Chúng tôi đứng đợi tại chỗ một lát, tiếng la hét hoảng sợ của cư dân thị trấn Thysente chốc chốc lại vang lên ở xung quanh.
Hàn Vân mãi vẫn chưa xuất hiện.
Bốn người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, Lưu Miểu1và Ngô Linh vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng tôi và Quách Ngọc Khiết đã có chút biến sắc mặt.
Lẽ nào, Hàn Vân đã hủy bỏ hợp tác giữa chúng tôi, đứng về phía đối địch với chúng tôi?
Nghĩ đến đây, tôi8cảm thấy lo âu.
Vất vả lắm mới giải quyết được Lina, nếu bây giờ lại xuất hiện thêm một kẻ địch nữa, còn là kẻ địch mạnh hơn Lina thì sẽ rất đau đầu.
Thực lực của Lina bị hao mòn, điểm này2tôi đã cảm nhận thấy khi tóm được Lina. Thực lực của Lina kém xa bất kì ma vương nào tôi từng gặp. Cả ma vương đồ chơi nó cũng không bằng, chẳng thể sánh nổi với Trình Cửu ở thế giới4tương lai, cả khi Trình Cửu bị kẹt trong khu Dương Sơn, nó cũng không mạnh hơn. Chỉ dựa vào điểm này cũng đủ để biết, Lina cũng giống Trình Cửu, đều là tư lệnh giấy chẳng có bất kì “tín đồ” nào. Đối với ma vương thì chuyện này cũng tương tự như bị tước bỏ mọi sức mạnh.
Đòn đánh trả sau cùng của Lina, chẳng qua cũng chỉ để lại vài vết thương trên tay tôi và Quách Ngọc Khiết. Ngay cả ném chúng tôi ra khỏi dị không gian nó cũng chẳng làm được, trái lại đã bị hai chúng tôi giữ chặt.
Nhưng Hàn Vân lại khác.
Hàn Vân đã kiểm soát được Thysente, đã định ra một quy tắc của mình ở chỗ này. Đáng sợ hơn nữa, trước khi vào Thysente thì Hàn Vân đã có được “tín đồ”. Nó cũng có thể khống chế không gian, còn dắt theo đám ma nhí tin tưởng nó, nghe theo mệnh lệnh của nó. Cả Jimmy cũng đã bị nó tẩy não và thu phục.
Trên mặt tôi và Quách Ngọc Khiết đều lộ nét ưu tư.
Quách Ngọc Khiết còn bị tổn thương nặng hơn.
Lina hết thuốc chữa, đã bị tôi tiêu diệt rồi. Hàn Vân nếu lại chơi khăm thêm phát nữa thì tâm tình của Quách Ngọc Khiết chắc chắn sẽ tồi tệ hơn.
“Sẽ không đâu…” Quách Ngọc Khiết tự lẩm bẩm.
Ngô Linh quan sát xung quanh: “Xem ra không thể trông cậy được nữa. Lâm Kỳ, cậu biết thân phận của bé gái đó rồi đúng không?”
“Ừ.” Tôi gật đầu, rồi đưa bàn tay đau rát lên, vụng về chỉ về một hướng.
Ở hướng ấy, là hướng lúc trước bà cụ Winter khi nhắc đến bé gái, đã chỉ qua.
Thân phận đầu tiên của bé gái là Elena Evans. Dưới tác động của Jimmy, đã trở thành con gái cả của nhà Jackson.
Ngô Linh phản ứng nhanh nhạy, trí nhớ cũng rất tốt, lập tức nhớ lại lời của cụ Winter đã nói. Chỉ từng nghe cái tên này một lần, nhưng hình như cô ấy còn nhớ rõ hơn tôi.
“Elena… vậy hãy đến đó xem thử, rồi đến khách sạn mà Jackson đang ở tạm.” Ngô Linh quyết đoán vạch ra kế hoạch.
Lúc này Quách Ngọc Khiết chợt quay phắt người lại.
Tôi vừa cúi đầu xuống, liền nhìn thấy Hàn Vân đang đu trên lưng Quách Ngọc Khiết.
Hàn Vân bĩu môi ra, có vẻ đang rất tức tối.
“Bé gái đó đang ở đâu?” Ngô Linh thẳng thừng chất vấn.
