Trần Dật Hàm lên tiếng ngắt ngang dòng suy tư của tôi: “Suy đoán của tôi là vậy. Linh hồn của cậu rất đặc biệt. Đây không chỉ là vấn đề về năng lực, mà cũng có thể chỉ vỏn vẹn là hiệu quả đính kèm của năng lực. Cậu1có thể tự do hành động trong dòng sông thời gian, nhưng dù đặc biệt thế nào thì cậu vẫn chỉ có một linh hồn.”
“Tôi không thể cùng lúc xuất hiện ở hai toa của một đoàn tàu, càng không thể cùng lúc xuất hiện trên hai đoàn tàu đang8chạy sóng đôi.” Tôi nói.
Trần Dật Hàm nhìn tôi.
Ví dụ này tôi còn nhớ là được nghĩ ra khi tôi và Ngô Linh bàn luận về thế giới tương lai.
Những cửa ra vào dị không gian ấy chính là sân ga cố định.
Vô số dòng thời gian chính là những2đoàn tàu đang chạy sóng đôi về cùng một hướng.
Có những hồn ma tóm được cơ hội, đã nhảy từ đoàn tàu này sang đoàn tàu khác, cũng chính là từ tương lai về lại quá khứ.
Tôi sử dụng năng lực cảnh mộng có vẻ như có hiệu quả tương4tự. Chỉ có điều, tôi không cần những sân ga ấy, tôi chỉ cần dùng linh hồn người chết làm tọa độ.
“Chắc chắn là có tồn tại một cái tôi khác, hoặc, một thứ khác đã thay thế tôi.” Tôi nói tiếp.
Nếu vậy, cái thứ đó rốt cuộc là gì, sẽ rất khó đoán định.
Sự tình đã quay về điểm ban đầu.
“Tôi vẫn cảm thấy đó là ma vương. Đã tóm được cơ hội, chiếm đoạt thân thể tôi.” Tôi vừa nói vừa nhìn Trần Dật Hàm: “Tôi hiểu ý của anh, chỉ là anh không hề biết, trên thế giới này có những lối đi thông quá khứ đến tương lai. Tương lai không phải do chúng ta tạo ra. À… nên nói là, chúng ta đã tạo ra tương lai, chỉ có điều, chúng ta trong hiện tại vẫn chưa đi đến bước ấy.”
“Cậu đang nói đến những cửa ra vào dị không gian?” Trần Dật Hàm hỏi.
Tôi gật đầu.
Vấn đề mà Trần Dật Hàm chỉ ra đã giúp tôi giải thích được một nghi vấn tồn tại từ trước đến nay.
Thống trị các ma vương không phải là một cái tôi khác, mà chính là cái thứ đó. Một sự tồn tại đã phát hiện ra năng lực của tôi từ rất sớm. Khi tôi sử dụng năng lực, nó đã chiếm dụng thân thể tôi. Có lẽ nó đã trải qua tương lai, cũng có thể là từ tương lai đi thẳng về đây, mục tiêu nhắm đến là tôi.
Tôi nhớ đến hồn ma chuyên mở tiệm cơm, nhớ đến đủ loại hồn ma cực mạnh tập trung ở Dân Khánh.
Tôi không biết tương lai, nhưng có không ít hồn ma từ tương lai trở về, chúng chắc chắn đã biết được không ít chuyện.
Sắc mặt tôi tái nhợt.
Quá khứ mà tôi hay biết có lẽ cùng không phải là quá khứ đầu tiên, mà mà quá khứ đã bị ma vương ảnh hưởng, thay đổi.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy choáng váng, cứ có cảm giác bản thân đã chìm vào một vòng tuần hoàn luẩn quẩn về thời gian.
Nào là thế giới song song, rồi nghịch lý thời gian, cứ xoay vòng trong đầu.
Hiểu biết của tôi về mảng này chỉ gói gọn trong mấy bộ phim điện ảnh, thực sự không thể bảo là thông thạo.
“Chúng tôi luôn rất muốn thăm dò về thế giới ấy, nhưng cơ hội rất khó nắm bắt, người được cử đi đều không ai trở về. Người bình thường không trở về, người năng lực cũng không.” Trần Dật Hàm nói: “Trong những ma vương đã bắt được, có một số đã đến từ nơi ấy, có điều, tất cả đều không thể trình bày rõ ràng. Nơi đó quá khép kín, thông tin liên lạc khác với xã hội hiện đại. Trong khu vực thì còn có điện thoại và internet như xã hội hiện đại, nhưng nếu ra vượt khỏi khu vực thì chỉ có thể dựa vào những lữ khách đi lại giữa những khu vực khác nhau ấy truyền đạt thông tin.
Thế giới tương lai sụp đổ…
“Hiện tại chỉ có một tình huống rõ ràng duy nhất, đó là thị trấn Morris.” Trần Dật Hàm nói tiếp.
Tôi khẽ chau mày lại.
“Dòng lịch sử rất rõ ràng, rất có giá trị nghiên cứu. Nhưng chính thị trấn Morris cũng có một quãng lịch sự bị gián đoạn, nghe nói là có quái vật tấn công, phá hủy toàn thị trấn.” Trần Dật Hàm lấy lại di động từ tay tôi, mở file văn bản mới.
Nội dung văn bản chính là báo cáo điều tra về thị trấn Morris.
Một thị trấn nhỏ ở nước ngoài, trong nước đương nhiên không có cơ hội cử người đi điều tra. Tư liệu này là bản dịch.
