Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1998

“Tôi, tôi cũng không rõ lắm.” Con ma đáp: “Tôi biết nhóm anh Cường, từng… xử lý một người như thế. Sau đó đã xảy ra vấn đề, chị đại cũng vì thế mới không có ở đây.”

“Xảy ra vấn đề?”2Tôi nhướn mày, liếc nhìn Mộc Ái đang hồi hộp, ấn tay lên vai cô bé.

“Tôi thực sự không biết mà!” Con ma cuống quýt đáp: “Tôi vẫn chưa từng tiếp xúc với cấp bậc đó! Tôi chỉ biết anh Cường7bị mắng một trận, hình như còn bị trừng phạt. Anh Cường hơi hoảng. Hình như có cạnh tranh gì đó…”

“Ông ‘hình như’ nhiều quá rồi đó.” Tôi bực mình nói.

Con ma rùng mình một cái: “Tôi thực sự không rõ1lắm mà. Chỉ là trong công ty có lời đồn. Bên này của chúng tôi là một điểm nghiệp vụ, ở nơi khác cũng có. Phải kiểm tra thành tích. Anh Cường đã mở ra một lối rẽ, là, là vậy7đó… Sau đó anh Cường luôn nghĩ cách. Hình như không ổn lắm… gần đây mới tìm được…”

Tôi nhìn ánh mắt của con ma, chợt hiểu ra: “Cách được nghĩ ra chính là cái này?” Tôi lấy phong thư và hóa0đơn chuyển phát nhanh ra.

Con ma nuốt nước miếng một cái: “Chính là nó. Anh Cường nói đã câu được một con cá lớn. Tôi, tôi lánh đi, chuyện như thế… gần đây tôi luôn muốn xin nghỉ phép.” Khi nói những lời này, vẻ mặt nó sắp khóc đến nơi, không phải giả vờ.

“Chuyện xử lý mà ông nói khi nãy là làm gì?” Tôi cất hóa đơn chuyển phát đi.

Con ma dần bình tĩnh lại: “Thì gửi chuyển phát nhanh. Họ sẽ dán người lên hóa đơn chuyển phát nhanh. Tôi không biết họ làm thế nào… có lẽ chỉ gửi hồn ma đi, xác thì để ở chỗ đó… xác để ở chỗ đó, cũng không biết dùng để làm gì. Tôi chưa từng thấy họ dời những xác chết ra. Không ai trông coi. Chỉ khóa cửa lại.”

Chuyện này nó lại nói rất lưu loát, xem ra hằng ngày đã dò la không ít về phương diện này.

Nó nói được nửa chừng thì tôi đã nhớ đến chuyện của Bạch An.

Ma chuyển phát nhanh và ma cổ trang nửa chừng xuất hiện bắt Bạch An, Hoan Quang đi, trước đó đã bắt Tần Sơ, Hứa Cửu. Những người này có lẽ đều có năng lực.

Ở hai tuyến thế giới khác nhau, chúng đều làm chuyện này.

Có điều, ở thế giới trước đây, chúng làm việc trong tối, không công khai. Chỉ dựa vào một vài sự kiện quái dị, làm một vài hành động nhỏ. Còn giờ thì trắng trợn bắt cóc và sát hại những người có năng lực.

Chắc chắn chúng muốn lợi dụng người có năng lực làm gì đó.

Con ma trước mặt chỉ là lính nhép, không biết chút gì về chuyện này.

“Anh Cường mà ông nói, tìm được Diệp Thanh ở đâu? Cả thi thể của Mộc Ca nữa, đang ở đâu?”

Con ma nhìn thi thể mình, rồi nhìn tôi, không dám trả giá, thành thực đáp: “Không biết. Tôi thực sự không biết!” Nó nhìn chằm chằm biểu cảm của tôi, giọng điệu trở nên dứt khoát: “Xác đã bị mang đi! Chị đại đã mang xác đi rồi! Cái thứ ấy, tự anh Cường tìm được. Anh ta cũng tự làm hóa đơn chuyển phát. Không nói với ai… anh ta đã bảo chúng tôi chuẩn bị sẵn sàng đi, cá lớn mắc câu rồi. Chỉ vậy thôi. Tôi, tôi muốn xin nghỉ phép, nhưng không được chấp nhận. Anh Cường…” Nó nhìn tôi, ngừng lại một nhịp: “Anh Cường đã đoán được, cậu… à, ngài… ngài rất mạnh. Anh ta bảo mình đã có chiêu chí mạng. Tôi cũng không biết đó là gì. Có điều… tôi nghe trộm được…”

Con ma kéo dài giọng ra, sau khi xoắn xuýt một lát, mới buông bỏ chống cự, nói thật nhanh: “Tôi nghe anh ta nói, có thể khống chế cậu, anh ta đã nắm được đằng cán, sẽ đặt điều kiện với cậu hay gì đó. Nói sẽ không chết hết, sẽ không chết bao nhiêu… Từ đầu anh ra liền nghĩ đến, chuyện này…”

Vừa nói, nó vừa liếc nhìn các xác chết nằm đầy sàn nhà.

Ra điều kiện với Diệp Thanh? Đó chỉ có thể là chuyện có liên quan đến Thang Ngữ.

