Tiếng nước rào rào cứ vang lên liên hồi, có người còn chạy đuổi theo trên bờ. Tất cả đều đã định thần lại.
Lý Vũ cũng bơi đi bán sống bán chết. Anh ta mang theo cái xác, khi nãy lại bị tiêu hao sức lực, đương nhiên1dần dần đã bị đuổi kịp.
Người nhảy xuống nước đầu tiên đã tóm được chân của Lý Vũ, một tay kéo Lý Vũ đến trước mặt.
Anh ta định cướp lấy bộ xương, nhưng cánh tay đang thò đến vẫn chưa chạm vào bộ xương thì thân thể đã8bay vút đi. Trong khi bay, còn va phải những người đang đuổi theo phía sau.
“Cứu mạng!” Anh ta gào lớn, nhưng thân thể của anh ta chớp mắt đã biến thành một điểm bé tí.
Tất cả mọi người lúc này mới nhớ ra hễ xuống nước, sẽ2bị lão câu cá tấn công ngay. Họ bắt đầu trở nên hoảng hốt.
Lý Vũ cũng mặc kệ mấy chuyện này, chỉ cắm đầu cắm cổ mà bơi.
Anh ta đang chìm nổi liên hồi trong nước, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu gào.
Tiếng gào không phải vang lại4từ phía sau, mà là từ phía trước.
Lý Vũ giật mình, ngẩng lên thì không nhìn thấy gì, sau khi ôm chặt bộ xương, anh ta đã hơi chìm xuống.
Ở phía trước cách đó không xa, ngay vị trí tiếp giáp giữa sông và bờ có một cái ống thò ra.
Hình như là ống nước thải, nước ở xung quanh rất đục.
Gần miệng ống, có các bộ xương và người vắt trên ấy.
Hình như họ đã bị nước cuốn đến đây, rồi dồn lại một chỗ.
Lý Vũ đã nhìn thấy những bạn đồng hành của mình trước đó. Thân thể anh ta bị xương tay của những bộ xương đâm thủng, không chảy máu, có vẻ vẫn còn ý thức, chỉ là không cục cựa được.
Anh ta đưa tay về phía Lý Vũ, những bộ xương kia cũng đưa tay đến.
Lý Vũ hoảng hốt lùi lại, không đi cứu, mà tranh thủ thời gian bơi nhanh qua khu vực này.
Lý Vũ nghe thấy sau lưng vang lại tiếng chửi rủa và tiếng kêu cứu.
Đoạn sau trên thượng nguồn này đã có thay đổi và phân nhánh.
Lý Vũ nhìn thấy anh họ của mình. Anh ta cũng cũng đang bị bộ xương quấn chặt, kẹt trong một hõm sông.
Những người đuổi theo trên bờ tức giận chửi bới, cũng có người dùng lời ngon ngọt, đặt kiều kiện, đòi hợp tác với Lý Vũ.
Lý Vũ mặc kệ hết.
Anh ta bơi về một nhánh khác của dòng sông, đám người trên bờ chỉ còn biết đồng loạt mắng chửi, chứ không cách nào vượt qua được dòng nước.
Bản thân Lý Vũ cũng không biết bộ xương mình đang ôm có phải là cái xác mà con ma da kia cần tìm không. Nhưng bộ xương này khác với những bộ xương khác, nó không biết nói, cũng không lập tức rã ra như những bộ xương bình thường. Mang theo thứ này, lão câu cá sẽ không tấn công, không thể nào bắt mình đi.
Chính là nó rồi.
Lý Vũ thầm kỳ vọng trong lòng.
Tôi đã cảm nhận được bộ xương này có âm khí giống với con ma da. So với Lý Vũ, tôi phát hiện ra nó sớm hơn, cũng xác định được thân phận của nó càng sớm hơn. Dù Lý Vũ không bị lão câu cá bắt được, nhưng nếu bốn người họ cứ mò như thế, nhất định cũng sẽ tìm được cái xác này. Lý Vũ bị lão câu cá tóm được, tình cờ bơi qua bộ xương này, cũng nhờ đó mà chụp được cơ hội.
Nếu cứ như vậy, con ma da ấy chắc là sẽ có được tự do.
Tôi nghĩ đến đây, kí ức đang được đọc vốn phải thay đổi thì đột ngột dừng lại.
Trạng thái của Lý Vũ rất bất thường. Anh ta không ở trạng thái linh hồn như tôi, cũng không giống những hồn ma tôi từng gặp. Anh ta có một số thay đổi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn đi vào con đường của hồn ma.
Anh ta đã dần thấy mệt mỏi, kiệt sức.
Bơi lâu như thế, Lý Vũ vẫn chưa tìm được nơi để lên bờ. Ý thức của anh ta có hơi khác thường.
Lý Vũ cũng biết mình đã đuối rồi, hai tay đã bắt đầu không giữ nổi bộ xương.
Gắng gượng mãi, Lý Vũ đã áp sát bờ. Trong đầu anh ta chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất.
Bì bõm ở ven bờ một hồi lâu, Lý Vũ mới lên được bờ.
Người anh ta đầy bùn, bộ dạng thảm hại, sắc mặt vẫn trắng đến một cách quái dị.
