Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1858: NGƯỜI VIẾNG THĂM

Số lượng báo án mất tích tăng đột biến, nhưng cảnh sát lại không tìm ra mối liên hệ giữa những người bị mất tích. Có lẽ vốn chẳng có liên hệ, vì số lượng hồn ma tăng lên, số lượng người bị hại tăng đột biến. Cũng có thể cảnh sát khó mà tra ra mối liên hệ trong này. Ví dụ, chuyện mà Bạch An và bạn anh ta Steve gây ra đã dẫn đến một lượng lớn “người mất tích”.

Muốn sàng lọc điều tra ở phương1diện này thì quá khó khăn.

Trần Dật Hàm còn đang điều tra tình huống từng người mất tích, chỉ bảy mươi ba người mất tích thuộc Dân Khánh thôi đã phải điều tra rất lâu. Muốn tìm ra một mục tiêu để chúng tôi có thể vào cuộc cũng khó.

So với đó, tình hình bệnh dịch thì đã rõ ràng, chắc chắn là do Lina gây ra.

“Triệu chứng giống nhau, người bị lây nhiễm phần lớn là trẻ em. Ở phương diện đồ chơi vẫn chưa cách nào rà8soát được, nhưng trên căn bản thì đã xác định được là do nó. Tình hình bệnh dịch mang tính toàn quốc, nhưng nước ngoài cũng có tình huống tương tự, có thể vẫn chưa được quan tâm đến. Nói đúng hơn, đây là bệnh dịch mang tính toàn cầu.” Trần Hiểu Khâu nói rõ cho tôi biết: “Hiện tại, số ca bệnh đã đưa đến bệnh viện khám và điều trị, được ghi vào hồ sơ là 1042 ca, phát sinh trong một tuần nay.”

Con số này khiến2người ta phải kinh hồn bạt vía.

“Tìm được chút quy luật nào không?” Tôi hỏi.

“Không.” Câu trả lời của Trần Hiểu Khâu khiến người ta thật thất vọng.

Cảm giác bất lực ấy lại trào lên.

Tôi thấy buồn, vắt óc suy nghĩ xem có cách nào tóm được Lina không.

Chắc là phải có cách chứ…

Nhất định có cách…

“Vậy có nên, thử lần nữa không?” Tí Còi hỏi.

“Hiện giờ anh làm được không?” Trần Hiểu Khâu hỏi lại.

Tí Còi không trả lời.

Lần trước đi vào không gian của thị trấn Morris,4ít nhiều cũng tồn tại sự may mắn. Tí Còi tình cờ từng nghe được câu chuyện ma tương tự, tự thôi miên mình, để kích phát năng lực.

Bây giờ nhìn lại, câu chuyện ma mà Tí Còi biết là không chính xác, nhận thức của cậu ta cũng chẳng ảnh hướng đến Lina – đây có thể là do quá khứ bị thay đổi, khiến năng lực của Tí Còi mất hiệu nghiệm. Nhưng nguyên nhân này chỉ có mình tôi biết, tôi lại chẳng thể cho Tí Còi biết.

Tí Còi cho rằng năng lực của mình không phát huy tác dụng, khả năng có hạn, lúc này mà bảo cậu ta tìm cách “cài đặt” lại Lina, ảnh hưởng đến hành động của Lina lần nữa, đã là không thể. Tí Còi đã không còn sự quyết tâm và tự tin để đánh một trận sống chết như thế nữa.

Tôi càng thấy buồn bực hơn.

Phải tìm cách khác…

Nghĩ ra một cách…

Năng lực của mình… năng lực của mình… cảnh mộng…

Phải rồi, hình như tôi vẫn chưa vào cảnh mộng mà?

Quả thật tôi đã từng nhìn thấy cảnh tượng trong quá khứ, nhưng cảm giác đó không phải là cảnh mộng. Tôi không nhập vào bất kì ai, tôi chỉ nhìn thấy thị trấn Morris trước và sau khi biến đổi, nó giống như kí ức của dị không gian, thứ tôi nhìn thấy là kí ức của không gian đó, chứ không phải của một ai đó, càng không phải đi vào trạng thái cảnh mộng.

Chắc là có thể nhập vào Lina, có thể vào cảnh mộng.

Tôi nhắm chặt mắt lại, nghĩ đến diện mạo của Lina.

Nhanh… nhanh lên… nhất định phải vào cảnh mộng.

Tôi đã nghĩ rất lâu, nhưng linh hồn không bị lay động. Tôi vẫn đang ngồi trong nhà, chẳng hề vào cảnh mộng.

Tôi không bỏ cuộc, tiếp tục nghĩ.

Di động đang rung lên, bốn người trong nhóm chat vẫn đang nói chuyện.

Tôi mặc kệ, chỉ xem di động như một khối kim loại, siết chặt lấy nó.

Tôi đã nghĩ rất lâu, mãi đến khi di động đổ chuông, cắt đứng dòng suy nghĩ của tôi.

Người gọi đến là Tí Còi.

Tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên, nghe máy.

“Anh Kỳ! Anh ổn chứ…” Tí Còi thở phào một hơi: “Đang ngủ hả?”