Hàn Vân ngoảnh mặt qua chỗ khác, vành tai ửng đỏ, mặt cũng đang ửng đỏ.
Quách Ngọc Khiết kéo tay Hàn Vân, lôi nó đến trước mặt: “Hàn Vân.”
Hàn Vân đang bay lơ lửng, tư thế quái dị. Nó đầy cáu bẳn hứ mấy tiếng, rồi quát lên: “Sao tôi biết được lại thành như vậy chứ? Trước đó mọi người đều không tìm ra để kết thúc trò chơi đây này.”
“Cậu không tìm ra được bé gái đó?” Ngô Linh hỏi.
Hàn Vân gượng gạo gật đầu: “Chắc chắn là ở đây. Nhưng tìm mãi không ra. Tôi tìm không ra, họ cũng vậy… họ không tiện để đi tìm lắm… chỉ mỗi mình tôi là có thể đi tìm khắp nơi.” Hàn Vân nói đến đây, rất tức tối: “Nhưng con ma đó biến mất rồi… Được mười phút mà bọn nó đều chưa tìm ra.”
Quách Ngọc Khiết hỏi: “Nói vậy là em cũng không biết nơi Elena đang trốn? Trước đây khi các em chơi trò chơi thì đều có tình huống kết thúc trò chơi ngay tức thì, nhưng lần này Elena lại không thấy ra? Nên đám nhóc mà em mang theo… mới được có mười phút thôi ư?”
“Mười phút là lâu lắm rồi, đều đã tìm qua mọi chỗ ở nơi này đấy.” Hàn Vân nói.
“Tại sao lần này không thể kết thúc trò chơi ngay tức thì?” Lưu Miểu hỏi. Lúc đặt vấn đề, anh ta còn nhìn qua Quách Ngọc Khiết.
Hàn Vân chắc là không nói dối. Cuộc chơi này đúng là đã nảy sinh tình huống nằm ngoài dự liệu của Hàn Vân.
Hàn Vân càng sượng hơn, miệng hùm gan sứa nói: “Sao tôi biết được?”
“Hàn Vân.” Quách Ngọc Khiết nắm chặt tay nó.
Hàn Vân thở mạnh qua đường mũi, hồi lâu sau mới đáp: “Lần này khác. Trước đây chỉ có chúng tôi chơi thôi, không có người ngoài.”
Tôi cảm thấy choáng váng mặt mày.
“Bé gái đó còn không phải là người của cậu?” Ngô Linh đã nghiêm giọng lại.
“Không đưa người ngoài vào chơi, sao có thể hốt cả con ma ấy vào? Để bạn tôi đi trốn, lúc đó chúng gặp phải đồ chơi thì biết làm sao?” Hàn Vân đanh thép phân trần.
Lý do này nghe cũng có lý thật.
Chỉ là làm như thế đã khiến chúng tôi rơi vào thế bí.
“Không kết thúc trò chơi thì không thể rời khỏi đây?” Ngô Linh hỏi Hàn Vân để xác định tình hình hiện tại lại lần nữa.
“Đương nhiên. Phạm vi khoanh vùng chỉ có ở đây. Trò chơi chưa kết thúc thì không ai có thể thoát ra. Các người không sợ những âm thanh do ma tác quái đó, nhưng…” Hàn Vân cũng biết tình hình bất ổn. Nó gãi gãi đầu: “Tụi nó vẫn đang tìm trong thị trấn, chưa tìm ra. Nếu thêm thời gian…”
“Cả thị trấn rộng như thế, mà cậu chỉ có mấy người?”
“Phạm vi con bé ấy trốn là có hạn, bạn của tôi là ma đấy nhé.” Hàn Vân hùng hổ cãi lại.
“Vấn đề ở chỗ, chúng tôi e là chẳng thể cầm cự được quá lâu.” Quách Ngọc Khiết nói.
Tôi nhìn sang cô ấy, thấy mặt cô ấy đã tái mét.
“À, là tôi không thể cầm cự được quá lâu.” Quách Ngọc Khiết gượng cười.
Lần đầu tiên tôi thấy sắc mặt của Quách Ngọc Khiết tệ đến thế.
“Chị bị làm sao thế?” Hàn Vân lo lắng hỏi.
