Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1872: KẺ CHIẾN THẮNG TẠM THỜI

Lưu Miểu đã tìm ra bản đồ của Thysente, đi trước dẫn đường.

Dị không gian của thị trấn nhỏ này hình như đã bị phá vỡ, nhưng cũng không vì thế mà trở nên bình thường, quay lại hiện thực. Các hồn ma trong những nhà ven đường có thể xem như một1minh chứng.

“Thế này mà muốn đến nơi vốn là thị trấn Morris thì hơi xa.” Lưu Miểu đã tìm ra vị trí hiện tại của chúng tôi.

Chúng tôi chưa đi được bao xa, lại nghe thấy tiếng động cơ xe, người cảnh sát đã bỏ đi khi nãy giờ đã quay lại. Cảnh8sát đó nhìn chúng tôi đầy ngao ngán.

“Các người bị sao vậy? Sao chưa về nhà? Từ nơi khác đến, ở trong khách sạn à?” Cảnh sát gác cánh tay lên cửa sổ xe, thò đầu ra hỏi chúng tôi.

“Chúng tôi muốn tìm thị trấn Morris.” Ngô Linh lại trở thành người đại2diện phát ngôn của chúng tôi.

Cảnh sát hỏi địa chỉ xong thì lắc đầu: “Chỗ chúng tôi là thị trấn Thysente, gần đây chẳng có chỗ nào là thị trấn Morris hết. Các người tìm nhầm chỗ rồi. Để tôi đưa các người về khách sạn, đừng đi lung tung. Thật tình…”

Vấn đề4là chúng tôi chưa đặt khách sạn ở đây.

Tôi liếc nhìn Ngô Linh.

Ngô Linh đã báo tên khách sạn. Điểm này rõ ràng đã có chuẩn bị trước. Nếu không có gì bất ngờ, sau khi chúng tôi đến Thysente, có lẽ sẽ đến đó nghỉ ngơi.

Cảnh sát gật đầu, ra hiệu bảo chúng tôi lên xe.

Hàn Vân cũng rất bất mãn, lầm bầm: “Phiền chết đi được. Kiểu này không biết còn dây dưa đến khi nào nữa? Con ma nhí đó rốt cuộc đang trốn ở đâu? Này, cái dùng để bói của cô còn dùng được không vậy?”

Ngô Linh làm lơ nó, bắt đầu tán gẫu với cảnh sát.

“… Bà cụ Winter lớn tuổi quá rồi, suy nhược thần kinh, hay thức giấc lúc nửa đêm. Khi còn trẻ, bà ấy là một tiểu thuyết gia. Ha ha! Thực ra là làm nội trợ, chỉ từng xuất bản một bộ tiểu thuyết trinh thám. Nhưng mà không xuất bản với tư cách là tiểu thuyết trinh thám, mà là một câu chuyện tình. Bà ấy sống ở sát vách Rena, nhà Rena đã trở thành một ngôi nhà ma ám, sau khi nổi tiếng trên mạng thì những người như các vị liền liên tục tìm đến.” Cảnh sát tên Tom này rất dễ bắt chuyện, không có thái độ thù địch với chúng tôi, trên người anh ta cũng chẳng có ác ý.

Suy đoán trước đây của tôi không hề sai, đối với những chuyện như vậy, anh ta đã quen rồi.

Nhà Rena, chính là gia đình của hồn ma thanh niên, còn gia đình vào ở sau, tôi nghe được họ của gia đình ấy là Jackson.

“Jackson? Ai? Nhà của nhà Rena đã bỏ trống rất lâu rồi. Người thừa kế hiện tại là một họ hàng xa của gia đình họ, sống ở nước ngoài cơ, mãi vẫn chưa về xử lý căn nhà.” Tom nhìn qua Ngô Linh: “Các vị đã nghe được chuyện gì thế? Căn nhà đó lâu nay vẫn là nhà của gia đình Rena. Gia đình ấy đã phá sản trong giai đoạn khủng hoảng kinh tế. Rena đã giết cha của mình, lỡ tay giết vợ và con gái lớn của mình, sau đó đã bị bắt. Đứa con trai của gia đình đó tự sát trong nhà. Sau khi đứa con trai lớn vỡ nợ thì mất tích. Còn một đứa con gái út nữa, khi ấy chưa đến tuổi thành niên, đã được đưa vào viện mồ côi. À… từ đó về sau không thấy quay về nữa. Con bé ấy vốn là một đứa trẻ chẳng biết vâng lời.”

“Cả nhà cứ bỏ trống mãi?” Ngô Linh xác nhận lại lần nữa.

Tom gật đầu.

“Bây giờ là năm bao nhiêu?” Ngô Linh lại hỏi.

Tom lại nhìn qua Ngô Linh: “Gì cơ?”

“Bây giờ là năm bao nhiêu?”

“Năm 2012 chứ mấy.” Tom ngạc nhiên hỏi lại.

Mười một năm trước!

Tôi vô cùng kinh ngạc, siết chặt nắm đấm.

Trong cảnh tượng ấy, tôi không nhìn thấy thời gian cụ thể, nhưng với tình hình hiện tại, xem ra vấn đề của dị không gian này không chỉ nằm trên những linh hồn, mà còn có thời gian đã bị lùi lại mười một năm.

