Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1964: Thần chết gọi đến (6)

Lý Vọng Khê đờ đẫn nhìn bệnh nhân trên giường.

Người đàn ông ấy đang rất yếu, chau chân mày lại, có vẻ đang nhịn đau.

Lý Vọng Khê muốn giết ông ta thì rất dễ. Lúc này cô ta có thể nghĩ ra nhiều cách để giết chết ông ta ngay tại chỗ, mà không khiến người khác nghi ngờ. Thậm chí, chỉ cần làm khéo một chút, sau khi xong chuyện cũng sẽ không bị người ta phát1hiện.

Bàn tay đang định rút kim của Lý Vọng Khê dừng lại, trong lòng đang vô cùng băn khoăn. Cô ta đang đấu tranh và dao động, cũng có cả sợ hãi.

“Y tá ơi, tệ lắm à? Có phải tôi bị gì rồi không?” Bệnh nhân ấy cũng đã nhận ra nãy giờ Lý Vọng Khê cứ đứng bất động.

Lý Vọng Khê lắc đầu, hít thở sâu, rút kim truyền nước ra, rồi tháo túi truyền nước đã8hết xuống.

“Hôm này còn truyền nữa không? Đây là túi cuối à?”

Lý Vọng Khê im lặng gật đầu, rũ mắt cầm theo túi đi ra.

Cô ta đi rất nhanh, về đến quầy y tá thì thấy đồng nghiệp đã quay lại.

Lý Vọng Khê ngồi thẳng lên ghế, trong tay vẫn cầm túi truyền trống rỗng.

“Lý Vọng Khê, rốt cuộc cô bị làm sao vậy hả?” Cô đồng nghiệp chau mày hỏi, giọng điệu đã nghiêm túc hẳn.

Lý Vọng2Khê ngơ ngác nhìn đồng nghiệp, lúc này mới nhận ra bản thân thất thần. Cô ta đứng dậy, đi vào phòng làm việc nằm bên trong quầy y tá, vứt túi rỗng ấy đi.

Chống tay lên mép của chiếc thùng rác lớn ấy, đôi vai của cô ta rũ xuống, nước mắt chảy dài.

Cô ta không thể kìm được cảm xúc của mình.

Cô ta không thể giết người, cũng không tài nào bình tĩnh đón nhận cái4chết của bản thân.

Tôi khẽ thở phào, nhưng cũng cảm thấy đồng cảm với hoàn cảnh của cô ta.

Lý Vọng Khê ôm mặt, quỳ xuống đất, nén tiếng khóc của mình.

Rầm!

Cửa phòng đột nhiên đóng lại.

Tôi ngạc nhiên quay qua, thấy một người đàn ông không biết đã vào từ khi nào.

Trên thân người ấy không có âm khí, không phải ma, nhưng trên thân lại có một loại hơi thở quái lạ.

Lý Vọng Khê hoảng hốt ngẩng lên, sau khi thấy có người vào thì sững sờ, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bên ngoài phòng làm việc vang lại tiếng bước chân, cửa phòng bị gõ, nắm cửa thì bị vặn.

“Này! Anh là ai vậy? Anh muốn làm gì? Lý Vọng Khê!” Đồng nghiệp ở bên ngoài lo lắng kêu lên.

Lý Vọng Khê lúc này mới thấy sợ, lúc định đứng dậy thì chân chợt nhũn ra, ngồi phịch xuống đất.

“Cô Lý.” Người đàn ông lên tiếng, giọng nói rất quen.

Lý Vọng Khê vẫn chưa nhớ ra, nhưng tôi thì đã nhận ra đây chính là người đàn ông đã dùng di động của bạn trai Lý Vọng Khê gọi cho cô ta.

“Chu Sướng đã được điều trị, tình hình ổn định, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.” Người đàn ông từ tốn nói, trên khuôn mặt của người đó không có bao nhiêu biểu cảm.

Lý Vọng Khê lại sững người ra, nỗi vui mừng chưa kịp trỗi lên thì cảm giác lạnh sống lưng đã khiến cô ta nổi da gà.

