Mộc Ái khiếp sợ, ngẩng lên nhìn tôi bằng đôi mắt ngấn lệ, rồi lại nhìn thi thể của mình.
Thi thể cô bé trông rất kinh khủng. Không phải bộ dạng công2chúa nằm trong quan tài vĩnh viễn không thối rữa, mà ở trạng thái mất một nửa bên mặt, đã thối rữa sinh dòi.
Dẫu biết đó là thi thể mình, nhưng bảo7người ta đến gần, cũng khiến người ta khó làm được.
Mộc Ái đảo mắt liên tục, không dám nhìn thi thể của mình lâu. Hai tay cô bé nắm lại thành nắm1đấm, đặt trước ngực. Lát sau, lại quay qua nhìn tôi, hỏi: “Em… em chết rồi đúng không?”
“Không sao. Anh sẽ cứu sống em. Bây giờ em chỉ cần nằm lên thân7thể mình, nhắm mắt lại, một loáng là xong thôi.” Tôi nói với Mộc Ái, cố gắng dịu giọng hết mức, dỗ dành cô bé.
Mắt Mộc Ái đã đỏ hoe, quét mắt0qua những xác chết khác, khẽ hỏi: “Cha, cha cũng chết rồi à?”
Tôi lắc đầu: “Yên tâm. Đợi anh cứu sống em rồi, chúng ta sẽ đi tìm cha của em. Bất kể hiện tại anh ta đang thế nào, anh cũng sẽ cứu sống anh ta. Yên tâm đi nhé.” Vừa nói, tôi vừa xoa đầu Mộc Ái.
Mộc Ái cuối cùng đã hết căng thẳng, nói bằng giọng nghẹn ngào: “Cảm ơn anh, anh trai.”
Tôi nhẹ nhàng đẩy cô bé tới.
Mộc Ái bước tới mấy bước, di chuyển đến trước thi thể của mình.
Cô bé hít thở sâu vài hơi, nhắm nghiền mắt lại, ngồi xuống đất.
Hồn ma của cô bé xuyên qua thi thể của mình, chồng lên thi thể. Bàn tay nhỏ của cô bé đang mò mẫm khắp nơi, trong phạm vi rất nhỏ, tựa như đang xác định lại ví trí thi thể của mình nhưng lại sợ chạm phải thi thể.
Tôi đưa tay đến điều chỉnh lại giúp cô bé một chút: “Không sao đâu. Sẽ được sống lại nhanh thôi.”
Tôi vừa nói, vừa cảm nhận thứ mình đang sờ vào.
Xác chết đã cứng, nhưng chưa đến mức cứng đờ, có thể cảm nhận thấy thịt rữa và xương ở bên dưới.
Thân hình của Mộc Ái có vẻ rất gầy yếu, không phải mẫu trẻ con múp míp.
Đã sờ vào thi thể rồi. Ngay khi linh hồn của Mộc Ái chồng lên thi thể, tôi có thể cảm nhận được trong thi thể đã xuất hiện một tia âm khí.
Đây vốn là thi thể của cô bé. Hồn ma có thể dùng âm khí chạm vào một số thứ, chạm vào thân thể của mình có lẽ càng dễ hơn, không phải tốn quá nhiều công sức.
Tôi nắm lấy tay Mộc Ái. Tay thực thể nằm trên tay tôi, đồng thời, tay của linh hồn Mộc Ái cũng nhấc lên theo.
Tôi rót năng lực vào thân thể Mộc Ái, cố gắng khống chế thời gian.
Không mấy chốc, thịt rữa trên người Mộc Ái đã mất, trở lại trạng thái lúc còn sống.
Vết thương trên mặt cũng dần biến mất.
Mộc Ái chợt mở mắt ra. Thi thể và linh hồn cùng mở mắt.
Cô bé dùng bàn tay còn lại ôm lấy nửa bên mặt mình, cất tiếng rên rỉ, hai mắt nhắm nghiền.
Tôi lập tức thu năng lực lại, bế Mộc Ái lên.
Mộc Ái ngã lên vai tôi khóc rấm rức, nức nở kêu lên: “Đau quá… đau quá đi. Anh ơi, mặt em đau quá.”
“Không sao nữa rồi. Đã không sao nữa rồi. Đó chỉ là ảo giác của em thôi. Bây giờ em đã không sao nữa rồi.” Tôi đặt Mộc Ái xuống đất, nâng mặt cô bé lên, nhìn thẳng vào đôi mắt cô bé.
Thân thể cô bé đã lành lặn. Tôi sờ vào khuôn mặt đã có hơi ấm. Nước mắt chảy xuống, rơi lên tay tôi, cũng có thể cảm nhận thấy độ ấm và độ ẩm trong ấy.Mộc Ái dần nín khóc, chỉ sụt sùi mấy tiếng, giống như trẻ con bị bắt nạt, tìm được người thân, ấm ức nũng nịu: “Họ đánh em… người đó… người đó dùng cây lau nhà… em… em bị đánh vào mặt… hu hu hu… Họ lôi em đi, vác em lên, ném vào một gian phòng. Trong đó rất đông người… em đã nhìn thấy đầu, cả tay nữa… Em không ngừng chạy trốn, liên tục chạy trốn, trốn họ. Xuống dưới hầm… suốt mấy ngày… hu hu…”
“Đã không sao nữa rồi.” Tôi xoa xoa đầu Mộc Ái dỗ dành, nhưng chỉ biết nói những lời an ủi suông.
