Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 2001

Tôi lại dịch chuyển cảnh mộng.

Con ma nằm co quắp trên chiếc giường của mình, lấy chăn quấn lấy cơ thể, giấu cả người mình lại.

Nó run rẩy liên tục, dè dặt xốc lên góc chăn, nhìn ra bên ngoài.

Rèm cửa đã bị kéo xuống, nhưng bên ngoài lại ẩn hiện hình dáng của bóng người, rất méo mó, không giống như người bình thường.

Nó lại vội vàng núp vào chăn, nhắm chặt mắt lại.

Két… kẹt…

Dường như đang có người dùng móng tay cào2vào phần thủy tinh của cửa sổ.

Con ma che tai lại, không dám nhìn ra ngoài nữa.

Tôi nhìn thấy những bóng ma kia, thấy bọn chúng lượn lờ ngoài cửa sổ, đến khi trời sáng bọn chúng mới biến mất.

Không chỉ có một người nhìn thấy ma, mà người bị ma giết chết cũng không chỉ có một.

Ba người còn sống đang tập hợp trong quán net.

Thằng bé châm lửa vẫn còn sống, mặt mũi nó trắng bệch, đang cắn răng nghiến lợi bấm7máy tính.

Nó mở một topic trên diễn đàn để tìm Thần Tu La, nhưng các bài viết rất nhanh bị chìm xuống do spam, không cho nó được một tin tức nào có ích cả.

Nó lại liên tục đăng nhập vào game, ghép đôi ngẫu nhiên, với hy vọng có thể tìm thấy thần Tu La.

Con ma và những người khác cũng không ngừng làm theo.

Không lâu sau thì tài khoản bị khóa, bọn họ lại đổi sang một tài khoản khác để đăng1nhập vào.

“Tao đã dùng số điện thoại của cha mẹ tao để đăng ký tài khoản rồi. Số của anh tao cũng đã sử dụng qua. Tao không còn tài khoản nào cả.” Thằng bé đeo kính rầu rĩ nói.

“Vậy thì lên mạng mua.”

“Không có tiền.”

“Tiền tiêu vặt của mày đâu? Giữ lại tiền đó làm chi? Mua quan tài à!” Thằng bé châm lửa nạt.

Chủ quán đi qua, mặt nghiêm túc: “Rốt cuộc chúng mày gặp phải chuyện gì? Đã làm gì?”

Con ma7run lên, cúi đầu không đáp.

Thằng bé đeo kính như sắp khóc đến nơi, cũng không trả lời.

Thằng bé châm lửa bực bội: “Anh Tần à, anh đừng quản!”

“Tao đừng quản?” Chủ quán tức cười: “Tao cũng không muốn quản bọn mày. Bọn mày muốn làm gì thì làm đi. Người chết đâu phải tao.”

Thằng bé châm lửa hét lên một tiếng, ném con chuột đi, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn chủ quán.

Chủ quán không biểu cảm: “Là chúng mày đã châm0lửa, đúng không?”

Con ma run rẩy, càng cúi thấp đầu xuống.

Chủ quán châm một điếu thuốc, nhả ra một vòng khói: “Mau chóng đi tìm người giúp đỡ đi. Không có ma bảo vệ thì chúng mày chết chắc.”

“Anh Tần.” Con ma bỗng nhiên ngẩng đầu.

Thằng bé châm lửa nhăn mặt, lượm con chuột lên: “Bọn em đang tìm đây này. Nếu anh muốn giúp thì tìm giúp bọn em mấy cái tài khoản! Bọn em phải tìm Thần Tu La.”

“Thực ra, tụi mình có thể tìm đến con ma trong trường....” Thằng bé đeo kính nhỏ giọng nói.

“Đi đâu mà tìm? Năm sau à? Mày có thể sống được đến năm sau không?” Thằng bé châm lửa quát lớn.

Lúc này trong quán net vẫn còn lẻ tẻ một ít người, nhưng không ai nhìn qua chỗ này.

Chủ quán rít một hơi thuốc mạnh: “Tao biết nhà của Chương Đông Thành ở đâu. Hộp đựng tro cốt của cậu ta vẫn còn để trong nhà.”

Ba cậu bé cùng lúc nhìn về phía chủ quán.

“Nhưng chúng mày đừng nghĩ tới nữa. Cậu ta chỉ còn lại một người mẹ, mẹ cậu ta còn bị điên nữa. Lúc trước hiệu trưởng muốn xin bà ta hộp đựng tro cốt ấy, bà ta không nói một lời liền lấy dao ra chém người. Hiệu trưởng cũng tìm một người gì đó tới xem. Người đó nói nếu lấy đi hộp đựng tro cốt đó, mẹ cậu ta rất có thể sẽ biến thành ác ma, đến khắp nơi giết người, còn phiền phức hơn cậu ta nữa.” Chủ quán từ tốn nói: “Nếu chúng mày muốn tìm Chương Đông Thành, có thể đến nhà cậu ta. Trừ cái ngày đó ra, cậu ta đều ở trong nhà cả.”

Ba thằng bé nhìn nhau.

Lần này vẫn là thằng bé châm lửa ra quyết định, kêu thằng bé đeo kính một cái: “Này, chúng ta đi thôi.”“Vậy...” Thằng bé đeo kính nhìn sang con ma.

Con ma hơi luống cuống.

“Mày tiếp tục làm việc của mày lúc nãy.” Thằng bé châm lửa bảo, rồi lại nhìn sang thằng nhóc bốn mắt kia: “Không phải mày bảo mày hết tài khoản và hết tiền sao? Mày theo tao đi tìm tên Chương Đông Thành đó.”

Thằng bé bốn mắt nuốt một ngụm nước bọt, chậm chạp đứng lên.

