Nếu bảo run rẩy của Lý Vọng Khê trước đây chỉ là lẩy bẩy thì bây giờ cô ta run đến nỗi không thể cầm chắc di động.
Có điều, Lý Vọng Khê cũng không thực sự vô dụng đến thế.
Sau một thoáng bấn loạn,1đầu óc của cô ta cuối cùng đã kịp phản ứng, nhìn đồng hồ, khi xác định mình chỉ còn lại tám phút thì lập tức lên mạng tra tìm số điện thoại phục vụ khách hàng của công ty bảo hiểm.
Cuộc gọi được8thực hiện, là giọng nói hệ thống, hướng dẫn cô ta thao tác như thế nào.
Thực hiện từng bước một, Lý Vọng Khê càng lúc càng sốt ruột, kết quả lại không như mong đợi.
“Dịch vụ này tạm thời chưa có phương thức thao2tác trên điện thoại. Bạn vui lòng đem theo chứng minh thư và văn bản hợp đồng gốc đến quầy phục vụ của công ty để làm thủ tục. Trở lại mục lựa chọn, nhấn nút sao. Nếu thoát thì vui lòng tắt cuộc4gọi.”
Tiếng nói điện tử ở đầu dây bên kia đã yên lặng.
Lý Vọng Khê ôm một tia hi vọng, tra cứa địa chỉ của chi nhánh công ty gần nhất, nhưng đến đó cũng mất hai mươi phút, huống hồ hiện tại không phải là giờ làm việc.
Đồng hồ ở góc trên phải của màn hình đã trôi qua hơn sáu phút rồi, thời gian còn lại cho Lý Vọng Khê chỉ chưa đến một phút.
Lý Vọng Khê ngừng run, nhưng lòng thì đã tuyệt vọng.
Hiện tại cô ta không hề để ý thấy, từ khi đồng nghiệp cô ta rời đi, cũng là sau cuộc gọi đến ấy thì cả tầng lầu luôn im lặng như tờ.
Lý Vọng Khê chỉ còn biết trừng mắt nhìn màn hình di động, con số tượng trưng cho kim phút đột nhiên biến đổi.
Khoảnh khắc ấy đã đến, Lý Vọng Khê nín thở.
Nhưng không có cuộc gọi đến mới, cũng không có ai đột nhiên xuất hiện.
Lý Vọng Khê ngẩng đầu lên, nhìn quanh, bất chợt nhận ra sự yên tĩnh kì lạ của nơi này.
Cô ta nhìn lên màn hình máy tính, rồi nhìn ghế ngồi trống ở bên cạnh, hồi hộp và cẩn thận lướt mắt quan sát xung quanh từng chút một.
Cô ta đã nhận ra sự bất thường và cũng biết chắc mình gặp phải ma vương nào đó.
Những cô ta lại không hề hối hận, nói đúng hơn là giờ đây cô ta không còn lòng dạ nào để hối hận, mà chỉ mong muốn được sống tiếp.
Trong quầy y tá và tầng lầu yên tĩnh chợt vang lên tiếng chuông báo.
Lý Vọng Khê sợ đến mức suýt nhảy cẫng lên, quay đầu nhìn quanh, hồi lâu mới nhận ra đó là tiếng chuông báo mà ngày nào cô ta cũng nghe thấy.
Trên màn hình máy tính của quầy y tá hiện ra một cái tab thông tin, chính là số giường của bệnh nhân đang hôn mê.
Đây cũng như công việc bình thường, nhưng lúc này Lý Vọng Khê làm sao làm việc bình thường được đây?
Cô ta nhìn chằm chằm nhìn cái tab ấy, nghe tiếng chuông báo chói tai mà cứng người ngay tại chỗ.
“Cô làm cái gì vậy?”
Lý Vọng Khê lại giật mình một cái, quay qua thì thấy đồng nghiệp đã quay lại.