Tôi chỉ đọc tiêu đề, rồi hỏi Trần Dật Hàm: “Liên hệ… hợp tác quốc tế, hiện tại đang như thế nào? Là một thể thống nhất?”
Nếu thực sự khăng khít thì chuyện của Meditation sẽ dễ xử lý.
Trần Dật Hàm lắc đầu: “Có hợp tác quốc tế, có điều, không phải như cậu nghĩ.”
Tôi hơi thất vọng, nhưng đây lại là chuyện nằm trong dự liệu.
Đại khái là có tốt hơn trước đây, nhưng chưa đến mức như tôi mong đợi.
Tôi lại cúi xuống nhìn di động, nhận thấy thị trấn Morris không khác gì so với quá khứ, hầu như đều giống với những gì tôi đã biết.
Có thể chắc chắn rằng ở đó có một cửa dị không gian, bản thân nơi ấy cũng năm trong dị không gian của ma vương.
Do cái chết của hai đời ma vương trước và sau, cũng chính là ma vương đồ chơi và Lina, mà dị không gian ở nơi ấy rất thiếu ổn định, khi ẩn khi hiện.
Lịch sử liên quan đến thị trấn Morris đại khái cũng chỉ nhiêu đó.
Do hoàn cảnh đặc biệt như thế, nên nơi ấy từng có những ghi chép về người ở thế giới hiện thực tiếp xúc với người ở thế giới tương lai.
Thị trấn Morris khi ẩn khi hiện ở thế giới hiện thực và ở thế giới tương lai cũng vậy.
“Nơi ấy hơi giống với linh hồn của cậu.” Trần Dật Hàm nói: “Chỉ có một cái duy nhất, nhưng có thể du hành không – thời gian, lúc xuất hiện ở thế giới hiện thực thì biến mất ở thế giới tương lai. Và ngược lại.”
Tôi “vâng” một tiếng, rồi tiếp tục đọc tư liêu.
“Xét từ tình hình trước mắt, hiện tượng này không phải đã có từ xa xưa, mà mới xuất hiện gần trăm năm nay. Ở thế giới tương lai cũng như thế. Vốn dĩ thị trấn Morris nằm ở đó, là một thị trấn ma có lịch sử lâu đời, luôn có truyền thuyết về ma vương, bị ma vương chiếm đóng. Cũng chỉ gần trăm năm nay, nơi ấy mới trở nên thiếu ổn định.”
“Cũng có nghĩa là, cửa ra vào dị không gian ấy chỉ mới xuất hiện gần trăm năm nay? Vậy thì không đúng lắm đâu?” Tôi còn nhớ ma vương đồ chơi đã thông qua cửa dị không gian ấy đến thế giới hiện thực từ rất sớm. Nói cách khác, đã đến thế giới hiện thực trong thời đại đó.
Tôi xoa xoa thái dương.
“Không, cửa ra vào đã tồn tại từ xưa, nhưng không gian của toàn thị trấn trở nên bất thường thì chỉ gần đây. Bên đó suy đoán, bất thường này liên quan đến Lina. Cũng từ đây mà suy ra, đây là hai đường song song.” Trần Dật Hàm nói, đưa hai ngón tay lên: “Nói cách khác là, rất nhiều tuyến thời gian.”
Hai ngón tay của anh ta đều tách ra.
“Người ở tương lai có thể thông qua cửa ra vào ấy đến đây, thay đổi quá khứ nên thế giới liền đi vào một tuyến thời gian khác. Mọi tuyến thời gian tiếp nối với cửa ra vào có thể đều khác nhau. Gọi nó là tuyến thế giới thì thích hợp hơn. Cứ thế phát triển tiếp, rất có khả năng sẽ trở thành vô số thế giới khác nhau.” Trần Dật Hàm nhìn tôi: “Mà cậu, lại chỉ có thể tồn tại trong một tuyến thế giới.”
Tôi sững người.
“Thế thì, cậu trong những tuyến thế giới khác thì sao?”
Anh ta thu tay lại: “Tôi nghĩ rằng, có những ‘cậu’ mới sẽ được sinh ra trong những tuyến thế giới ấy. Nếu các cậu gặp nhau, người sinh ra sau liền biến mất.”
“Ý anh là… cái thứ ấy… là tôi?” Tôi vẫn tin chắc rằng cái thứ ấy không phải tôi.
“Vấn đề về tính cách mà cậu đang nặng lòng không phải là mấu chốt. Một người ở trong những hoàn cảnh khác nhau, sẽ hình thành những tính cách khác nhau. Như cậu đã nói, hoàn cảnh mà cậu lớn lên không có ma vương, nhưng ở đây thì có. Cho nên tính cách của cậu cũng sẽ khác.”
“Còn chuyện hôn mê thì giải thích thế nào? Phần lớn thời gian tôi đều đang hôn mê, sao có thể hun đúc thành tính cách như thế?” Tôi phản bác.
Nhận định của Trần Dật Hàm không thể bảo là sai, nhưng nếu tôi hôn mê trong thời gian dài, hầu như không tiếp xúc gì với thế giới này, tính cách được hun đúc đúng ra đâu phải như thế.
Trần Dật Hàm lắc đầu: “Có rất nhiều nghi điểm. Nhưng tôi vẫn nghiêng về hướng, linh hồn ấy không có ác ý. Chỉ là sắm vai của cậu khi cậu không có đó. Một thân phận, hoặc một mô hình phục chế. Cậu vẫn là cậu thôi.”