Khác với những ma vương khác, Thần Tu La chỉ lảng vảng trên mạng. Gã là người chơi trò game đấu súng online ấy, xuất hiện trong cuộc đối chiến tùy cơ phối hợp. Hễ ai giết chết gã, đều sẽ bị nát đầu trong hiện thực.
Nghe đồn ma vương ấy là một thiếu niên nghiện net trong thế giới hiện thực, sau khi đột tử lúc chơi game, đã thành vong hồn trong game.
Thế nhưng, tình hình thật sự thì không ai biết, cũng không ai khóa game đó hoặc xóa tài khoản đó.
Công ty trò chơi cật lực nhấn mạnh không hề có ma vương như thế, nhưng trong giới game thủ vẫn có lời đồn lan ra.
Không có ai vì thế mà bỏ1trò chơi ấy. Cùng lắm nếu gặp phải người như vậy, đừng ra tay là được rồi. Chết trong game, bị trừ điểm tích lũy, vẫn đỡ hơn chết trong hiện thực.
Nhưng vẫn có tin tức rằng có người không tin chuyện7ma quái, hoặc có người sẩy tay, có cao thủ chết đi, không thấy online nữa. Có thật mà cũng có giả.
Sau khi con ma nghe xong câu ấy, lại thực sự an tâm trở lại.
Hình như những người sống này được0định sẵn sẽ bị ma vương giết, nên nó có thể yên tâm và đường hoàng giết người ta trước.
Chúng chạy trốn, leo tường ra ngoài, chạy đến quán net thường đến.
Cả đám đều thở hổn hển, tim con ma đập rất nhanh, nhưng đây là di chứng do chạy nhanh một quãng xa, chứ không phải phản ứng tâm lý do giết người mà sinh ra hoảng hốt hoặc sợ hãi.
Quản lý quán thấy chúng, liền chau mày: “Sao tụi mày lại đến đây? Trốn học à? Mau về đi học đi.” Anh ta xua tay như đuổi ruồi, bực dọc nhìn đám con nít.
“Hôm nay được nghỉ.”
“Thứ tư mà nghỉ gì?” Quản lý quán bực mình.
“Thứ tư tuần thứ 3 tháng 5, trường tụi em nghỉ học mà.” Thằng bé châm lửa có vẻ là thủ lĩnh của nhóm, đại diện trả lời.
Đám còn lại gật đầu.
Quản lý quán đang định nói gì đó thì đột nhiên im bặt.
Tôi lại nhìn thấy ý thức của con ma.
Thứ tư tuần thứ 3 tháng 5, đích xác là ngày trường tiểu học của chúng nghỉ học. Vì hôm nay trong trường sẽ có ma thật lượn lờ.
Đây lại là một ma vương, là học sinh của trường khoảng mười năm về trước, không biết là do giáo viên nào mà đã treo cổ tự tử trong trường. Từ đó về sau, mỗi năm đến ngày giỗ, nó sẽ lượn lờ trong trường. Gặp phải giáo viên nào đi một mình, sẽ xông đến đánh úp, bóp chết người đó. Ban giám hiệu đã đưa ra quy định, xem hôm ấy là ngày lễ, cho nghỉ học toàn trường, giáo viên không đến trường, sẽ không gặp phải con ma ấy.
Quản lý quán net hình như cũng biết chuyện này, vốn vẫn muốn đuổi lũ nhóc tiếp, nhưng nghe thấy câu này, liền tỏ vẻ đã sực nhớ, để cho chúng vào.
Mấy đưa trẻ ùa đến chỗ ngồi quen thuộc, rành rọt mở game lên.
Đánh được mấy trận, chúng đã nghe thấy tiếng còi cứu hỏa trên đường.
Tiếng còi từ xa xa vang lại, đang đến gần, nhưng vẫn còn cách một quãng.
Quản lý quán net đến gần cửa quan sát, lúc trở lại mặt mày tái xanh, đến chỗ đám nhóc đó.
“Hôm nay chúng mày có đến trường không?” Anh ta hỏi.
Mấy đứa trố mắt nhìn nhau.
Vẫn là thằng nhóc châm lửa đáp: “Không.”
“Chết bà… trường của chúng mày, từng bị phóng hỏa chưa?” Quản lý quán đổi giọng, nén lại câu định nói, hỏi lại lần nữa.
Thằng nhóc châm lửa vẫn tiếp tục giữ bình tĩnh: “Chưa, đều là treo cổ chết.”
“À…”
“Anh Đại Tần, anh biết con ma nào à?” Có đứa hỏi.
“Con nít bớt lắm mồm đi.” Quản lý quán quát một tiếng, lê gót trở lại cửa quán net, dõi mắt về phía trường.
Mấy đứa nhóc thì thầm bàn tán trong voice chat.
“Chúng chết cũng đáng kiếp. Chúng mày thằng nào khai ra, tao đập chết thằng đó.” Thằng nhỏ châm lửa liền đe dọa, nhưng cũng không nghiêm túc mấy.
Một đứa đeo kính rụt rè hỏi: “Nếu… chúng, nếu chúng, biến thành ma thì sao?”Trong voice chat im lặng như tờ.