Tựa như mọi thứ đều trở lại bình thường, trong hành lang của tầng này vẫn không có người, nhưng đã có âm thanh từ trong các phòng bệnh vang ra. Tiếng nói chuyện, tiếng rửa ráy, tiếng đi toilet đều có thể nghe được ít nhiều.
Lý Vọng Khê sững sờ chứng kiến cảnh này.
“Cô cứ như vậy… ca trực tối nay chỉ có hai chúng ta thôi đó.” Đồng nghiệp của Lý Vọng Khê thở dài.
Trên màn hình lại hiện ra một tab mới.
“Bạn trai cô chắc không sao chứ? Còn vụ chuyển khoản khi nãy… Một là báo cảnh sát, bây giờ nhờ người đến đổi ca, hoặc cứ tập trung làm việc.” Đồng nghiệp khuyên. Nói xong liền liếc nhìn màn hình máy tính: “Tôi đi kiểm tra số 18…”
“Không, để tôi kiểm tra số 18.” Lý Vọng Khê vội nói.
Số 18 chính là giường bệnh vừa hiển thị trên màn hình trước đó.
Đồng nghiệp của Lý Vọng Khê khẽ nhìn cô ta, có đôi chút bất mãn, nhưng vẫn chấp nhận phân công này.
Lý Vọng Khê vẫn còn thấy sợ, nhưng xung quanh đã có hơi người nên cô ta đã dần bình tĩnh lại.
Cô ta nhìn di động, nhật kí cuộc gọi ấy vẫn còn.
Lý Vọng Khê cảm thấy chiếc di động năng nề đến lạ, khiến cô ta không cầm nổi.
Cô ta kéo ngăn bàn, cất di động vào, rồi đứng dậy vội vàng đi đến phòng bệnh có giường số 18.
Đó là phòng ba người, chứ không phải phòng một người như tôi.
Ba chiếc giường đều có bệnh nhân, còn có hai người thân nuôi bệnh.
Giường số 18 nằm sát cửa sổ, bệnh nhân trên giường tầm ba bốn mươi tuổi, sắc mặt tái xanh, đang được truyền nước, nhưng hình như không phải bị bỏng.
Lý Vọng Khê đến bên giường bệnh, nhấn nút tắt chuông báo, rồi nhìn lên túi truyền nước ở phía trên giường bệnh.
Nước bên trong túi truyền đã sắp hết rồi.
“Giường 18, Vương Vĩ Sinh.” Lý Vọng Khê bóp túi truyền nước, vừa chuẩn bị rút kim, vừa thông tháo cho bệnh nhân biết: “Đây là túi cuối cùng của ông trong hôm nay. Hôm nay không truyền nữa nhé.”
Nói xong, không nhận được câu trả lời, Lý Vọng Khê cúi đầu nhìn qua.
Lúc này đã cô ta đã bình tĩnh trở lại, chỉ nghĩ đến công việc, không nghe thấy câu trả lời thì cúi đầu xuống, đây là động tác trong vô thức.
Bệnh nhân đang nằm trên giường đã biến đổi từ lúc nãy, thậm chí cả phòng bệnh đều đã thay đổi rồi.
Khi Lý Vọng Khê nhìn qua, cô ta đã nhìn thấy một bộ xương.
Cô ta sợ hãi hét lên, định lùi lại, nhưng tay đã bị giữ chặt.
Túi truyền nước kia đã biến thành một con rắn độc, quấn lấy cổ tay cô ta, treo cô ta lên trên giá truyền.
Lý Vọng Khê bắt đầu giãy giụa, lớn tiếng gào khóc.
Soạt – rèm của giường bệnh bên cạnh tự động kéo lại, phong tỏa khu vực này.
Ánh đèn huỳnh quang ở giữa phòng chỉ có một phần ánh sáng chiếu lên mép bên này của giường bệnh.
Ánh đèn quái lạ phản chiếu bóng đen lên rèm giường.
