Tôi biết mình nghĩ như vậy là không đúng nhưng bây giờ lại chẳng có cách nào cả nên tôi đã nghĩ đến muốn thỏa hiệp.
Với năng lực của tôi, sau khi chết biến thành ma vương thì chắc không thành vấn đề. Bảo vệ che chở cho1gia đình và bạn bè, chắc cũng không thành vấn đề.
Tôi suy nghĩ miên man, tương lai mà Thu Tử Dương đã cho tôi nhìn thấy cứ lượn lờ trong đầu.
Tôi đã đi đến tòa lầu số 6, leo cầu thang đi lên, không mấy chốc đã đến8tầng sáu.
Tôi cảm nhận thấy âm khí của Diệp Thanh, nhưng âm khí này rõ ràng đã khác với trước đây.
Nếu bảo âm khí trước đây của Diệp Thanh là một loại không khí mát lạnh tựa như gió heo may, cùng với mát mẻ sẽ kèm một2chút lạnh lẽo. Thì bây giờ lại như không khí lạnh mùa đông, không lưu chuyển cũng đã khiến người ta thấy lạnh lắm rồi.
Cửa phòng nghiên cứu không đóng, mà chừa lại một khe hở.
Âm khí từ bên trong ào ra. Tựa như có ai đó đang4mở cửa tủ đông. Tôi có thể nhìn thấy luồng âm khí ấy tựa như có thực thể.
Lòng tôi càng nặng trĩu.
Đặt tay lên cánh cửa, lạnh buốt.
Tôi chỉ đẩy nhẹ mà cửa đã mở ra.
Cửa mở im ắng, trục cửa không tạo ra chút tiếng động nào.
Tôi vừa bước vào phòng nghiên cứu liền nhìn thấy cái bóng đang đứng ở đầu trong của phòng làm việc.
Ánh trăng soi lên cái bóng ấy, chỉ có thể nhìn thấy thân thể. Khuôn mặt người ấy đang ẩn trong bóng tối.
“Diệp Thanh… anh đã trở thành ma vương rồi ư?” Tâm tư rối bời của tôi chỉ kéo dài được một giây.
Đã tận mắt xác nhận rồi thì đáng lẽ tôi không cần hỏi câu này.
Không còn ý nghĩa nữa.
Âm khí của Diệp Thanh đã thay đổi, anh ta đã không còn là hồn ma như trước nữa.
Ma vương… lập ra luật lệ, bắt con người tuân thủ.
Diệp Thanh đã lập ra luật lệ gì? Anh ta… đã giết bao nhiêu người rồi?
Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi trở nên căng thẳng, dây thần kinh trong đầu cũng căng như dây đàn.
Nếu Diệp Thanh thay đổi thì mối hợp tác ban đầu không cần bàn đến nữa. Không chừng chúng tôi đã biến thành kẻ thù của nhau…
Đang nghĩ đến chuyện này, tôi cảm thấy trong nhà đã xuất hiện thêm một luồng âm khí khác.
Tôi quay phắt đầu lại, liền nhìn thấy Hàn Vân đang bay lơ lửng giữa không trung.
Chuyện này thực sự quá bất ngờ.
“Giết tôi đi!” Hàn Vân vừa xuất hiện đã hét lên.
Tôi sững sờ.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Vẻ mặt Hàn Vân đầy cuống quýt, sau khi hét lên thì thân thể hơi nhào đến.
Tôi lùi lại một bước trong vô thức.
Bước lùi này cũng đã khiến tôi thấy rõ tình trạng của Hàn Vân.
Âm khí của Hàn Vân vẫn như xưa.
Mí mắt tôi giật một cái, thân thể nhanh hơn não, đã đưa tay về phía Hàn Vân.
Phía bên kia, tôi cảm thấy có một cái bóng lao lại cực nhanh. Nắm đấm Diệp Thanh vung lên cũng đang nhắm về phía Hàn Vân.
Động tác của tôi liền khựng lại.
Nấm đấm của Diệp Thanh đã đến trước người của Hàn Vân.
Phập!
Tôi nhìn thấy có một cánh tay nhỏ thò ra ở trước ngực của Hàn Vân.
Tay trẻ con đã xuyên qua ngực của Hàn Vân. Từ trong vết thương ấy, lại có tay nhỏ thò ra.
Không có máu.
Thân thể Hàn Vân tựa như một khối đất dẻo, bị đứa trẻ xé toạc từ bên trong.
Trên mặt Hàn Vân hiện lên nụ cười gượng gạo.
Nấm đấm của Diệp Thanh đã dừng lại ngay trước mặt Hàn Vân.
Xoạt!
Những cánh tay nhỏ ấy đã hoàn toàn xé toang thân thể của Hàn Vân.
Tôi trợn to mắt, chợt nhìn thấy thân thể Hàn Vân bị lật ngược một vòng, tựa như trò chơi dây hồi xưa, thân thể Hàn Vân bị xoay một vòng thì trở lại như cũ.
Trong tích tắc ấy, âm khí của Hàn Vân đã thay đổi hoàn toàn!
“Hí hí! Các người chậm quá rồi đấy!” Hàn Vân vừa cưới hí hí vừa nói, trên mặt là biểu cảm vừa ngây thơ vừa gian ác.
Lời nói vừa dứt thì bóng của nó đã biến mấy ngay tại chỗ.
Tôi sững sờ nhìn khoảng trống ấy, rồi đờ đẫn quay đầu lại.
Bóng của Diệp Thanh đã hòa vào bóng tối, nắm đấm cũng đã được anh ta thu lại.