Đứa nào cũng rùng mình một cái.
Thằng nhóc châm lửa cũng không thể bình tĩnh nổi nữa, nhưng cố cất giọng hung hăng: “Chúng mà cũng muốn thành ma hả? Chúng xứng à?”
Không đứa nào tiếp lời.
Nó lại nói: “Nếu không được thì… chúng ta kiếm Thần Tu La đó. Xét cho cùng tụi mình đã giúp nó rồi. Không lẽ nó không giải quyết được tụi nó?”
Lần này, mấy đứa nhóc mới thở phào.
Thời gian cảnh mộng bị lôi kéo đi một đoạn.
Con ma vẫn còn sống, so với trước thì hoảng hốt hơn, trên người đã có âm khí đu bám.
Nó đứng từ xa nhìn căn nhà cháy đen ở phía đối diện lối đi, rồi thình lình quay đầu bỏ chạy.
Căn nhà ấy không phải nhà kho thể dục của trường, nhưng sau căn nhà chính là vườn trường.
Nhà kho thể dục trường chúng nằm ở rìa khuôn viên trường, kề sát dải cây xanh, sau nữa là tường bao.
Dải cây xanh đã bị đạp trụi từ lâu.
Do tường bao dính liền với cửa tiệm ven đường. Những chủ quán của dãy tiệm nhỏ ấy cũng đã đút lót, khoét lỗ ngay trên tường sau, nên nó chẳng khác nào đã trở thành hàng quán nhỏ, tiệm cơm nhỏ của trường. Còn có tiệm cơm treo thực đơn tiệm mình dưới cửa sổ, dính cùng với tường bao của trường, hầu như không thể phân biệt được nó thuộc bên nào.
Diện tích trường nhỏ, chỉ có một cổng chính, ở một hướng khác. Trong trường cũng không có hàng quán. Dãy cửa sổ ấy trở thành cơ sở công cộng thuận tiện cho giáo viên và học sinh. Ban giám hiệu cũng không biết là có họ hàng với một trong những chủ quán, hay đã nhận tiền của chủ quán, hoặc cũng đã từng mua đồ ở đó, nên không quản lý chuyện này.
Sau khi nhà kho thể dục bốc cháy, khói đen từ trong kho bốc lên, đã bay thẳng vào những cửa sổ ấy.
Đốm lửa rơi lên bảng thực đơn, bốc cháy, nhưng không nặng.
Có điều, khói đen khiến chủ tiệm cơm hiểu lầm. Ông ta tưởng rằng nhà bếp tiệm mình bốc cháy, cuống quýt định đóng bình ga, định dập lửa, trái lại đã lóng ngóng tay chân, làm ngã bình ga, gây nổ.
Chết trong vụ cháy không chỉ có vài học sinh, mà còn có không ít người vừa ở vừa kinh doanh trong các cửa tiệm ven đường. Những nhà cửa xây dựng trái phép ấy bén lửa, liền bùng lên thành đám cháy lớn, hầu như không thể dập tắt trong vài tiếng đồng hồ. Thương vọng rất nặng nề.
Con ma bấy giờ mới thấy sợ.
“Sợ gì chứ! Họ đâu có biết là do tụi mình! Tụi nó có biến thành ma cũng sẽ không tìm đến tụi mình đâu! Sau này ở trong trường, đừng đến chỗ đó là được rồi!”
“Không chừng còn đóng cửa luôn ấy chứ, sau này không cho đến chỗ đó nữa.”
“Biết đâu trường cũng giải tỏa luôn đấy.”
“Ha ha ha…”
Mấy đứa trẻ bàn tán, tâm tình thoải mái, còn nói đùa với nhau.
Bên phòng cháy chữa cháy đã điều tra nguyên nhân, cảnh sát nhặt được vòng khóa chống trộm xe đạp đã cháy đen, nhưng không ai điều tra ra chúng.
Tất cả đều bảo là ma vương giết người.
Cảnh mộng lại tiến tới một đoạn, tôi không còn nhìn thấy những nụ cười ấy nữa.
Con ma đã càng trở nên hốt hoảng bất an hơn.
Nó nhìn thấy đứa bạn cùng lớp kia trở nên gầy rạc, phút chốc đã biến thành một ông cụ.
“Chúng tìm đến rồi. Chúng tìm đến rồi…” Đứa trẻ ấy nghẹn ngào nói, đôi mắt càng lúc càng trợn to, đột nhiên gào lên cực lớn.
Thân thể nó không tự bốc cháy, nhưng trên cánh tay trần của nó đột nhiên hiện lên dấu tay cháy đen.
Da của nó tựa như giấy bị lửa liếm, từ bên mép bốc cháy từng chút một. Da teo lại, để lộ ra thịt đỏ lòm bên trong, thịt nhanh chóng bốc mùi thơm, rồi từ mùi thơm biến thành mùi khét.
Trên mặt nó hình như cũng đã bị lột mất lớp da, xương trắng hếu lộ ra ngoài.
Các học sinh cùng lớp bắt đầu la hét, bỏ chạy tứ tán.