Tôi thực sự không biết dỗ dành một đứa bé vừa sống lại sau khi đã chết như thế nào. Nhất là cái chết của cô bé không phải do bệnh hoặc tai nạn, mà là bị giết.
Tôi ngoảnh đầu qua nhìn con ma kia.
Tôi vừa mới hồi sinh Mộc Ái, đã nơi lỏng sự khống chế đối với nó, nhưng nó cũng không bỏ chạy. Nó chỉ kinh hãi nhìn trừng trừng tôi, co rút người lại, dán sát lưng lên vách.
“Tôi không biết!” Thấy tôi nhìn qua, nó liền kêu lên: “Tôi không quen con bé! Không phải tôi giết con bé! Tôi chỉ là một nhân viên bình thường ở đây! Tôi… tôi biết bên này có ma, còn có hàng… hàng được chuyển phát không bình thường lắm… nhưng tôi không biết đám này! Tôi thực tình không biết chúng giết người!”
“Ông nghĩ chuyện như thế tôi sẽ tin sao?” Tôi lạnh lùng hỏi lại.
Con ma đó tái mặt, trông giống như một người bị ma dọa cho phát khiếp.
“Tôi, tôi tôi tôi… tôi từng, từng nghĩ đến, từng, từng để ý đến…” Nó bắt đầu lắp bắp, tránh né ánh mắt của tôi, nhìn đống xác chết chồng lên nhau, từ từ ôm mặt: “Tôi biết, biết ở đây bất thường… họ, họ luôn có thể mang người đến. Không phải ở đây, là trên lầu. Khu văn phòng trống rỗng, không có mấy người. Họ từng, từng có lần lên lầu, lúc xuống lại… mang theo người. Tôi cũng không hiểu… một số người tự xuất hiện, tìm đến quầy lễ tân, hỏi chuyện chuyển phát nhanh. Họ được đưa đến văn phòng… Tôi nhìn thấy hết lần này đến lần khác!”
Đôi mắt con ma ấy lộ ra qua kẽ ngón tay: “Nhóm anh Cường đã trói một người đàn ông, chụp túi ni lông lên đầu anh ta, sau đó người ấy đã chống cự, chống cự rất dữ dội. Tôi không biết anh ta đã làm gì. Có lẽ cũng như cậu, là một người có năng lực. Anh ta chạy ra ngoài, tông phải tôi, đã đánh tôi. Nhóm anh Cường đuổi theo phía sau, từ đằng sau… họ đã rút dao… trong văn phòng, Phương Vĩ đã chết… anh Cường đâm chết người đàn ông đó. Họ mang anh ta đi… tôi không biết mang đi đâu. Có mấy gian văn phòng, thường ngày không cho ai vào. Tôi cũng không biết dùng để làm gì. Còn Phương Vĩ, cũng được họ mang đi. Họ, họ nói với tôi, Phương Vĩ chết cũng đáng đời. Ban đầu Phương Vĩ không chịu chết, bây giờ thì chết một cách uổng phí…”
“Anh Cường mà ông nói là ma à?” Tôi hỏi.
Con ma cúi mặt: “Chắc, chắc vậy. Tôi không biết. Tôi đổi việc qua đây không bao lâu, trước đây làm ở hãng Daily, không giống với hãng chuyển phát nhanh Nhất Tấn này lắm. Tôi chỉ… chỉ nghe nói, nghe đồng nghiệp lâu năm nói, Nhất Tấn có chỗ dựa nên tốt hơn…”
“Chỗ dựa chính là ma vương?”
Con ma không đáp, nhưng sự im lặng này cũng là một kiểu trả lời.
“Họ đã giết những người này, còn giữ lại xác, để làm gì?” Tôi hỏi.
Trừ khử người có năng lực, còn cần phải giữ lại xác sao?
Huống hồ, người có năng lực sau khi chết cũng sẽ biến thành hồn ma mới phải chứ. Dù không phiền toái như tôi, nhưng trong đó chắc chắn cũng có một số người có năng lực vừa chết đã có được sức mạnh lớn hơn khi còn sống chứ.
Hồn ma rùng mình một cái, ngẩng lên nhìn tôi, rồi lập tức cúi mặt.
“Ông muốn chết không?” Tôi hỏi.
Nó lập tức lắc đầu, nhưng vẫn không đáp.
“Đem xác ông đến đây. Tôi cũng có thể hồi sinh ông.” Tôi nói.
Mắt nó liền bừng sáng, lập tức khống chế âm khí, kéo một cái xác đến.
“Thường ngày các người được huấn luyện sử dụng âm khí?” Tôi hỏi.
Động tác nó liền khựng lại, tư thế của xác chết nằm trên đất một cách quái dị. Chưa đến hai giây, nó đã lén liếc nhìn tôi, đáp: “Anh Cường, sau lần đó, anh Cường đã có ý rủ tôi gia nhập. Tôi không muốn lắm, luôn tìm cách thoái thác. Có điều, có một số thứ, họ đều sẽ cho tôi biết.”
“Cha của cô bé này, người đàn ông tên Mộc Ca, ông biết chứ?” Tôi lại hỏi.
Con ma liếc nhìn Mộc Ái, miễn cường gật đầu.
Tôi chau mày: “Làm sao?”