“Bên cô, hình như vẫn chưa làm trọn nghĩa vụ.” Người đàn ông thong thả nói, không quan tâm đến ồn ào ở ngoài cửa.

Lý Vọng Khê lùi ra sau, sợ hãi nhìn người đàn ông.

“Chủ tôi cho cô hai cơ hội là đã cực kỳ ưu đãi rồi.” Gã vừa nói tiếp, vừa từng bước đi về phía Lý Vọng Khê, giày da giẫm lên đất, âm thanh phát ra hệt như búa tạ, đập vào tim của Lý Vọng Khê.

Lý Vọng Khê lắc đầu, nước mắt trào ra, đôi môi mấp máy, muốn van xin, muốn kêu cứu.

Gã đàn ông mặc kệ, sắc mặt không mấy thay đổi, khoan thai điềm tĩnh, từng bước đi về phía Lý Vọng Khê, bức cô ta vào góc phòng.

Lưng của Lý Vọng Khê đã chạm tủ, không còn đường lùi. Người cô ta đã rũ rượi, hoàn toàn không còn sức phản kháng.

Gã đàn ông khom lưng, đưa tay đến, túm lấy Lý Vọng Khê, hệt như đang xách cổ một con gà con.

“Thật đáng tiếc, đành phải để tôi ra tay thu tiền thù lao.” Lúc gã nói, trên bàn tay trống không chợt xuất hiện một cuộn giấy da dê, gã chợt hất tay, giấy da giở ra, chìa đến trước mặt Lý Vọng Khê.

Tôi nhìn cảnh này, bất chợt cảm thấy quen quen, giật mình một cái.

Lý Vọng Khê trợn trừng mắt, trong mắt cô ta là những con chữ mà cô ta không hiểu, nhưng trong đầu lại hiểu ra ý nghĩa của những chữ ấy.

Đây là hiệp ước cô ta đã kí, thậm chí ở đoạn dưới cùng của tấm giấy da, còn có chữ kí của cô ta.

Lý Vọng Khê khẽ lắc đầu, muốn chối bỏ. Chối bỏ chữ kí của mình và cũng chối bỏ sự thật này.

Tấm giấy da đột nhiên bắt đầu phát sáng, những con chữ từ màu đen biến thành màu vàng kim, tựa như đang muốn thoát khỏi tấm giấy mềm mại, biến thành thứ gì đó.

Tôi liền thò tay đến, nắm chặt cổ tay của gã đàn ông.

Gã bất ngờ, buông tay thả Lý Vọng Khê ra, xoay người nhìn lại, còn định rút tay mình ra.

Tôi nắm rất chặt, nên cũng bị gã làm cho loạng choạng. Có điều, tôi không buông tay, gã cũng không nhìn thấy tôi, đương nhiên chỉ cảm nhận được bàn tay mình đang bị nắm chặt, không thể nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của tôi.

“Thứ gì đây!” Gã đàn ông quát lên.

“Mày là ác quỷ nào?” Tôi lên tiếng hỏi, rồi lập tức chỉnh lại câu hỏi của mình: “Chủ của mày là ác quỷ nào?”

Gã không nhìn thấy tôi, nhưng hình như có thể nghe thấy tiếng nói của tôi. Chống cự và vùng vẫy đều dừng lại, gã cảnh giác nhìn cánh tay mình và phía trước mặt.

Tôi chắc chắn gã không nhìn thấy mình, tiêu cự của ánh mắt gã không nhắm vào tôi, mà hơi lệch qua một bên.

“Chủ ta Meditation, là đại ác quỷ làm chủ sống chết, được ghi chép trong Kazana.” Gã trầm giọng tuyên bố: “Bất kể mày là ai, hễ đối địch với chủ ta thì chắc chắn sẽ nhận lấy cái chết.”

Quả nhiên là ác quỷ!

Tôi cảm thấy không thể tin nổi, trong một thoáng xuất thần, loáng thoáng nắm bắt được điều gì đó.

