Mấy người họ lúc còn trên máy bay thì đã nghỉ ngơi rồi, chỉ có một mình tôi cứ luôn trăn trở về việc ham muốn hay không ham muốn. Lúc này nếu cần1giải quyết nhu cầu sinh lý thì mọi người cũng chỉ cùng nhau mua thức ăn ở sân bay rồi ăn qua loa, đi vệ sinh, rồi sau đó lên xe hơi đã thuê.
Tôi8vừa lên xe đã không chịu nổi nữa, ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ màng, tôi có nghe được một vài tiếng động. Nhóm Ngô Linh đang bàn bạc với nhau về tình hình thị2trấn Morris. Tôi chỉ nghe đứt đoạn, những nội dung này không thể hình thành nên nhận thức rõ ràng trong đầu tôi được. Tiếng nói của họ đã thành âm thanh nền.
Không lâu4sau, âm thanh nền ấy cũng mất hẳn.
Tôi nghe thấy tiếng phanh xe, giật mình tỉnh giấc.
Ngay khi tỉnh dậy, tôi nghe thấy có tiếng khóc của con nít, tiếng quát tháo cãi vã và tiếng nhạc ồn ào.
Tôi nhanh chóng nhận ra, xe hơi vẫn đang chạy đều đều trên đường.
Người cầm lái đổi từ Lưu Miểu thành Ngô Linh, Lưu Miểu đang ngồi ở ghế phụ. Quách Ngọc Khiết đang ngồi ngủ gật kế bên tôi, Hàn Vân thì ngồi trên đùi Quách Ngọc Khiết.
Tôi giật mình thức giấc khiến Ngô Linh liếc nhìn lên gương chiếu hậu. Hàn Vân cũng quay đầu qua nhìn tôi.
Tôi khẽ lắc đầu rồi nhắm mắt lại.
Tiếng động lúc nãy là kí ức tôi vừa mới nhận được.
Một người lạ mặt… một cô gái… Lôi Bách Hợp. Tôi chưa từng nghe qua cái tên này, cũng chưa từng gặp qua người này.
Tôi sắp xếp lại những kí ức mới ùa vào trong đầu, biết chắc đây là một người lạ. Người này thậm chí còn không phải là người Dân Khánh. Tôi và cô ta chưa từng tiếp xúc với nhau.
Tôi kiên nhẫn xem lại lần nữa kí ức của Lôi Bạch Hợp. Cô ta sinh ra ở một thành phố trên đất liền tên là Trung Hà, vẫn luôn sinh sống ở Trung Hà cho đến khi học hết trung học phổ thông, lên đại học thì chuyển đến thủ đô, học ở trường đại học Hàng hải Thủ đô.
Tôi nghĩ về chuyện quái dị mà cô ta đã gặp phải. Người này chắc là đã nhìn thấy ma, bị ma giết chết, nên kí ức mới hiện lên trong đầu tôi nhỉ?
Đoạn kí ức đột nhiên nhảy vọt đến thời điểm một ngày trước.
Trong suốt hai mươi năm cuộc đời, Lôi Bách Hợp chưa từng thấy ma bao giờ.
Mãi cho đến hôm qua, cô ta đã nhìn thấy ma quỷ lần đầu.
Thời điểm là tôi đã nhìn thấy trên máy tính của Lôi Bách Hợp.
Lôi Bách Hợp đang lên mạng, đang đọc tin tức vụ cháy ở tiệm ăn món Tây và chuyện của nhóm chị Tân.
Tôi chợt giật mình.
Lôi Bách Hợp cũng là anti-fan của Cố Nhan sao? Cô ta bị fan của Cố Nhan giết chết rồi ư?
Nhưng khi suy nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu thì tôi lại nhìn thấy một đoạn kí ức khác của Lôi Bách Hợp.
Đó là cảnh Lôi Bách Hợp đang quơ que phát sáng trong liveshow của Cố Nhan. Cô gái trẻ này là fan của Cố Nhan.
