Vị trí ấy thực sự rất khó để ra tay.
Tôi nhận ra sự đề phòng của Lina đối với mình, nó luôn giữ khoảng cách với tôi.
Chẳng những thế, nó còn biến Quách Ngọc Khiết làm bia đỡ đạn. Quách Ngọc Khiết chen ở giữa, tôi muốn chạm vào Lina lại càng khó hơn.
Trước1đó Quách Ngọc Khiết lôi lôi kéo kéo Lina thì tôi còn có cơ hội, nhưng cơ hội thoáng lướt qua ấy, đâu có dễ tóm lấy.
Tôi còn nhớ cái không gian mà Lina tạo ra, nó hơi giống dị không gian của Christina theo lời kể của Cổ Mạch và cũng giống dị8không gian tôi từng gặp trong hồ sơ của Thanh Diệp.
Nếu quả thật như vậy thì so với những dị không gian khác, ưu thế của Lina ở chỗ này là cực kỳ lớn. Có lẽ nó còn làm được như Hàn Vân, tùy theo ý muốn mà quyết định sự ra vào nơi2đây của linh hồn và thân thể bất kì ai.
Tôi không thể tùy tiện ra tay thăm dò.
“Giúp, giúp em được không?” Lina rụt rè hỏi, đôi mắt to chớp chớp mấy cái.
Tôi khẽ nhìn Quách Ngọc Khiết, rồi nhìn sang Lina: “Em không thể khống chế dịch bệnh à?”
Lina ủ rũ lắc đầu.
“Năng4lực của em là gì?” Tôi hỏi.
Lina khẽ cắn môi, giương mắt nhìn Quách Ngọc Khiết.
Quách Ngọc Khiết đưa mắt khích lệ, còn gật gật đầu với Lina, kéo tay nó, đẩy về phía tôi: “Không sao đâu, nói cho anh ấy biết đi, anh ấy sẽ giúp em.”
Lina vẫn co rút người lại, gần như lọt vào lòng Quách Ngọc Khiết, lí nhí nói: “Em cũng không biết… Có điều, em có thể đến những nơi như vậy, còn có thể tạo ra những nơi như thế.”
“Chính là năng lực về không gian. Có thể tạo ra một dị không gian, có thể vào những dị không gian khác. Cô bé đã dùng loại năng lực này, mở cửa ra vào đó. Còn nữa, dịch bệnh cũng là dùng cách này để khống chế.” Quách Ngọc Khiết bổ sung.
“Chỉ có thể khống chế trong cơ thể mình. Em phát hiện ra trong người mình có thứ gì đó kì lạ, bèn cách ly nó ra. Sau đó mới biết… nhưng em không có cách nào để tiêu diệt chúng. Chỉ đành bao trùm nó lại. Cũng như thị trấn Thysente, nó là một cái màng bao thứ hai. Chỉ có thể như vậy…” Lina lí nhí nói, rất đau lòng và tự trách.
“Em có thể tìm được cửa ra vào dị không gian khác không?” Tôi hỏi.
Lina cuống quýt đáp: “Không được! Nếu từ đây đi ra, bệnh dịch sẽ lại… em không thể rời khỏi đây…” Nó lắc đầu lia lịa, vẻ mặt buồn bã, nhưng giọng điệu thì rất kiên quyết.
Quách Ngọc Khiết xoa đầu nó, rồi bế nó lên.
Lina hơi ngượng, giãy giụa đòi xuống đất.
Tình cờ ánh mắt của tôi và Quách Ngọc Khiết đã chạm nhau.
Ánh mắt vừa tiếp xúc, tôi liền bắt gặp ánh mắt kiên định của Quách Ngọc Khiết. Hai tay cô ấy bỗng nhiên siết chặt.
Ngay lúc đó tôi cũng đưa tay đến.
Quách Ngọc Khiết cũng phối hợp bước tới một bước.
“Chị làm gì vậy?” Lina hãi hùng ré lên.
Dị không gian tựa như đang bị sương mù bao phủ này đột nhiên biến dạng. Màu sắc trong dị không gian này trở nên đầy sặc sỡ, lại giống như một cái bảng màu bị lật đổ.
Đây là một quá trình nghịch chuyển.
Năng lực của tôi đã tác động lên người của Lina.
Màu sắc hỗn loạn xung quanh bắt đầu tách nhau ra, hiện ra diện mạo vốn có.
Chúng tôi đang về đến đường phố.
Quách Ngọc Khiết siết Lina chặt cứng.
Tiếng hét của Lina vẫn đang tiếp tục.
Năng lực của tôi đi vào trong người Lina, hai tay cũng nắm cứng cánh tay nó.
Tôi nhìn thấy ngón tay mình đã trở nên trắng tái, trên da chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện từng đường nứt, tựa như bị thứ gì đó kiểu như cọ sắt quệt qua.
Cánh tay của Quách Ngọc Khiết không lộ ra ngoài, bề mặt của áo khoác dày cộm cũng không xuất hiện dấu vết gì, nhưng từ trong hai cổ tay áo của cô ấy đang có máu tươi chảy ra.
Quách Ngọc Khiết nghiến chặt răng, gần như sắp nghiến nát nướu thịt trong khoang miệng, khóe miệng cũng đang có máu ứa ra.
Tôi không thấy đau đớn, chỉ dốc sức sử dụng năng lực của mình.
Thân thể Lina đang biến đổi.
Âm khí của hồn ma bình thường đang từ trong người Lina tỏa ra ngoài, tản mác ra xung quanh, rồi gom lại với nhau.