Trên đường đi Tom đã than phiền hành vi nguy hiểm của chúng tôi.

Thảm án của gia đình Rena vô tình đã trở thành câu chuyện quái dị, thu hút không ít những người như chúng tôi. Nhà của họ không có người quản lý, cảnh tượng bên ngoài rất phù hợp với những câu chuyện ma nên sự tình càng lúc càng quá quắt. Cụ bà Winter rất tức giận về chuyện này. Bà thường bị người lạ đến gõ cửa nhà, hỏi thăm chuyện của gia đình Rena. Lúc nửa đêm, còn nghe thấy có người tháo chạy, la hét, cười đùa trong ngôi nhà hoang của gia đình Rena. Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy phiền phức lắm rồi.

“Nhưng chúng tôi đều cho rằng chính cụ Winter là người rao tin đầu tiên. Bà cụ đã nói với người ta rằng mình nhìn thấy ma trong nhà Rena, từ đó mới dần hình thành tin đồn này. Bà ta còn muốn viết một bộ truyện trinh thám, kể về chuyện Rena sát hại người nhà của mình.” Tom nói.

Chuyện này chẳng có ý nghĩa lớn lắm đối với chúng tôi.

Ngô Linh hỏi thăm về lịch sử của thị trấn Thysente, rồi hỏi nơi này đã từng xảy ra hiện tượng kỳ lạ nào chưa.

Tom bật cười ha hả: “Chỗ chúng tôi chỉ là một địa phương nhỏ, lấy đâu ra lắm chuyện li kì như thế. Lúc khủng hoảng kinh tế bùng phát, cũng chỉ có mỗi gia đình Rena chịu thiệt hại nặng nề. Họ có đánh bạc, đã mua rất nhiều cổ phiếu. Nghe nói, con trai cả của nhà họ đã vay nặng lãi. Chỉ nhiêu chuyện đó thôi.”

Xe đỗ trước cửa khách sạn, Tom chia tay chúng tôi trong tâm trạng vui vẻ.

Lúc này đã mờ sáng, có thể nhìn thấy những vệt sáng bạc trên bầu trời.

“Hình như thời gian không khớp. Con ma đó đã chiếm thế thượng phong rồi.” Ngô Linh nói.

Lina không khống chế được thị trấn này, trái lại đã để cho hồn ma thanh niên kia khống chế thời gian.

“Nếu là nó thì không phải nên quay lại thời điểm sớm hơn sao?” Quách Ngọc Khiết thắc mắc.

“Không, thời điểm này là đúng rồi đó. Có lẽ gia đình Jackson mới dọn vào gần đây.” Tôi đưa ra một suy đoán.

Tôi cảm thấy hồn ma đó thích gia đình Jackson hơn. So với gia đình tan nát, ai cũng lộ ra bộ mặt xấu xa của mình thì chắc hẳn nó thích gia đình êm ấm hòa thuận của nhà Jackson hơn. Gia đình Jackson tan nát không phải do họ làm chuyện xấu, mà họ là người bị hại, họ chẳng làm gì sai cả.

“Chúng ta đến địa chỉ cũ của thị trấn Morris xem sao. Rất có thể Lina đang ở đó.” Ngô Linh nói.

Từ khách sạn đến địa chỉ cũ của thị trấn Morris vẫn còn cách một quãng đường, nhưng so với lúc khởi hành thì đã gần hơn nhiều.

Thời điểm này không có taxi, chúng tôi cũng chỉ còn cách cuốc bộ đến nông trường nằm ở rìa thị trấn.

Trên đường, những hồn ma kia cũng tương tự như người đồ chơi, cũng đang “tự do” sinh hoạt. So với người đồ chơi, hình như tự do hơn một chút, có lí trí ở một mức độ nhất định.

Và khi đến địa chỉ cũ của thị trấn Morris, chúng tôi nhận ra nơi này không còn bất kì vết tích nào của thị trấn còn sót lại. Hàn Vân cũng chẳng tìm ra sự tồn tại của dị không gian.

Ngô Linh tìm gặp chủ nông trường ở chỗ này. Chủ nông trường không hề biết chút gì về cái tên thị trấn Morris này. Cả đời ông ta sống ở đây, sớm nhất thì có thể truy ngược về thế hệ cụ tổ, còn xưa hơn nữa, nơi đây hình như là lâm trường, chứ không phải thị trấn.

“Không có?” Quách Ngọc Khiết rất hoang mang.

Tính ra chúng tôi ở nơi này cũng chẳng thu hoạch được gì. Ngô Linh trả tiền, hỏi mượn chủ nông trường một chiếc xe sang tay cũ nát, chạy ngược trở lại căn nhà của gia đình Rena.

Đúng như tôi dự đoán trước đó, chúng tôi đã nhìn thấy có người đến xem nhà.

Cạnh nhà Rena, có một bà cụ đang đứng bên cửa sổ lầu một, cứ thò đầu ngóng qua bên này.

“Các vị là…” Sau khi phát hiện ra chúng tôi, trong đám đông có một người đàn ông khoảng trên ba mươi tuổi chủ động tiến lại.

Tôi nhận ra đây là chủ gia đình nhà Jackson.

Vừa ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy ở lầu hai trong nhà của gia đình Rena, bóng của hồn ma thanh niên kia lại xuất hiện.