“Anh Tần, anh có thể dẫn tụi em đi không? Nếu như chuyện này có thể êm xuôi, anh muốn em làm gì cũng được! Em sẽ lấy tiền dành dụm của mẹ em và cả tiền riêng của cha em cho anh luôn!”

“Mày đừng nằm mơ. Giúp chúng mày như thế là tốt lắm rồi.” Chủ quán cười nhạo: “Em họ của tao cũng là một trong những người chết đấy.”

“Nhà thằng nhóc đó xa cách nhà anh lắm mà phải không? Em có nghe mẹ nói qua, ngày xưa ông nội của nó và ông ngoại của anh từng đánh nhau, đánh đến nỗi mù mắt nữa.” Thằng bé châm lửa nói với giọng điệu tỉnh bơ.

“Nhưng dù sao nó cũng là em họ của tao. Chúng mày mau cút đi.” Chủ quán phất tay, vứt tàn thuốc đi.

Con ma ở lại trong quán net. Nó hơi lo sợ, hay mất tập trung lúc bấm máy.

Mấy cái tài khoản đều bị khóa hết. Nó liền lên mạng mua. Các tài khoản không phải muốn có là có liền, còn phải đợi phía người bán gửi hàng, có cái nhanh cũng có cái chậm. Những tài khoản nhận được không bao lâu thì lại bị khóa sạch hết.

Đợi đến lúc nó hết việc để làm thì mới phát hiện một buổi chiều đã trôi qua.

Mẹ nó gọi điện thoại đến, hối thúc nó về nhà ăn cơm. Nó trả lời qua loa rồi cúp máy. Một lúc sau, lại nhận được cuộc gọi từ mẹ, nhưng lần này giọng điệu và ngôn từ của mẹ nó càng ngày càng hung dữ, nó không thể không đăng xuất khỏi trò chơi.

Trước cổng quán, nó không thấy chủ quán, đi vài bước khỏi quán nét, nó liền thấy thằng bé châm lửa.

Nét mặt của thằng bé đờ đẫn, hồn như đang trên mây.

Nó vội chạy qua đó, đến khi còn cách thằng bé châm lửa một mét thì dừng lại, ngập ngừng kêu lên một tiếng.

Thằng bé kia nhìn con ma với ánh mắt trống rỗng.

“Cậu... cậu ta đâu? Sao chỉ có mày…” Con ma nói được một nửa, không nói tiếp.

Nó nhìn thấy vết chân máu dưới đôi chân của thằng bé châm lửa.

Rất nhạt, có thể không phải là máu, nhưng nó chắc chắn đã giẫm cái gì đó.

Thằng bé không đếm xỉa đến con ma, loạng choạng bước vào quán net, trở về chỗ ngồi, mở trò chơi, không ngừng dùng tài khoản đăng nhập vào, ghép đôi, rồi lại thoát ra.

Con ma thấy thằng nhóc như vậy, càng lúc càng sợ, chạy vụt đi.

Về đến nhà, con ma bị cha mẹ quở mắng, nhéo lỗ tai.

Đột nhiên nó lớn tiếng khóc, nói ra những chuyện xảy ra gần đây.

Vẻ mặt của đôi vợ chồng liền thay đổi, trong nét mặt ẩn chứa sự sợ hãi, sự chán ghét và cả sự hoảng loạn.

Tôi nhìn thấy bọn họ ra tay đánh con ma.

Lại chuyển sang một mốc thời gian khác, chốc lát lại thấy con ma với gương mặt bầm tím đang đi trên phố, nó đi đến quán net.

Thằng bé châm lửa vẫn ngồi ở chỗ cũ, tư thế cũng không thay đổi.

Con ma chần chừ một lát, đi đến bên người thằng bé ấy, nhẹ giọng nói: “Tao đã nói chuyện này cho cha mẹ biết. Bọn họ... họ muốn tao về quê ở với ông ngoại. Còn không thì, đến nhà của chú ở vùng khác.”

Thằng bé đó không có phản ứng.

“Nếu như không còn cách nào khác, thì mày cũng…” Con ma nói.

Thằng bé chậm rãi quay đầu qua, vẻ mặt đờ đẫn, rồi dần dần bộc phát sự oán hận của mình: “Tao cũng làm gì? Tao phải đi đâu? Mày có biết hoàn cảnh nhà tao như thế nào không? Tao mà nói chuyện này cho cha biết, ông ta sẽ đánh chết tao! Nhà tao có rất nhiều anh chị em! Còn cha mẹ mày chỉ có mình mày! Mày còn có thân thích ở vùng khác nữa mà!” Thằng bé lại nói sang chuyện khác: “Mày có đề cập đến tao trước mặt cha mẹ không? Hả? Có phải mày cũng nói luôn rồi phải không?”

Con ma sợ sệt lùi lại, né tránh ánh mắt của thằng bé kia.

“Mày nói rồi phải không? Mày nói con mẹ nó ra rồi đúng không?” Thằng bé kia nhảy dựng lên, tức giận kéo con ma ra trước mặt.

Con ma nằm trên bàn vi tính, liều mạng giãy giụa.

Không bao lâu chủ quán liền đi tới, sau khi trách mắng vài câu mà vẫn không thấy hai người ngừng lại, liền đi đến tách hai người ra.

“Tao giết chết mày trước! Mày đừng hòng trốn! Chúng ta đừng hòng trốn được! Chúng ta đều phải chết!” Thằng bé kia vẫn ở đó la hét.

Con ma đã ngồi bệt xuống đất.

“Đủ rồi, dừng tay lại, đừng la hét nữa! Mày… ê, người đó có phải Thần Tu La không?” Chủ quán đang to tiếng quát, đột nhiên lại nhìn vào màn hình vi tính.