Âm khí như thế không duy trì quá lâu.
Âm khí cực mạnh chớp mắt đã trở nên yếu ớt mỏng manh.
Tiếng la hét của Lina cũng đã không còn sức đe dọa, biến thành tiếng rên rỉ tựa như chó mèo.
Lina ngước mặt lên, nhìn Quách Ngọc Khiết.
Quách Ngọc Khiết nhìn thẳng vào mắt Lina, ánh mắt kiên định, không còn vẻ dịu dàng của một người chị khi nãy, mà càng lúc càng siết chặt đôi tay của mình.
Biểu cảm của Lina lập tức thay đổi.
“Nguyền rủa chúng mày! Tao nguyền rủa chúng mày! Chúng mày sẽ chết! Cả đám chúng mày, đều sẽ bị giết chết! Người cuối cùng còn sống… người thắng lợi… nhất định là…” Tiếng gào của Lina đã bị tôi cắt ngang.
Lina chưa nói hết câu nói sau cùng thì âm khí, lẫn hồn ma đều đã biến mất.
Hai cánh tay Quách Ngọc Khiết va vào nhau, người cũng mềm, quỳ trên đất. Hai cánh tay cô ấy rũ xuống, máu men theo cánh tay chảy ra, rơi trên đất.
Lúc này Ngô Linh vội vã chạy đến, dìu Quách Ngọc Khiết đã ngã quỵ dậy.
Quách Ngọc Khiết thở hắt ra một hơi, hai cánh tay chẳng còn chút sức lực, trông như hai cọng bún.
“Hai người vẫn ổn chứ?” Lưu Miểu cũng đã chạy tới.
Nơi chúng tôi xuất hiện vẫn là trên con đường ấy, nhưng không phải là nơi hai chúng tôi biến mất.
Tôi nhìn tay của mình.
Tôi chỉ chạm tay vào Lina, trước đó không để ý, nhưng hiện giờ hai bàn tay đau như lửa đốt, trên da dày đặc những vết thương nhỏ xíu. Những giọt máu sau khi rỉ ra, đã nhuộm đỏ bàn tay tôi, tựa như quét sơn lên.
Thương tích dưới áo của Quách Ngọc Khiết chắc cũng như thế.
“Giải quyết rồi. Lina đã… chắc là không có vấn đề gì nữa nhỉ?” Tôi thở hắt ra một hơi.
Nếu Lina không nói dối thì mộ, thi thể của nó thực sự đã bị nó hủy hoại cùng với thị trấn Morris rồi, nên tôi tiêu diệt xong hồn ma của Lina có nghĩa là đã tiêu diệt được nó một cách triệt để.
Quách Ngọc Khiết lắc đầu: “Không cần tìm nữa. Nó chỉ có mỗi hồn ma ấy. Những gì nó nói… những chuyện khác đều là thật. Chuyện liên quan đến thị trấn Morris và thế giới tương lai, đều là thật… những chuyện đó đều không cần phải lo nữa.”
Ngô Linh vẫn đang đỡ Quách Ngọc Khiết, định xem xét vết thương trên tay của cô ấy, nghe thấy thế liền khựng người lại: “Cô có thể phân biệt được nó nói dối hay nói thật?”
“Vâng. Đại khái… nó vẫn còn giấu một ít… nhưng những gì đã nói thì đều là thật. Nó đã không còn là phiền phức nữa rồi.” Quách Ngọc Khiết buồn bã.
“Nên gọi Hàn Vân ra, đưa chúng ta ra khỏi đây nhỉ?” Lưu Miểu lập tức đưa ý kiến.
Quách Ngọc Khiết gật đầu, tinh thần uể oải.
Thương tích trên tay Quách Ngọc Khiết nặng hơn tôi nhiều, máu chảy ướt sũng, nhìn rất gớm mắt.
Ngô Linh chỉ mang theo thuốc trị thương cấp tốc. Có thể xử lý vết thương bình thường, chứ với thương tích trên diện rộng như thế thì cô ấy cũng bó tay.
Sau khi rửa sạch vết máu, trên da hai chúng tôi đều còn đọng lại những dấu vết tựa như vết sẹo. Vết thương không sâu, nhưng vết sẹo thì cực sâu.
Quách Ngọc Khiết mặc áo lại, vén tay áo lên một chút, nhìn đoạn vết thương lộ ra ngoài.
“Sao… nó lại biến thành như thế? Sau khi biến thành ma, nhân cách, tính tình đều đã phát sinh thay đổi ư?” Quách Ngọc Khiết rất buồn: “Trước đây gặp nó ở thị trấn Morris, nó chỉ là một bé gái, chỉ muốn tiêu diệt ma vương đồ chơi đó… nó muốn trở thành ma vương, ma vương thống trị thế giới… Nó… còn rất sợ chết… tôi không hiểu…”
E là chẳng ai hiểu nổi.
Chúng tôi đều là người đang còn sống, đều không phải là ma vương.
Có điều, chỉ xét từ tương lai mà Thu Tử Dương đã cho tôi nhìn thấy và đời sống của các ma vương mà tôi đã thấy trong cảnh mộng thì tôi đã có thể tưởng tượng được một cách đại khái rằng ma vương là một thân phận “đẹp đẽ” đến ngần nào.
Quyền lợi làm mờ mắt người ta.
Mà thân phận ma vương, còn trực tiếp và đáng sợ hơn cả quyền lợi.