Thang Ngữ bị cửa dị không gian hút vào. Lúc nhỏ Diệp Thanh không biết bạn chơi chung thời thơ ấu của mình rốt cuộc đã đi đâu, nhưng sau khi lớn lên, biết đến sự tồn tại của thế giới tương lai, chắc chắn đã biết biết hết rồi.

Có điều, bản thân anh ta không có cơ sở để cứu người ra, lại có thêm bạn mới, bận tâm mới. Khi ấy Diệp Thanh không thể bỏ lại những người khác, tự chạy vào cửa dị không gian, đi cứu người một mình được.

Trong chuyện khu Dương Sơn, có lẽ Diệp Thanh đã phát hiện được gì đó.

Khả năng này dẫu có tồn tại, cũng rất mong manh.

Cửa ra vào dị không gian không phải nối thông với một thế giới tương lai cố định. Trước đây tôi đã bàn luận với nhóm Ngô Linh, nghi ngờ cửa ra vào đang nối liền với thế giới tương lai ở những điểm thời gian khác nhau, bây giờ nhìn lại, rất có thể là nối liền với thế giới tương lai ở những tuyến thế giới khác nhau.

Bất luận thế nào, muốn cứu Thang Ngữ thì đều như mò kim đáy bể.Diệp Thanh làm việc luôn tiến hành điều tra trước. Điểm này chắc vẫn vậy ở những tuyến thế giới khác nhau.

Nhưng nếu có cơ hội, anh ta cũng sẽ không bỏ lỡ.

Anh Cường đó, đã tìm ra Thang Ngữ?

Cũng có thể là con ma chuyển phát nhanh đã tìm được Thang Ngữ. Có điều quân cờ này đã bị lính của ả sử dụng trước vì lợi ích cá nhân.

“Nói nhiều như thế, nhưng thông tin tôi muốn biết, ông lại hoàn toàn không biết?” Tôi nhìn con ma kia với ánh mắt uy hiếp.

“Tôi thực sự không biết mà! Tôi chỉ là một nhân viên tép riu…” Lần này con ma đã bật khóc thực sự: “Cha của cô bé đã bị chị đại mang đi rồi, chuyện đó chỉ mỗi anh Cường biết. Thực lòng tôi không biết gì cả…”

“Vậy à.” Hai tiếng nói hờ hững của tôi, khiến con ma run bần bật: “Vào đi.”

“Hả?” Nó buột miệng hỏi lại, rồi lập tức hiểu ra, như được ân xá, cảm kích sâu sắc, lúc vừa lăn vừa bò về xác của mình, trên miệng không quên lầm bầm cảm ơn rối rít.

Tôi đưa tay đến đặt lên vai xác chết: “Câu hỏi cuối cùng.”

Con ma trố mắt nhìn tôi.

“Gửi chuyển phát mà ông nói, biên lai chuyển phát đang ở đâu?” Tôi hỏi.

“Văn phòng ở mặt trước! Ra khỏi hành lang này, khu văn phòng đối diện, gian văn phòng thứ ba!” Nó lập tức đáp.

“Ừ. Cảm ơn.” Tôi bâng quơ đáp lại.

Phát động năng lực, chợt có một cảm giác khác lạ từ trong thân thể phóng ra.

Tôi nhìn hố đen ở khoảng không sau lưng con ma kia, mặt vẫn tỉnh bơ.

Trong hố đen, có một đôi tay thò ra, bò lên vai con ma. Ngay sau đó, một đôi tay thứ hai, nắm lấy tóc nó.

Con ma kinh hãi nhìn tôi, trong hốc mắt đang trợn to, tròng mắt chầm chầm đảo qua, cố gắng nhìn phía sau mình.

“Gì thế? Thứ gì thế?” Con ma la lên, vùng vẫy tay chân, định giãy giụa.

Tôi im lặng quan sát.

Tay nó vung ra bị tay trong hố đen phóng ra chụp lấy. Hai tay bị bẻ ngược ra sau lưng, có thể nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc.

“Ông quả thực đã giết không ít người nhỉ.” Tôi hờ hững nói: “Giúp ma giết nhiều người như thế, làm nhiều việc như thế, lại không mấy tôn sùng. Ông đang có ý biến mình thành ma vương, soán quyền thôn tính thế lực của con ma chuyển phát nhanh đúng không?”

Vẻ mặt bất lực của con ma kia không chút thay đổi, không hề kinh hãi tức tối và bất cam sau khi bị tôi vạch mặt, chỉ có sự sợ hãi.

Tôi để ý thấy những cánh tay đang vươn ra kia đang biến chất.

Da của chúng bắt đầu cháy sạm, rớt xuống, giống như thịt được nướng trên lửa.

“Cứu tôi! Cứu tôi với! Đừng! Tha cho tôi… tha cho tôi… tôi thực lòng không cố ý mà! Lúc đó tôi chỉ là một đứa trẻ, chỉ là…” Con ma gào thảm thiết, ngừng giãy giụa.

Tôi chợt cảm thấy hoảng hốt, vì cảnh tượng trước mắt đã được thay thế bởi một ảo ảnh khác.