Tôi không được đáp lại, mà chỉ cảm nhận thấy có ánh mắt nhắm đến mình.
Đối tượng tôi nhập vào đang đứng sau lưng tôi thì dần suy sụp. Suy sụp trên hình thể, chứ không phải suy sụp tinh thần.
Tôi có thể cảm nhận thấy nguồn sức mạnh lôi kéo mình đang suy yếu, thời gian không còn nhiều nữa.
“Diệp Thanh! Hẳn là anh vẫn còn nhớ đúng không? Anh…” Tôi1sốt ruột muốn nói thêm, nhưng bất chợt nhớ lại suy đoán khi nãy của mình.
Tôi cúi đầu nhìn xuống đất.
Người đi lại trên đường đang phủi những bột vụn rơi lên đầu mình.
“Anh…” Tôi gần như không thể nói tiếp, chỉ hãi hùng nhìn chằm chằm khối bóng đen trước mặt.
“Cậu Lâm?”
Tôi nghe thấy tiếng gọi vang ra từ phòng bệnh.
Tôi giật bắn người, không màng đến Diệp Thanh nữa, mà8sốt ruột muốn lao vào phòng bệnh.
Khi người tôi bay ngang qua khối âm khí của Diệp Thanh, bất chợt cảm thấy có âm khí ập thẳng vào mặt mình.
Một bàn tay cấu tạo bởi âm khí siết lấy đầu tôi.
Cùng lúc đó, có nhiều âm khí hơn đã xông vào phòng bệnh.
Đây là hình ảnh tôi nhìn thấy sau cùng.
Linh hồn của đối tượng nhập vào đã sụp đổ, không còn2tồn tại, nên tôi cũng đã về lại thân thể của mình.
Tôi thở hắt ra một hơi.
“Cậu đã nhìn thấy gì?” Trần Dật Hàm hỏi.
Tôi không đáp ngay, chỉ nhắm mắt lại, vội vàng nghĩ đến những linh hồn mình nhìn thấy khi nãy.
Chúng đều là cấp dưới của Meditation, đều là linh hồn mà tôi có thể dùng làm tọa độ.
Tôi còn có chuyện chưa kịp hỏi Diệp Thanh, cả thằng4khốn đã chiếm đoạt thân thể tôi là thứ gì, tôi cũng chưa nhìn thấy.
Tôi nhanh chóng và thuần thục tìm được tọa độ mới, linh hồn đột nhiên rơi giữa không trung.
Tôi hoang mang nhìn quanh, nhận thấy trong không trung không có gì cả.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, người đi đường vẫn còn. Lại nhìn về phía tòa lầu lưu trú của bệnh viện, cũng có thể nhìn thấy những người đang tụ tập lại để hóng chuyện.
Không có những linh hồn kia, không có Meditation, cũng không có Diệp Thanh.
Tôi phóng vào phòng bệnh của mình, nhận ra mình đang nằm trên đất, giống như đang ngủ, hoàn toàn bất động.
Bất chợt, mặt tôi tái xanh, trợn mắt nhìn. Y tá mở cửa đi vào bắt gặp tình huống này cũng đứng sững ra tại chỗ.
Cô ta hoang mang nhìn tôi nằm trên đất, dè dặt tiến đến.
Tôi chưa nghe thấy cô ta nói gì, chớp mắt đã nhận ra nguồn lực lôi kéo mình đã mất.
Linh hồn tôi đã về lại thân thể.
Mở mắt ra liền nhìn thấy Trần Dật Hàm.
“Sắc mặt cậu không ổn lắm.” Trần Dật Hàm nói: “Xem ra chưa đạt được mục đích nhỉ.”
Tôi không trả lời.
Các cảnh tượng tương tự nhau khiến tôi lập tức hiểu ra mình vừa trải qua chuyện gì.
Là đám ma vương đó.
Tôi nghiến chặt răng.
“Thứ đó có vấn đề, chắc chắn là một trong những ma vương!” Tôi nói với Trần Dật Hàm.
“Chắc Tiểu Khâu đã nói với cậu rồi.”
“Tôi biết. Động cơ khác thường, họ cũng không phát hiện ra vấn đề khi tiếp xúc với nó.” Tôi ngắt lời của Trần Dật Hàm.
So với đám Trần Hiểu Khâu, và người nhà tôi thì Trần Dật Hàm có thể nhìn nhận vấn đề này lý trí hơn.
Dù Trần Hiểu Khâu đều không tiếp xúc lâu với tôi lẫn cái thứ ấy, nhưng với tính cách của Trần Hiểu Khâu, e là vẫn có khuynh hướng tin tưởng cái thứ đó.
Tôi cảm thấy hơi buồn bực, nhưng không thể không thừa nhận điểm này. So với thứ đó, biểu hiện của tôi thực sự không hề tốt. Cái kiểu sơ hở đầy dẫy như vậy, với Trần Dật Hàm có lẽ đấy là biểu hiện chân thực, khiến anh ta yên tâm, nhưng với Trần Hiểu Khâu và đám Tí Còi, chắc chắc sẽ cảm thấy cái thứ đó đáng tin hơn.
Tôi cảm thấy bực tức, ở trước mặt Trần Dật Hàm không cần phải gượng gạo giữ bình tĩnh, nhưng cũng không thể tùy tiện làm bậy.
Tôi nén lại cảm xúc, kiềm chế cơn nóng nảy trước đó.
“Xem ra cậu đã bị thiệt. Có thể kể lại đã xảy ra chuyện gì không?” Trần Dật Hàm hỏi.
Tôi không giấu giếm, kể lại một lượt chuyện đã xảy ra.
“Nói cách khác, chúng đã thủ tiêu đối tượng cậu có thể hợp tác. Còn Meditation thì bị Diệp Thanh giết rồi.” Trần Dật Hàm không lập tức bác bỏ suy đoán của tôi, mà chỉ đưa ra nghi vấn.