Fan cuồng?
Tôi bỗng nghĩ đến khả năng này.
Kí ức quay lại thời điểm hôm qua, Lôi Bách Hợp đọc bài báo đó xong, chỉ xuýt xoa thương cảm trong lòng vì vụ hỏa hoạn này thương vong lớn quá, cô ta không có bao nhiêu cảm xúc tiêu cực.
Lôi Bách Hợp cũng chỉ hóng hớt tin nóng, có sự xúc động của người bình thường. So với những lời châm biếm, mỉa mai, đâm chọt trong phần bình luận thì như vậy đã là hiền lắm rồi.
Rất nhanh sau đó, cô ta lại quay sang xem những tin tức khác. Lướt lướt một hồi thì thấy lời thanh minh do công ty quản lí của Nam Thiên đăng lên.
Tôi lại giật mình lần nữa.
Vì Lôi Bách Hợp còn là fan của Nam Thiên.
Đây là chuyện mà trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến. Cũng có thể xem đây như “Một phiến lá choáng hết tầm nhìn”, chỉ nhìn thấy fan hai bên đâm chọt nhau liên tục, chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ có người cùng lúc hâm mộ cả hai, không hẳn là fan ruột mà chỉ là hâm mộ một số ưu điểm nào đó của hai người họ mà thôi.
Lôi Bách Hợp chính là một fan như thế. Trong mắt một số fan thì như vậy vẫn chưa được tính là fan.
Tôi vừa nhận định, vừa nhìn thấy chuyện của Lôi Bách Hợp vào năm ngoái, cũng tức là khoảng một tháng sau khi cô ta đi xem liveshow của Cố Nhan, người bạn học rủ cô ta đi xem liveshow lần đó lại mời cô ta tham gia buổi họp mặt fan hâm mộ của Cố Nhan.
“Hôm đó mình phải đi học.”
“Môn gì vậy?”
“Môn của giáo sư Hàn, quan hệ công chúng…”
“Đó chẳng phải là môn học chung sao? Học làm gì chứ. Lần này có cả chị Diêu đó!”
“Là ai vậy?” Lôi Bách Hợp ngơ ngác.
“Chị Diêu mà cậu cũng không biết sao?” Bạn học của cô ta trợn to mắt: “Chị ấy là người chuyên săn ảnh của Cố Nhan đấy! Rất nhiều hình của Cố Nhan đều là do chị ấy chụp đó! Lần này chắc chắn sẽ có rất nhiều hình từng được công bố ra. Được xem ảnh đời thường của nữ thần rồi!”
Lôi Bách Hợp vẫn còn hoang mang, sự hâm mộ mà cô ta dành cho nghệ sĩ chỉ giới hạn trên màn ảnh và sân khấu thôi.
Vẻ mặt của người bạn học kia cũng trở nên rất kì lạ.
Dường như đã nhận ra hai người không hề đồng điệu, nên người bạn học đó đã vội vã kết thúc đề tài này.
Lôi Bách Hợp không hề để tâm chuyện này. Bây giờ cô ta đang lướt web, cũng chỉ là để giải trí mà thôi.
“Bách Hợp, mình xong rồi.” Bạn cùng phòng của Lôi Bách Hợp đẩy những chai lọ dùng để trang điểm sang một góc bàn rồi đứng dậy.
Lôi Bách Hợp đóng laptop lại và cũng đứng lên.
Hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, trên đường đi họ có nói về tin tức mà Lôi Bách Hợp vừa xem xong lúc nãy. Nhưng không bao lâu sau, đề tài trò chuyện lại quay về với lịch trình ngày hôm nay.
Hai người quyết định hẹn hò chung với nhau. Họ đều vừa mới quen được bạn trai nên đã hẹn đi chơi chung.
“Đón xe qua đó đi.” Bạn cùng phòng của Lôi Bách Hợp kéo áo lại nhưng vẫn còn cảm thấy lạnh. Cô ta mặc một chiếc váy rất đẹp, trên chân lộ ra chiếc quần tất màu da, nhưng trông vẫn rất mỏng manh.