“Cô ấy bị Lina làm cho bị thương. Hơn nữa, ở đây đâu đâu cũng là ma. Cô ấy khác với chúng ta, khả năng chịu đựng âm khí là có hạn.” Ngô Linh nói.
Quách Ngọc Khiết nhìn quanh: “Tôi vẫn luôn không cảm nhận thấy âm khí mà mọi người nói. Nhưng mà… tôi cảm thấy xung quanh đã ít người hơn rất nhiều… là do tôi không nhìn thấy, không nghe thấy, hay là các hồn ma xung quanh đều đã yên tĩnh trở lại?”
Tôi thì luôn nghe thấy những tiếng động khe khẽ. Thỉnh thoảng còn có tiếng gào thét rất lớn, hoặc tiếng va đập chói tai.
Trong những căn nhà chúng tôi không thấy được, có hồn ma đang lẩn tránh những tiếng động ma phá do Hàn Vân tạo ra. Điểm này là cực kỳ chắc chắn.
Tình trạng của Quách Ngọc Khiết e rằng đã tồi tệ lắm rồi.
Hàn Vân vô cùng sốt ruột. Có lẽ đã nhớ đến thân phận hồn ma của mình nên Hàn Vân buông tay, tránh xa Quách Ngọc Khiết.
“Cậu biết thân phận bé gái đúng không? Nhà cũ của nó, cả khách sạn mà nó ở cùng Jackson, hai điểm cùng một tuyến đường, ở hai nơi này và cả con đường này đều có thể là nơi nó ẩn nấp.” Ngô Linh nói.
“Đương nhiên là tôi biết. Bạn của tôi đều đang tìm kiếm trên con đường này.”
“Cũng có thể nó đã chạy đến nơi khác. Những nơi quen thuộc với nó như… trường học, bệnh viện, hoặc chỗ của bạn bè, thân thích cùng sống ở Thysente.” Ngô Linh lại gợi ý.
Bà cụ Winter đã không còn, nên không thể cung cấp thông tin cho chúng tôi.
Nhìn sắc mặt của Hàn Vân thì nó cũng không biết những thông tin căn bản này của Elena.
“Chúng ta đến nhà nó trước, nếu nó không có ở đó, vậy chúng sẽ đi tìm chỗ khác. Tìm ra người nhà của nó cũng được. Nếu không được nữa thì đến siêu thị tìm cảnh sát Tom.” Ngô Linh nói.
“Khách sạn và nhà nó đều đã tìm rất kĩ rồi.” Hàn Vân nén bực, đưa ra ý kiến phản đối.
“Vẫn còn một khả năng nữa.” Ngô Linh làm lơ lời của Hàn Vân, nhìn sang Quách Ngọc Khiết: “Nếu cùng đường, có thể nó sẽ giống những hồn ma khác, đến gặp cô nhờ giúp đỡ. Dù quy tắc của trò chơi là trốn tìm, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này.”
Rõ ràng Ngô Linh không tin tưởng Hàn Vân.
Hàn Vân đã trưởng thành hơn rất nhiều so với trước đây. Trưởng thành này thể hiện trên việc suy xét vấn đề, chứ không phải tính cách của nó đã chín chắn cẩn trọng.
Nhưng sơ suất lần này đã khiến Ngô Linh để nó vào phạm vi con nít.
Một đứa con nít phạm sơ suất khi xử lý vấn đề, suy tính không chu đáo thì rất chi bình thường. Dẫu là người lớn, cũng không thể trăm tính trăm trúng. Nhưng sự việc xảy ra trên người trẻ con đã không phải trùng hợp hay ngoài ý muốn, mà là lẽ tất nhiên. Hàn Vân có thể sai một lần, vậy có thể sẽ sai lần thứ hai. Ngô Linh không thể thực hiện kế hoạch dựa trên Hàn Vân với đám ma nhí kia, cũng không thể tin tưởng quy tắc trò chơi trốn tìm mà Hàn Vân nói nữa.
Hàn Vân đuối lý. Trông có vẻ đang rất giận, nhưng đã nhịn lại.
Quách Ngọc Khiết gật đầu với Ngô Linh: “Tôi biết rồi. Tôi sẽ để ý xung quanh.”
“Vậy trở lại xe trước đi. Lái xe qua đó.” Ngô Linh nói.