“Mọi hồn ma đều đã biến đổi?” Giọng tôi đã khàn đi.
Trong mấy giây ngắn ngủi ấy, tôi cảm thấy âm khí của Hàn Vân đã từ trạng thái nửa linh nửa ma chuyển thành âm khí của ma vương.
Rõ ràng nó không muốn trở thành ma vương.
Mà trước đó, vì quy tắc trò chơi trốn tìm được định ra ở thị trấn Thysente nên nó đã thành ma vương, nhưng âm khí của nó thì không phải thế này.
Tôi đang rất hoang mang.
Ma vương… Sự biến đổi âm khí ấy… Không phải biến chất, không phải lập ra luật lệ khiến con người nể sợ, tuân thủ thì có thể biến thành ma vương. Sự biến đổi ấy…
Ầm!
Đâu tôi chợt đau nhói, mặt đất dưới chân thình lình rung chuyển.
Động đất?
Không phải…
Tôi nhìn về phía trong cùng của phòng nghiên cứu.
Ầm!
Cánh cửa ấy xuất hiện rồi!
Con quái vật có hình dạng Behemoth ấy đang tìm cách thoát ra.
Nó đang phát điên!
“Grào grào grào…”
Tôi đã nghe thấy tiếng rống của quái vật.
Quái lạ ở chỗ, tiếng rống này không chỉ truyền lại từ bên trong phòng nghiên cứu.
Có những tiếng rống khác nhau từ bốn phía vang lại.
Âm khí của Diệp Thanh đã ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, tóm lấy thân thể tôi.
Tôi vùng vẫy mấy cái theo bản năng, sắp sửa sử dụng năng lực thì thân thể lại bị mang ra ngoài cửa.
Bàn tay ấy vẫn chưa buông ra.
Thân thể tôi vượt qua lan can, đến bên trên cầu thang.
Tôi nhìn thấy hố đen đang mở ra ở phía tay phải.
Tiếng rống của quái thú vang ra từ trong ấy. Thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy cửa ra vào đó đang chấn động.
“Diệp Thanh! Đợi đã! Đợi đã!” Tôi gào lên.
Cửa sổ kính ở sau lưng bị vỡ một lỗ.
Thân thể tôi bay xuyên qua lỗ hổng ấy, rơi thẳng xuống.
“Đợi đã!” Tiếng gào của tôi đã bị tiếng gầm rống của bầy quái vật át mất.
Khi người tôi còn cách đất tầm một mét thì được thả ra.
Lúc tôi rơi tự do thì có người đỡ lấy.
“Anh Kỳ!” Gã Béo và Tí Còi đứng ở hai bên của tôi, đỡ lấy thân thể tôi.
Tôi vẫn ngước đầu lên, nhìn khoảng không trên tầng sáu. Tôi có thể nhìn thấy hình dạng của hố đen qua cửa sổ.
Cửa ra vào thế giới khác đã mở!
Chỉ cần tôi chạm được là đã có thể tiêu diệt nó!
“Grào grào grào…”
“Á á…”
“Hù ú hù úuu!”
Tiếng kêu quái lạ vang lên từ bốn phía, có thể nghe ra chúng đang cách rất xa.
Tôi tái mặt, lập tức hiểu ra không chỉ có cửa ra vào thế giới khác ở phòng nghiên cứu được mở ra.
“Anh Kỳ! Chuyện gì thế này?” Tí Còi hét lớn bên tai tôi.
Cũng chỉ có vậy, chúng tôi mới nghe được tiếng nói của nhau.
Tôi thất thần lắc đầu.
Không biết… Tôi hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng trong lòng tôi đã có suy đoán.
Ông Trời đã mất đi tính người, nhưng vẫn còn quy luật mà nó đã định ra từ xa xưa. Những quy luật ấy, nói cách khác là quy luật tự nhiên, đã được chấp hành ngàn vạn năm.
Người có năng lực, luân hồi, ma quỷ… đều ở dưới sự khống chế của những quy luật này.
Sự xuất hiện của những thứ mới, có lẽ là sự xuất hiện của linh hồn đã khiến quy luật bị phá vỡ, một khi chuyện đã nổ ra thì không thể cứu vãn.
Tính người của Ông Trời bị xóa bỏ, Địa Phủ biến mất, hồn ma chuyển đổi, luật lệ mới được lập ra…
“Tận thế… chắc là như vậy đấy.” Tôi nói khẽ một mình.
Thế giới đã thay đổi hoàn toàn.
Không cho bất kì cơ hội gỡ gạc nào.
Đã… hết cách rồi…
Tôi ngẩng lên nhìn cửa sổ ở tầng sáu.
Diệp Thanh… bỏ cuộc rồi sao?
Không… vẫn chưa.
Nếu bỏ cuộc, anh ta đã không ra tay đối với Hàn Vân.
Hàn Vân chọn cách từ chối, thà chết chứ không muốn làm ma vương.
Còn thứ gì đó tôi chưa biết thì Diệp Thanh lại không kịp nói cho tôi biết.
Tiếng rống quái vật đã dừng lại.
Tôi hít thở sâu, đẩy Tí Còi và Gã Béo ra, xông vào tòa lầu số 6.
Trong phòng nghiên cứu không có thêm dấu vết bị tàn phá mới.
Không thấy Diệp Thanh đâu nữa…
Tôi đi đến bên cửa sổ ở phòng làm việc, dõi mắt ra xa.
Có thể cảm nhận được âm khí của Diệp Thanh đang xa dần.
Anh ta đang đi làm gì?