Hai người bắt xe ngay cổng trường, sau khi lên xe, bạn cùng phòng của cô ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc xe lăn bánh, chạy từ khu ngoại ô vào trung tâm, trên đường cũng dần náo nhiệt hơn.
Đề tài trò chuyện của hai người họ cũng chuyển từ bạn trai sang kì thi cuối kì sắp tới.
“... Mình vẫn còn một bài luận. Giáo viên môn đại cương báo chí phiền thật, bắt tụi mình viết luận văn về lịch sử của báo chí, còn phải tìm một ví dụ tin tức được nhắc đến trên lớp để viết nữa.” Bạn cùng phòng phàn nàn: “Mình phải viết bản tin gì đây…”
“Cậu không hỏi những người khác sao?” Lôi Bách Hợp đề xuất ý kiến cho bạn cùng phòng: “Cậu không đi học, nhưng có những người khác đi học mà.”
“Không. Không quen ai hết. Lớp mình không ai chọn môn này cả, lớp kế bên cũng không. Hôm sau mình có hỏi rồi, hai bạn ngồi kế bên đều nói là không đi học.” Bạn cùng phòng buồn rầu.
“Trên diễn đàn của trường thì sao?”
“Cũng không có.”
Lôi Bách Hợp cũng rầu rĩ theo cô ta: “Những ví dụ được nhắc đến trên lớp chắc hẳn phải rất nổi tiếng chứ nhỉ? Cậu lên mạng tìm thử xem. Cậu có thể viết thêm vài ví dụ nữa, ghép chúng lại với nhau để so sánh đối chiếu. Trong đó chắc chắn sẽ có ví dụ mà giáo viên của cậu nhắc đến.”
Hai mắt bạn cùng phòng sáng rực: “Bách Hợp, cậu thông minh thật đấy! Cách này hay đó!”
Lôi Bách Hợp cũng bật cười theo.
Hai người họ bàn tán sôi nổi, còn tôi thì lại nhìn thấy có một cái bóng xuất hiện ở ghế phụ trống không trên xe taxi.
Một con ma lạ mặt, đối với tôi, nó cũng xa lạ như Lôi Bách Hợp vậy.
Tôi nghĩ ngay đến các mối quan hệ xã hội của Lôi Bách Hợp. Nhưng kí ức của Lôi Bách Hợp không hề vì vậy mà phát sinh biến động. Tôi vẫn đang nhìn thấy chuyện xảy ra vào ngày hôm qua.
Lôi Bách Hợp cũng không quen biết với con ma này.
Đây là ai?
Tôi nhìn về phía con ma đó, sau đó liền thấy nó đang nghiêng đầu, nhìn Lôi Bách Hợp thông qua gương chiếu hậu.
Nó chỉ ngồi im ở đó, mãi đến khi chiếc xe đi vào thành phố, lúc đang dừng đèn đỏ, nó mới nở một nụ cười hiểm ác.
Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, xe taxi theo những chiếc xe khác tiến về phía trước.
Chiếc xe chạy đến ngã tư.
Ngay lúc này, con ma đó quay đầu nhìn về phía kính chắn gió phía trước.
Kính xe đột nhiên bị biến thành màu đen, màn đen lan sang các tấm kính xe ở mặt bên và sau đó che phủ cả kính chắn gió phía sau.
Tài xế vội phanh xe lại, Lôi Bách Hợp và bạn cùng phòng cùng thét lên.
Hình như đây chính là cái tiếng động làm tôi tỉnh giấc.
“Sao vậy? Sao đen thui vậy?” Bạn cùng phòng của Lôi Bách Hợp nắm chặt tay cô ta và hét lên.
“Có phải, có phải là mưa dông không…” Lôi Bách Hợp run lẩy bẩy, đưa ra một suy đoán mà ngay cả mình còn không tin.