Anh ta kéo lê bộ xương và cũng kéo lê đôi chân, từng bước đi tới.
Trên đất xuất hiện vệt nước.
Ở đây hình như là vùng ngoại ô, không có ai cả, xa xa là đồng ruộng, những căn nhà ở gần đây thì không được xây thống nhất kiểu khu dân cư, có vẻ là nhà tự xây.
Đôi mắt Lý Vũ vô hồn, cứ thế mà đi tới. Anh ta tựa như đang bị dẫn dắt, hướng đang đi tới là đúng và cũng chỉ đi về hướng ấy.
Nước đọng trên người anh ta và bộ xương mãi vẫn chưa ráo. Dưới trời nắng to, hai cái bóng đều không ngừng nhỏ nước.
Trong căn nhà ba tầng không hợp quy cách ở bên cạnh, có người ôm đồ đi ra. Đó là một phụ nữ trung niên, theo sau còn có một đứa trẻ.
Đứa bé nhìn chằm chằm vết nước trên đất một hồi lâu.
Người phụ nữ trung niên không thấy đứa bé đi theo, quay lại chửi một câu bằng tiếng địa phương. Bà ta bước đến véo tai thằng bé, lại chửi mấy tiếng nữa.
Đứa bé la lên oai oái, đưa tay chỉ vết nước trên đất: “Bà ngoài! Bà ngoại! Mưa rồi!”
Người phụ nữ lại chửi, tình cờ quay qua nhìn. Đồ mà người phụ nữ đang ôm đã rớt xuống đất.
Lý Vũ vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục kéo bộ xương đi tới.
Trên đất có dấu chân ướt nhẹp, có vết nước sau khi nhỏ xuống và cả một vệt dài không theo quy tắc gì cả.
Người phụ nữ sững sờ nhìn lên trời.
Không hề có mưa.
“Á á!” Bà ta hét lên, ôm đứa bé chạy vào trong nhà.
Lý Vũ vẫn không phản ứng gì.
Tôi nhìn thấy bộ xương đó đang phát sinh biến đổi.
Những miếng thịt vụn trên thân nó đang nhiều lên. Vốn chỉ có một vài miếng gắn kết các xương, để xương không rơi ra, giờ chúng như đang có được nguồn sống, từ từ bao bọc những chiếc xương trơn nhẵn.
Lý Vũ cũng không nhận ra điểm này. Trong đầu anh ta chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất.
Nhà cửa và người trên đường đi từ ngoại ô đến trung tâm thành phố đều nhiều lên.
Dấu chân Lý Vũ in lên đường bê tông, cái xác kia đã có thêm không ít thịt thối rữa, nhưng vẫn đang nhỏ nước.
Tí tách, tí tách.
Những người xung quanh không nhìn thấy cái xác, nhưng chắc có thể nghe thấy âm thanh. Vết nước nhỏ lại càng rõ ràng trong mắt họ.
Suốt dọc đường, không ít người đã kinh hãi la hét, tháo chạy.
Hỗn loạn này không kéo dài quá lâu.
Có những người trẻ tuổi từ trong góc đường đi ra, tay cầm điện thoại, quay vết nước trên đất. Họ còn làm bộ diễn sâu, nhắm ống kính thẳng vào Lý Vũ.
Tôi nghĩ họ không hề nhìn thấy Lý Vũ. Mấy người này đâu có mắt âm dương.
Nhưng nhìn thấy vết nước, đặc biệt là dấu chân thì ai cũng biết đây là do ai đó lưu lại.
Tôi nghe thấy phân tích của họ. Họ đang rất phấn khích, nghĩ rằng có một hồn ma đang đi.
“Là ma da đó! Chết đuối, nên có dấu chân!”
“Cả cái này nữa.” Có người chỉ vào vết nước do cái xác bị kéo đi tạo ra: “Nó còn mang theo thứ gì đó nữa.”
“Chắc chắn là giết người tình! Nàng nhảy sông tự vẫn, bắt chàng đi.”
“Tào lao! Đây mà là dấu chân phụ nữ à? Đây là dấu giày thể thao, OK! Là chân đàn ông!”
“Vậy là chàng đã bị cắm sừng!”
Tâm trạng thoải mái và cuộc bàn tán vô căn cứ của họ đã thu hút không ít người.
Nỗi sợ đang lùi xa, tôi nhìn vẻ mặt của những người xung quanh, họ giống như những người đi xem hiện trường tai nạn giao thông, hỏa hoạn, có lo lắng, nhưng tò mò chiếm phần nhiều hơn. Những người thiếu nhân tính thì hoàn toàn không quan tâm là có người chết, mà chỉ hào hứng bàn tán về cảnh tượng mà mình chưa từng nhìn thấy.
Bầu không khí này đang lan rộng.
Không ai ngáng đường Lý Vũ, tất cả đều bao quanh anh ta, theo anh ta đi tới.
Tôi cảm thấy bất an.
Chuyện như vậy mà phơi ra ánh sáng đã là một vấn đề. Tâm lý như vậy lại là một vấn đề lớn khác.
Cứ tiếp tục thế này…
Tiếng còi xe cảnh sát bất chợt vang lên.
Xe cảnh sát đã xuất hiện ở phía trước.