Trong lòng tôi đã nảy sinh nhận định như thế. Từ đầu đã không muốn hồi sinh cho chúng, bây giờ càng sẵn sàng thẳng tay tiêu diệt chúng, giải quyết tất cả hồn ma ở chỗ này.
Tôi tiến tới một1bước.
Ngay lúc này, phía trên cầu thang lại xuất hiện bóng của hồn ma thanh niên.
Linh hồn của con chó lớn và đứa bé chợt chao đảo một lát, biến thành đứa bé và con chó có hình dạng bình thường.8Chúng tựa như đã bị bóp méo kí ức, cũng lại giống như một đoạn cảnh tượng, hoàn toàn không quan tâm đến sự hiện diện của chúng tôi mà cười đùa với nhau rồi cứ thế chạy lên lầu.
Hai hồn2ma xuyên qua hồn ma thanh niên, đi vào trong phòng.
Thanh niên vẫn đang đứng trên cầu thang nhìn xuống chúng tôi.
“Vừa rồi là…” Quách Ngọc Khiết há hốc mồm.
Bóng thanh niên nhấp nháy vài cái, rồi biến mất.
“Tình hình chỗ4này có vẻ rất phức tạp.” Ngô Linh nói, không đưa ra kết luận sau cùng, chỉ dựa vào kế hoạch định sẵn, định ra sân sau tìm Hàn Vân.
Chúng tôi băng qua hành lang và phòng khách, liền nhìn thấy cửa kính sát sàn. Trên cửa có lỗ thủng, trong lỗ thủng nứt vỡ có gió đang lùa vào nhà.
Bên ngoài là cảnh tượng lạnh lẽo thê lương và vô cùng kì quái. Trên các cành cây khô gãy đang treo những con gấu bông rách nát. Tôi nghe thấy tiếng chó sủa, âm thanh ấy được gió đưa lại. Dưới lớp lá cây mục rữa, đang có thứ gì đó ngọ nguậy.
Hàn Vân đang bay trên không trung, ngẩng đầu nhìn lên trời, lát sau, cúi xuống nhìn đất bùn mục ruỗng dưới chân.
Ngô Linh đẩy cánh cửa kính sát sàn đó ra.
Loảng xoảng!
Cửa kính ngã thẳng xuống đất bùn.
Hàn Vân ngoảnh đầu qua nhìn chúng tôi.
“Phát hiện được gì?” Ngô Linh hỏi.
“Chạy mất rồi.” Hàn Vân lắc đầu: “Hơi kỳ lạ. Chỗ này, không được bình thường lắm…”
Ngô Linh giẫm lên cánh cửa kia, đi vào trong sân, bước chân khẽ khựng lại.
Mấy người chúng tôi đi theo sau.
Đi vào sân sau, tôi cũng cảm thấy có gì đó hơi bất thường.
Âm khí ở đầy đục ngầu, tựa như đã trộn lẫn rất nhiều âm khí của hồn ma, nhưng tôi chẳng nhìn thấy bất kì hồn ma hoàn chỉnh nào, cũng không thể phân biệt ra dấu vết của những hồn ma ấy từ trong âm khí đục ngầu này.
“Vừa rồi rõ ràng đã phát hiện ra một con ma nhí.” Hàn Vân vô cùng tức tối và cáu bẳn.
Nó dùng bộ dạng này mà gọi kẻ khác là ma nhí, ít nhiều cũng thấy có chút buồn cười.
“Rời khỏi đây rồi chăng?” Ngô Linh vừa hỏi, vừa lấy từ trong túi ra một đồng xu.
“Thứ gì đó?” Hàn Vân chuyển chú ý đến tay Ngô Linh.
“Đồng xu dùng để bói.” Ngô Linh đáp vắn tắt, tung đồng xu lên, rồi chụp lấy.
Tôi nhìn thấy trên mặt màu đồng cổ đang ngửa của đồng xu có khắc hình một con chim, có vẻ là quạ.
“Rời đi rồi.” Ngô Linh đáp.
Vừa dứt lời thì tiếng còi cảnh sát liền từ sau lưng vọng lại. Chúng tôi đều nghe thấy tiếng động cơ xe hơi, tiếng đóng cửa xe.
Có ánh sáng chói lóa, chẳng lâu sau, lại nghe thấy tiếng bước chân đang giẫm lên đất bùn mà tiến vào.
“Này! Mấy người làm gì ở đây! Đây là nhà của người ta, rời khỏi đây mau!” Tiếng quát khiến chúng tôi đều kinh ngạc.
Tôi bất chợt nhận ra, trong căn phòng sát vách, có bóng người thấp thoáng chỗ cửa sổ. Cảnh sát đang đi đến là một người nước ngoài, nhưng tôi hiểu được lời anh ta. Anh ta trông chẳng giống người đồ chơi. Tôi đã cảm nhận thấy âm khí trên người anh ta.
Là một con ma.
Nhưng mà…
“Xin lỗi.” Ngô Linh lên tiếng trước, lập tức tiếp lời, ung dung ứng phó với cảnh sát trước mặt.
“Ê, các người là ai?” Cảnh sát dùng đèn pin cầm tay soi thẳng vào mặt chúng tôi: “Ở đâu đến?”
Ngô Linh nhìn vào nhà một cái: “Chúng tôi nghe nói nhà này có ma ám.”
Tôi rất bất ngờ, liếc mắt nhìn Ngô Linh.
Phản ứng của Quách Ngọc Khiết lộ liễu hơn, thẳng thừng quay đầu qua nhìn Ngô Linh.
Lưu Miểu vẫn tỏ vẻ tỉnh bơ, chẳng có phản ứng gì.