Ác quỷ thực ra chính là linh hồn, hơn nữa còn là linh hồn được lưu truyền rất nhiều năm. Trong quá trình ấy có thể đã xảy ra không ít tranh chấp, thay đổi, nhưng chúng là linh hồn, là điều không còn phải nghi ngờ.

Có thể sẽ có những ác quỷ mang trong mình linh hồn hoặc hồn ma của loài người, như đại phù thủy đó, đã kết hợp bản thân với ác quỷ. Nhưng phần lớn ác quỷ chỉ là linh hồn thuần túy.

Linh hồn là thứ Ông Trời tạo ra để đối kháng với hồn ma, là tập hợp ý thức của loài người, nói cách khác, là sản vật được cụ thể hóa từ ý thức của loài người.

Trong thế giới hiện thực này, nơi mà trong tương lai ma sẽ làm chủ thế giới, thay đổi luật lệ thế giới và tri thức của loài người thì linh hồn vẫn còn tồn tại.

Ông Trời vẫn còn, quy luật được định ra vẫn còn tác dụng.

Trực giác cho tôi biết điểm này rất quan trọng, vì ma tương lai còn sợ Ông Trời. Nhưng rốt cuộc tôi nên làm gì, bây giờ tôi vẫn chưa có được đầu mối.

Tôi đã định bỏ cuộc, người của Thanh Diệp chết cả rồi, trước đây tôi còn nghĩ cứ buông xuôi theo thời thế, đến đâu hay đến đó, nhưng ngay khoảnh khắc này, bản năng của tôi lại bảo mình phải làm gì đó.

Đúng, phải làm gì đó…

“Tao muốn gặp chủ nhân của mày, gặp Meditation.” Tôi lập tức lên tiếng.

Gã đàn ông kia im lặng, hình như đang suy xét.

Tôi lại nghe thấy tiếng xì xầm bàn tán đó, ngôn ngữ khác với ngôn ngữ của tôi, âm thanh lại rất xa xôi, hoàn toàn nghe không rõ cách phát âm.

Nhưng cùng với sự xuất hiện của âm thanh này, đã có âm khí xuất hiện trên người gã đàn ông kia.

Tim tôi đánh thịch một cái, bất giác nhớ đến Hàn Vân.

Hàn Vân tuy có tính chất của linh hồn, nhưng ban đầu cậu ta là con người, là một hồn ma.

Con người mà biến thành linh hồn ngay khi chết luôn thì tôi đã từng gặp một trường hợp.

Lẽ nào ác quỷ tên Meditation đó, cũng là loại linh hồn như thế?

Nếu vậy, rất có thể nó cũng như Hàn Vân, từ linh hồn biến thành ma tương lai, bị cái thứ đó khống chế và sai khiến.

“Chủ tôi đồng ý.” Âm thanh quái lạ biến mất, gã đàn ông đáp lại đúng một câu.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa, cửa phòng được mở ra.

Hai người bảo vệ xông vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì quát lớn với gã đàn ông, tỏ vẻ đầy cảnh giác.

Tôi buông tay gã ra, những không tránh chỗ. Gã ta thì không chống lại các bảo vệ. Chỉ thấy gã giơ hai tay lên, ngoan ngoãn để bảo vệ đưa đi.

Đồng nghiệp của Lý Vọng Khê chạy vào, ôm lấy đôi vai của cô ta, cuống quýt hỏi cô ta có bị thương không.

Lý Vọng Khê thừ người ra một hồi lâu, mới òa lên khóc.

Tôi cảm thấy có một luồng sức mạnh đang kéo linh hồn của mình. Trong mấy giây ngắn ngủi trước khi linh hồn rời khỏi cảnh mộng, tôi đã nhìn thấy hai đoạn kí ức của Lý Vọng Khê.

Vốn dĩ cô ta sẽ bị chữ viết trên bản hiệp ước giết chết. Chữ viết sẽ biến thành thần chết thật sự, cắt đứt đầu và hồn của cô ta. Và kí ức này đã bị thay đổi.

Tôi mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà của phòng bệnh và cũng nhận thấy trong phòng đã xuất hiện một người.