“Sao vậy?” Tôi mở loa ngoài, ẩn giao diện cuộc gọi, xem khung chat trong nhóm.

Nội dung chat mới nhất đang nói đến tôi, nhưng lướt lên trên, tôi đã đọc được đề tài mà họ nói.

Mắt tôi trợn to.

“Hàn Vân?!” Tôi hoảng hốt.

Tí Còi nói: “Phải, Quách Ngọc Khiết nhìn thấy Hàn Vân! Không, không, là Hàn Vân tìm đến Quách Ngọc Khiết!”

Chuyện này làm người quá ta bất ngờ.

Quách Ngọc Khiết sau khi thông báo lên nhóm chat liền chẳng nói gì nữa.

Lẽ nào đã gặp sự cố? Hàn Vân đã tấn công cô ấy?

Ở khu Dương Sơn, chúng tôi còn từng hợp tác với Hàn Vân. Hàn Vân và đám ma nhí đi theo nó đều không tiềm ẩn nguy cơ tấn công, trái lại còn rất thân thiện.

Đương nhiên, là ma thì chúng cũng sẽ làm ra chuyện giết người. Nhưng chuyện con ma nhí giết người mà tôi thấy ấy đều mang tính trả thù. Chuyện giết chết kẻ thù, đặt lên những đứa bé tâm sinh lý chưa phát triển hoàn thiện thì rất khó để nói đúng sai…”

Nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy hoảng hốt. Vì tôi lại nhớ đến Lữ Xảo Lam và đám gấu của cô ấy.

Số mệnh của họ đã bị thay đổi, Lữ Xảo Lam không bị đám gấu giết, nhưng tôi lại chẳng thể quên đoạn quá khứ Lữ Xảo Lam bị đám gấu giết chết. Tôi cũng không thể quên được cảm tưởng đã sinh ra trong lòng mình khi đó.

Chúng có thể giết chết một người, thì có thể giết chết người thứ hai. Chúng có thể giết chết kẻ thù của mình thì cũng có thể giết chết người thân của mình.

Trong cái thế giới ác hóa và hỗn loạn này, bị ác ý ảnh hưởng là chuyện vô cùng đơn giản.

“Có cần đến nhà Quách Ngọc Khiết xem thử không? Lần trước, cô ấy cũng được một con ma tìm đến đúng không?” Tí Còi vẫn đang nói: “Năng lực của cô ấy cũng quá hố người! Như thế thì nguy hiểm quá.”

“Nhưng mấy lần trước, cô ấy đều không gặp nguy hiểm. Dẫu là Lina thì cũng không giết chúng ta. Nó không có khả năng giết chúng ta.” Tôi lập tức đáp.

Năng lực kiểu này tôi đã từng gặp, chính là năng lực của cảnh sát Lý Tinh Phương. Ông ta cũng sẽ nhận được lời cầu cứu của hồn ma, dựa theo chỉ dẫn của hồn ma mà tìm kiếm hung thủ đã giết chết họ. Điều rất kì diệu là, tín hiệu cầu cứu mà ông ta nhận được, đều đến từ những người bị hại thực sự, những người bị hại ấy không gây hại hay tấn công ông ta. Thương tổn mà ông ta gánh chịu, phần lớn là do ông ta tự trách mình chẳng giúp được họ.

Đây là sự sàng lọc do năng lực của Lý Tinh Phương tạo ra.

Năng lực của Quách Ngọc Khiết không chừng cũng sẽ vô tình tiến hành sự sàng lọc như thế. Hồn ma có thể gây hại cho cô ấy, có ý đồ hãm hại cô ấy, sẽ bị cách ly bên ngoài, không tìm đến tận nơi.

Sự xuất hiện của Hàn Vân khiến tôi nhớ đến một chuyện khác.

“Bệnh dịch đó tác động lên linh hồn. Thân thể vẫn hoạt động được, nhưng linh hồn thì bị đè nén, dồn ép, điều này mới khiến người ta tử vong.” Tôi lẩm bẩm: “Tác động lên linh hồn thì cũng sẽ tác động lên hồn ma chứ? Hàn Vân dẫn theo một đám ma nhí… tôi còn nhớ, có vài đứa trong chúng, đang cầm theo đồ chơi…”

Từng chạm mặt một lần ở khu Dương Sơn, nhưng tôi không chú ý đến đám ma nhí. Tụi nó còn từng có ý hù dọa tôi, đúng là tâm tính trẻ con. Ngay cả Hàn Vân cũng có tính khí của trẻ con.

Trẻ con và đồ chơi, là một cặp từ khóa rất dễ được người ta liên kết lại với nhau.

“Ma nhí mà nó dắt theo bị hại chết rồi ư?” Tí Còi giật mình hiểu ra.

Có thể lắm.

Cho nên, nó mới đến nhờ giúp đỡ.

Tôi đang suy nghĩ thì trong nhóm chat đã có tin nhắn mới.

Là tin nhắn của Quách Ngọc Khiết, cô ấy bảo Hàn Vân muốn nói chuyện với chúng tôi và người của Thanh Diệp.