Cảnh sát này chắc là không thể nhìn thấy Hàn Vân, hoàn toàn bỏ qua nó. Đối với hành động của chúng tôi, anh ta cũng chẳng để tâm mấy.
“Ma ám gì chứ! Đừng có nói bậy! Thôi được rồi, đi mau đi! Ở đây đâu phải chỗ để các người chơi trò chơi.” Cảnh sát cảnh cáo, có vẻ như chẳng quan tâm đến chuyện ma ám, nhưng rất rõ ràng, vùng này vốn có những tin đồn như vậy.
Ngô Linh đã nói trúng rồi.
Ngô Linh gật đầu, cũng nháy mắt ra hiệu với chúng tôi, rồi theo chỉ thị của cảnh sát, vòng qua căn nhà đi ra ngoài.
Không đi qua từ căn nhà nên quãng đường lại trở nên gần hơn một chút.
Cây cối xung quanh căn nhà đều đã chết khô, hàng rào gỗ hình như cũng từng bị phá hoại, cửa vào chẳng còn ý nghĩa gì cả.
Tôi quan sát bề ngoài căn nhà, nhận ra nó đã cũ nát hơn rất nhiều, trên tường còn có hình vẽ bậy. Trên cành cây trong sân không còn treo mạng nhện, cũng không có những con gấu Teddy kì quái. Nơi này trở nên cũ nát hơn, nhưng lại tốt hơn trước nhiều, ít nhất là không còn rùng rợn quái đản nữa.
Đây tựa như một căn nhà hoang rất bình thường, sau khi bị bỏ hoang liền nhanh chóng trở nên tàn tạ. Có lẽ đã có du côn lẻn vào đây làm bậy, cũng có thể từng có dân vô gia cư sống ở đây.
Dân Khánh không có nhiều nhà hoang biệt lập như thế, trái lại sẽ bị giải tỏa mặt bằng, có không ít nhà mới tháo dỡ được một nửa nhưng vì đủ thứ lý do mà vẫn để như thế, muốn trở thành đất trống hoàn toàn thì phải đợi một thời gian nữa. Khoảng thời gian ấy, trạng thái của căn nhà sẽ như thế này.
Chúng tôi rời khỏi phạm vi căn nhà, cảnh sát lên xe, cảnh cáo chúng tôi không được đột nhập bừa bãi nữa, rồi lái xe bỏ đi. Thái độ của anh ta không hề nghiêm túc, chỉ là thực hiện nhiệm vụ mang tính đối phó. Có lẽ chuyện kiểu này đã thường xuyên xảy ra.
Cả thị trấn đã chìm vào bóng đêm, các khu dân cư đều không mở đèn, nhưng vẫn có đèn đường. Đám người đồ chơi cũng đã mất tăm.
Tôi cảm nhận thấy rất nhiều âm khí. Tựa như âm khí đục ngầu trong sân đã bị ai đó tách ra, từng khối âm khí rõ rệt đang phân bố khắp thị trấn.
Âm khí của hồn ma thanh niên kia vẫn còn trong nhà.
Tôi ngoảnh đầu qua nhìn, thấy cạnh cửa sổ trên tầng hai, có một cái bóng.
Trong nhà lại vang ra tiếng chó sủa và tiếng cười trẻ con, nhưng chỉ kéo dài một chút, rồi biến mất.
Trong đêm khuya vắng lặng như thế mà nghe thấy những âm thanh đó, nhìn thấy những thứ đó, ít nhiều cũng khiến người ta thấy sợ hãi.
Những hồn ma ấy tựa như đều đã ngủ, cũng có thể đã quen với chuyện này giống như cảnh sát kia.
“Chỗ này rốt cuộc đã có chuyện gì?” Quách Ngọc Khiết chẳng hiểu gì cả.
“Chắc là không đủ năng lực.” Ngô Linh trầm ngâm nói: “Năng lực của Lina không đủ để khống chế cái thị trấn đồ chơi lớn như thế. Nó giết người, biến họ thành người đồ chơi, còn phải lan truyền bệnh dịch đồ chơi ra khắp thế giới, thế nhưng, năng lực của nó dùng để giết người là đã đến cực hạn rồi. Nó chỉ có thể giết người.”
Tình huống này khác biệt rõ rệt với những ma vương định ra luật lệ, mở rộng địa bàn, được loài người kính sợ, tôn kính, sùng bái và quản lý đám hồn ma tay sai.
Như Ngô Linh đã nói, nó chỉ có thể giết người.
Tôi nhớ lại không khí vui vẻ tưng bừng khi ma vương đồ chơi vẫn còn, tuy ngắn ngủi nhưng để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc, còn có cả cảnh tượng ma vương đồ chơi điều khiến những món đồ chơi tấn công thị trấn Morris trong kí ức mà nhóm Tí Còi đã mất đi.
Lina không có cái khả năng điều khiển ấy.
Đừng nói đến vật đối chiếu cực kỳ nổi bật như ma vương đồ chơi, mà bất kì ma vương nào tôi đã gặp trước đây, Trình Cửu có vẻ có thực lực yếu nhất thì đều được sùng bái. Dù cả gã tài xế taxi Tống Tạng có sự tồn tại mờ nhạt nhất, cũng có quy luật làm việc phức tạp và tiếp tục mở rộng sức ảnh hưởng của mình.
Lina, chỉ là dịch bệnh.
Vừa nghĩ đến đây, tôi lại nhìn về căn nhà đó.
Hồn ma thanh niên đã mất dạng, cả âm khí cũng chẳng cảm nhận thấy.