“Trước đây Diệp Thanh chưa từng xuất hiện…” Tôi trở nên băn khoăn: “Có lẽ do đuổi theo cái thứ ấy mà đến đây. Sau đó…” Tôi gượng cười: “Tôi cảm thấy anh ta đã mất kiểm soát.”
Mấy lần nhìn thấy Diệp Thanh, tôi đều có thể cảm nhận thấy sự bất thường của anh ta.
“Biểu hiện này của cậu không khác gì so với nhóm Tiểu Khâu cả.” Trần Dật Hàm nói thẳng: “Các cậu đều ưu tiên người gặp trước, cảm thấy người đã tiếp xúc với mình lâu hơn thì đáng tin tưởng hơn.”
Tôi không tài nào phản bác nhận định này của Trần Dật Hàm.
Trong lòng tôi luôn mong rằng Diệp Thanh chỉ mất kiểm soát trong thoáng chốc, chứ không phải kí ức bị bóp méo hoàn toàn, quên hẳn tôi.
Tôi vẫn hi vọng sẽ có được sự bảo vệ của Diệp Thanh, có thể không cần phải làm gì nhiều, chỉ đợi Diệp Thanh tìm được linh hồn ấy, rồi sử dụng năng lực của tôi lên linh hồn ấy, hoặc trao thẳng năng lực của tôi cho Diệp Thanh, để anh ta hoàn thành mọi việc.
Ý nghĩ kiên định trước đây của tôi đã bị dao động ngay khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Thanh.
Ý định muốn trở nên mạnh hơn cũng đã thay đổi.
“Quả thực là quá tồi tệ…” Một lần nữa tôi đã nhìn thấy sự bất tài của mình, cảm thấy thất vọng về bản thân.
Có điều, dẫu vậy, tôi cũng không thể phủ nhận tâm nguyện ban đầu của mình. Tôi không thể điều chỉnh trở lại, tìm được cái loại hăng hái của mình ở thuở ban đầu ngay lập tức được.
Nhắm mắt, tôi lại nhìn thấy cảnh tượng cái chết của những người trong Thanh Diệp.
Diệp Thanh không cứu được họ.
Lần trước, Diệp Thanh đã không cứu được. Lần này, anh ta cũng không làm được.
Tôi không hề bất mãn hay thất vọng về Diệp Thanh, mà chỉ nghĩ như thế và hi vọng mình có thể tìm trở lại động lực để cố gắng.
“Tôi điều tra được một chuyện.” Trần Dật Hàm lên tiếng.
Tôi nhìn sang anh ta.
“Tạm thời không bàn đến cái thứ ấy rốt cuộc là gì. Còn Diệp Thanh mà cậu nói có tin cậy được không.” Trần Dật Hàm vừa nói, vừa lấy di động ra, sau khi mở một file văn bản thì đưa cho tôi: “Tôi đã tra được thông tin khám chữa bệnh và đi học của cậu. Trước khi vào đại học, cậu đi khám bệnh dày đặc, vắng học cũng dày đặc, lần nào cũng nằm viện và vắng học rất lâu.”
Tôi đọc file văn bản, mà mí mắt cứ giật lên.
“Không khám ra bệnh, chỉ biết cậu đã vô duyên vô cớ hôn mê trong thời gian dài. Các dấu hiệu sinh mệnh đều không có vấn đề, bệnh viện kết luận đây là bệnh hiếm gặp, không có cách chữa trị.”
Tôi nhìn chuỗi ngày tháng dày đặc mà cảm thấy thật hoang đường.
“Bắt đầu từ lúc chào đời? Từ lúc chào đời đã bắt đầu như thế?” Tôi nhướn mắt nhìn Trần Dật Hàm, không giấu nổi kinh ngạc.
Dù tôi biết Trần Dật Hàm sẽ không gạt mình trong chuyện này và thông tin điều tra được càng không thể nhầm lẫn, nhưng tôi vẫn phải xác nhận lại thật kĩ.
“Rất giống với tình huống vừa rồi của cậu, có điều vừa rồi cậu chỉ hôn mê trong thời gian ngắn.” Trần Dật Hàm nói.
Tim tôi bắt đầu đập dữ dội.
“Cái thứ đó, chắc cậu đã nhận ra sự tồn tại của nó từ lâu đúng không?” Trần Dật Hàm hỏi.
“Tôi vốn cứ ngỡ đó là một cái tôi khác hoặc một phần của linh hồn tôi…” Tôi nhọc nhằn nói.
“Quả nhiên. Ở quá khứ trong kí ức của cậu, cái thứ ấy đã tồn tại rồi. Bây giờ nó đã nắm được cơ hội thay thế cậu, hay là, nó đang vì cậu mà duy trì thân phận của cậu?” Trần Dật Hàm hỏi.
Tôi không thể đáp được câu hỏi này.
Những lần đầu dùng năng lực đều là ban đêm, đều là lúc tôi đang ngủ.
Tám tiếng đồng hồ hoặc lâu hơn. Thời gian trong hiện thực vẫn đang trôi, mà trong khoảng thời gian này tôi đã về lại quá khứ, bám theo những người đã chết, nhìn thấy sự thật của sự việc, thậm chí còn trực tiếp ra tay thay đổi quá khứ.
Nhưng sau đó, cùng với sự mạnh lên của năng lực, cùng với sự thay đổi liên tục của tình huống, cũng đã có lúc tôi sử dụng năng lực ngay ban ngày, ngay trước mặt mọi người.
Trong đó cũng có không ít tình huống tôi đã thông qua những cảnh mộng khác nhau để về lại cùng một thời điểm.
Lúc đó…