Lý Vọng Khê hãi hùng nhìn con rắn độc, giãy giụa điên cuồng, nhưng cũng do vậy mà không thể đứng vững, sức lực toàn thân đều đè lên cổ tay, đôi chân đang giẫm trên đất chỉ có thể không ngừng chà sát, hoàn toàn không kiếm được điểm tựa.
Con rắn độc đã hút toàn bộ sự chú ý của Lý Vọng Khê.
Bộ xương trên giường không biết từ khi nào đã xoay đầu qua, dùng hai hốc mắt trống rỗng nhìn Lý Vọng Khê.
Nó nhấc tay lên, kéo chăn ra, một lưỡi liềm thò ra. Bộ xương cũng theo đó ngồi dậy, ga giường đang bao quanh thân thể nó, từ màu trắng chuyển sang màu đen.
Dựa vào hình ảnh kinh điển này thì bất cứ ai cũng sẽ đoán được đây là thứ gì.
Lý Vọng Khê càng thấy kinh khủng hơn.
Cô ta cố hết sức gào thét, cả phát âm chữ “cứu mạng” như thế nào cũng quên sạch, mà chỉ biết gào khóc.
Động tác của bộ xương đó không được nhanh, rắn độc cũng không tấn công Lý Vọng Khê.
Lưỡi liềm lạnh như băng từ từ áp sát cổ của Lý Vọng Khê.
Sự giãy giụa của cô ta đã khiến trên cổ cô ta xuất hiện vết thương.
Chỉ là hơi lạnh thôi mà đã cắt đứt da của Lý Vọng Khê, lúc này lưỡi liềm vẫn chưa hề chạm vào thân thể của Lý Vọng Khê.
Tôi yên lặng chứng kiến cảnh tượng này và rất chắc chắn bộ xương này không có thực thể.
Thậm chí trong phòng cũng không có âm khí, những thứ này trên thực tế đều là ảo giác.
Nếu tôi ép mình giữ vững lý trí thì trong mắt thậm chí có thể nhìn thấy hai cảnh tượng hoàn toàn khác nhau, một là cảnh tượng Lý Vọng Khê thấy, một là những gì linh hồn tôi nhìn thấy.
Bộ xương cuối cùng cũng áp lưỡi liềm lên cổ Lý Vọng Khê.
Lúc này Lý Vọng Khê đã không dám giãy giụa nữa.
“Giao dịch, hay, chết?” Từ trong miệng bộ xương phát ra âm thanh quái đản, nhưng lại có tiếng nói rõ ràng xuất hiện trong đầu Lý Vọng Khê.
Lý Vong Khê đang run rẩy, cảm nhận sự đau đớn trên cổ, hoàn toàn không thể đáp lại.
Tôi giật mình, bất chợt hiểu ra cái thứ này đang muốn làm gì.
“Giao dịch, hay, chết?” Bộ xương áp mặt nó vào mặt Lý Vọng Khê.
Con rắn kia chui vào áo khoác của bộ xương, rồi chui ra từ hốc mắt của nó, chiếc lưỡi đỏ tươi liếm nhè nhẹ lên má Lý Vọng Khê.
“Giao dịch! Giao dịch! Tôi đưa tiền cho ông! Tôi cần chút thời gian. Ngày mai tôi sẽ rút tiền! Thật đó! Ông tha cho tôi đi! Cầu xin ông… hu hu hu… đừng giết tôi…” Tâm trạng của Lý Vọng Khê đã đến bên bờ vực suy sụp.
Trong miệng của bộ xương lại phát ra âm thanh quái đản ấy, tựa như có rất nhiều người đang trao đổi, bàn bạc với nhau bên trong thân thể nó.
Bộ xương phát ra tiếng người, thong thả nói: “Dùng linh hồn người khác đổi lấy linh hồn của cô. Đây là cơ hội chót.”
Dứt lời, mọi ảo ảnh đều biến mất.
Lý Vọng Khê nhìn thấy phòng bệnh đã trở lại như cũ, cô ta đang đứng bên giường bệnh, đang bóp túi truyền nước, đang nằm trên giường là bệnh nhân yếu ớt kia.