Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1918: Thế giới mới (17)

“Á!” Mễ Nhạc bị dọa, đưa tay đẩy cái xác chết gớm ghiếc ấy ra.

Xác chết đổ xuống đất, đè lên thứ gì đó. Thịt rữa trên cái xác ấy vẫn đang ngọ nguậy, tựa như đã phân giải thành vô số dòi bọ, đang cấu tạo lại hình thể.

Thịt rữa rớt xuống, bộ xương đã đứng dậy, lắc lư chao đảo nhào về phía Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc đã thấy rõ thứ bị thịt rữa phủ kín đang ở dưới đất kia mới là Vạn Đạo1Đại Sư.

Anh ta muốn đá bộ xương, nhưng không ngờ nó lại rất cứng cáp.

Mễ Nhạc quên hết mọi thứ, bị bộ xương dồn vào góc, lưng chạm vào kệ chứa đồ.

Anh ta vùng vẫy, mò được cán dao, không suy nghĩ gì mà chém thẳng về phía bộ xương.

Dù hiện tại thứ tôi đang thấy là kí ức tiếp nhận được từ ý thức của Mễ Nhạc, nhưng tôi vẫn nhận ra sự bất thường.

Con dao mà Mễ Nhạc chém vào bộ xương đã chịu8một lực cản hơi quái lạ.

Có thứ gì đó bắn lên người anh ta.

Máu đã vấy vào mắt.

Tầm nhìn chỉ còn một màu đỏ tươi.

“Mễ Nhạc! Mễ Nhạc!” Tiếng gọi của Triệu Dũng Nam cũng đã vang lại.

Trước đó, mọi cơ quan cảm nhận của Mễ Nhạc đều bị che mất. Khi bức màn che ấy được vạch ra, Mễ Nhạc đã lại thấy rõ cảnh tượng trước mặt.

Vạn Đạo Đại Sư đang trợn to mắt, nhìn thẳng về phía mình.

Bản thân thì đang cầm dao2phay chém vào cổ của Vạn Đạo Đại Sư.

Mễ Nhạc sửng sốt.

Lạch tạch… lạch tạch…

Xác chết trên đất đang phát ra tiếng động, tựa như đang cười nhạo hành động của Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc sững sờ nhìn Vạn Đạo Đại Sư ngã xuống, rồi nhìn đôi tay mình, điên cuồng hét to lên một tiếng.

Triệu Dũng Nam xông đến, kéo tay Mễ Nhạc lại.

Tách!

Đèn trong nhà lại tắt mất.

Thế giới của Mễ Nhạc lại chìm vào bóng tối.

“Mễ Nhạc!”

Một nắm đấm đấm lên mặt của Mễ4Nhạc.

Mễ Nhạc ngã xuống đất.

Anh ta đã từ trong kí ức định thần lại, ngơ ngác nhìn Triệu Dũng Nam.

Những người xung quanh đều giật mình.

Triệu Dũng Nam tức tối kéo Mễ Nhạc đứng dậy: “Cậu còn như vậy đến bao giờ hả? Tỉnh táo chút đi! Đã… bây giờ đã chỉ còn mỗi hai chúng ta thôi.” Triệu Dũng Nam khẽ nói: “Đại sư chết rồi, chỉ có thể dựa vào chúng ta! Cậu phấn chấn lên chút đi!”

Mễ Nhạc vẫn đang đờ đẫn vô hồn.

Triệu Dũng Nam tức tối vì bất lực, nhìn ánh mắt thắc mắc của những người xung quanh, đành phải kéo Mễ Nhạc đi khỏi chỗ này trước.

Mễ Nhạc không tiếp nhận được một chút khích lệ nào, ủ rũ thất thần như người tàn phế.

Trạng thái tinh thần của anh ta hơi khác thường. Thậm chí trên người anh ta còn có âm khí của Lý Vũ lưu lại.

Điều tôi thấy thắc mắc chính là xác chết thối rữa là hiện tượng được sinh ra sau khi âm khí ăn mòn cơ thể con người do Lý Vũ, hay nó là do năng lực của con ma da đó gây nên. Còn tắt đèn, bật đèn, khiến người ta sinh ra ảo giác là năng lực mà hồn ma trong ngôi nhà ma mới có, là thủ đoạn nó thường dùng.

Tôi không nghĩ Lý Vũ có thể học được thủ đoạn này trong thời gian ngắn.

Ý thức của ma da có còn tồn tại hay không, tôi cũng đang nghi ngờ.

Triệu Dũng Nam và Mễ Nhạc đều không suy xét những vấn đề này. Có lẽ họ cũng không hề biết đến những chuyện này.

Triệu Nam Dũng kéo Mễ Nhạc đi, tìm đến nơi có xe cảnh sát đỗ, đẩy Mễ Nhạc vào xe.

Cảnh sát lái xe giật mình.

“Đại… đại sư ấy đâu?”

“Chết rồi.” Triệu Dũng Nam thở dài: “Tiếp tục phong tỏa chỗ này, đừng cho người bình thường vào. Tôi phải báo cáo tình hình lên trên.” Triệu Dũng Nam mím môi, liếc nhìn Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc vẫn đang đờ đẫn, thẫn thờ.

Ý thức của anh ta hỗn loạn, nhưng vẫn có thể hồi tưởng lại xác chết trương phồng và bộ xương trơn láng kia.

Cảnh sát không dám nói gì thêm, quay đầu lại, cầm bộ đàm lên.

Triệu Dũng Nam lấy điện thoại ra, bắt đầu nói chuyện điện thoại với ai đó.

Lát sau, hai bên đều đã báo cáo tình hình cho cấp trên xong.

Viên cảnh sát hỏi: “Thế để tôi đưa hai người về nơi ở trước nhé?”

“Ừ.” Triệu Dũng Nam mệt mỏi nói, xoa xoa bờ vai.

Tôi nhìn thấy áo của Triệu Dũng Nam ở chỗ vai đã rách một lỗ lớn, từ áo khoác bên ngoài cho đến nội y bên trong đều đã bị đâm thủng, da lộ ra ngoài.

Làn da ấy hệt như da của em bé mới sinh, hồng hào, còn khá là nhăn nữa.

Đây chính là năng lực của Triệu Dũng Nam sao?

Xe cảnh sát chạy đến một khu dân cư nhỏ, bên cạnh là Cục cảnh sát. Ở đây hình như là nhà ở phân bổ cho cảnh sát.

Triệu Dũng Nam kéo Mễ Nhạc đi vào một tòa lầu dân cư, dùng chìa khóa mở cửa nhà.

Căn nhà trông giống như phòng kí túc xá, nhưng nhiều không khí sinh hoạt hơn hẳn so với kí túc xá đại học chật chội.

Mễ Nhạc bị vứt lên sofa.

Triệu Dũng Nam khó xử nhìn Mễ Nhạc.

Tách!

Đèn trong phòng khách thình lình phụt tắt.

Tôi cảm nhận được âm khí của Lý Vũ, trong ấy còn trộn lẫn với âm khí của hồn ma trong ngôi nhà ma.

Đây là một trạng thái kì quái…

Mễ Nhạc run lẩy bẩy trong bóng tối.

Tuy không gian không tối hoàn toàn, ngoài cửa sổ còn có ánh đèn, ánh trăng chiếu vào nhà, trong khu dân cư chốc chốc cũng có tiếng động, nhưng Mễ Nhạc cứ như đang ở trong bóng tối hoàn toàn.

Triệu Dũng Nam nắm lấy vai Mễ Nhạc.

“Này, cậu tỉnh táo chút đi.” Cô ta bất lực nói.

Tách!

Đèn lại sáng lên.

Bố cục trong phòng khách đã khác hẳn.

Vốn dĩ căn nhà tuy có không khí sinh hoạt, nhưng cũng chỉ là có không khí sinh hoạt hơn kí túc xá đại học một chút thôi, xét một cách tổng thể thì vẫn thuộc loại nhà ở tạm.

Hiện tại, đồ gia dụng trong nhà đã đổi khác, tivi to hơn, điều hòa chuyển qua dạng đứng, còn được bật lên. Trên bàn trà đã có không ít đồ đạc, lọ thuốc, tăm xỉa răng, vỏ snack khoai tây…

Tách!

Thình lình đèn lại phụt tắt.

Choang!

Trong phòng vang ra tiếng động.

Tách!

Đèn lại sáng.

Tách!

Trong bóng tối, trong nhà lại có tiếng động.

Lần này tiếng động nghe giống như tiếng kính nứt vỡ.

Tách!

Ánh đèn từ trong phòng chiếu ra, còn phản chiếu một cái bóng trên sàn nhà.

Tách!

Tách!

Tách!

Ánh đèn chớp tắt liên tục, cùng với cái bóng phản chiếu từ trong phòng, biến thành một bức tranh liên hoàn.

Chợt cái bóng ấy nhấc tay lên, trong tay hình như đang cầm một con dao.

Dao vụt xuống, đâm lên giường nệm.

Thân thể có hình dạng con người đang nằm trên giường bắt đầu giãy giụa.

Một dao, hai dao, ba dao…

Cơn giãy giụa dần dừng lại.

Tách!

Căn nhà đã chìm vào bóng tối.

Tiếng của Triệu Dũng Nam vang lên: “Đây… là chuyện đã xảy ra ở căn nhà ma lúc đầu? Trộm lẻn vào nhà, giết chủ nhà… nhưng mà…”

Trong giọng nói của Triệu Dũng Nam có đi kèm sự nghi ngờ.

Tôi bất ngờ.

Xem ra Ngô Linh đã cho họ biết những gì tôi đã nhìn thấy.

“Nó ăn mất con ma da rồi?” Triệu Dũng Nam đưa ra kết luận giống tôi.

Lòng tôi đột nhiên phát sinh cảm giác ớn lạnh.

Âm khí trong nhà thình lình biến đổi.

Đèn bật sáng.

Một khuôn mặt áp sát đến trước mặt Triệu Dũng Nam.

“Chúc mừng cô, đáp đúng rồi.” Gã đàn ông nói.

Một con dao đâm vào ngực của Triệu Dũng Nam.

Triệu Dũng Nam sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống.

Con dao cắm vào cơ thể cô ta, máu từ miệng vết thương trào ra.

Phụt!

Gã đàn ông rút con dao ra.

Máu phun ra.

Triệu Dũng Nam bịt vết thương lại, mặt trắng bệch, thần sắc hoảng sợ.

Mễ Nhạc ở bên cạnh thét lớn, gào thét như một người điên.

Trên khuôn mặt gã đàn ông cầm dao vẫn đang còn nụ cười. Con dao có máu đang xoay vòng trong tay gã.

Tách!

Đèn tắt.

Tách!

Lại sáng lên!

Tôi nhìn thấy cái bóng đứng cạnh công tắc đèn.

Là chủ ngôi nhà ma, hồn ma từng phát sinh xung đột với Lý Vũ.

Toàn thân nó ướt nhẹp, tay đang đặt trên công tắc đèn. Công tắc đang tóe ra tia lửa điện.

Tách tách tách…

Công tắc mở tắt liên hồi.

Gã đàn ông cầm dao đã biến mất.

Nhưng âm khí khiến tôi ớn lạnh vẫn còn.

Tách, tách, tách…

Trong ánh đèn chớp tắt liên hồi, bóng của gã đàn ông ấy xuất hiện sau lưng Mễ Nhạc, một con dao đâm vào cổ của Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc trợn to mắt, chầm chầm quay đầu lại.

Trong ý thức của anh ta đã hiện lên kí ức.

Có điều, nó khác với kí ức mà tôi đã thấy trước đây.

Con dao phay mà Mễ Nhạc chém xuống đã trúng vào vùng ngực của bộ xương. Khi ánh đèn bật sáng trở lại thì con dao đã di chuyển lên cổ của Vạn Đạo Đại Sư.

Hai vết thương…

Ma…

Ác ma…

Mễ Nhạc mấp máy đôi môi, nhớ lại cái thứ đã thực sự làm mình sợ muốn vỡ mật.

Phựt!

Con dao được rút ra.

Tách!

Đèn lại tắt.

Không tốt!

Tôi giật mình, tức tốc lao đến phía trước hơn hai mét, dán sát người lên tường nhà.

Ánh đèn lại sáng lên.

Mễ Nhạc và Triệu Dũng Nam đã ngã xuống, trên người đã xuất hiện dấu hiệu thối rữa.

Ví trí tôi đứng khi nãy, đã xuất hiện con ác ma kia.

Tách!

Đèn lại tắt.

Không được để mình bị đâm trúng. Bị đâm trúng sẽ chết ngay!

Tôi lao đến phía trước lần nữa, lần này thì nhắm đến hướng hồn ma trong ngôi nhà ma lao đến.