Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1857: TẤN CÔNG TẬP THỂ

Người đàn ông này lặp lại đến mấy lần, nhấn mạnh chuyện những người kia đã chơi chất kích thích.

Điều này hình như rất dễ khiến người ta tin. Ít nhất thì so với ma tác quái, fan Cố Nhan hóa thành ma, giết chết fan Nam Thiên thì vẫn dễ tin1hơn.

Tin tức cập nhật sau đó cũng nhanh chóng xuất hiện trên mạng xã hội, trong các thông báo tự động đã nhắc đến tình huống lửa dập mãi không tắt mà người đàn ông nói.

Có phóng viên đã chụp được cảnh tượng lính cứu hỏa có mặt ở trong và ngoài8tiệm ăn.

Thân phận của người chết trong vụ tai nạn cũng đã tra ra hai người. Một trong hai người chính là chị Tân kia. Cô ta đã kết hôn, chồng cô ta biết chuyện cô ta đi họp mặt, sau khi xem thời sự đã lập tức chạy đến hiện trường,2gặp cảnh sát đang có mặt. Điều này hiển nhiên cũng khiến cánh phóng viên ở hiện trường chú ý đến.

Nhưng chồng của chị Tân không hề biết chuyện gì đã xảy ra trong chiều này, chị Tân không liên lạc với anh ta, mà lần họp mặt này vốn sẽ kéo4dài đến tối, nên anh ta cũng không chủ động liên lạc với chị Tân.

Trong tấm ảnh mà phóng viên chụp được, vẻ mặt người chồng đang đầy bàng hoàng.

Anh ta đã cho phóng viên xem ảnh chụp chung của hai vợ chồng.

Nhìn tấm ảnh, trước mắt tôi liền bừng sáng.

Cả thế giới đã thay đổi từ lâu, ma quỷ cũng có biến đổi. Kết quả này tôi mới phát hiện cách đây không lâu, mà nó còn phải thông qua sự thay đổi của quá khứ và hiện thực mới phán đoán ra được.

Chuyện này đương nhiên không thể cho người khác biết.

Có ảnh của chị Tân, tôi liền có thể giả vờ mình đã vào cảnh mộng, mơ thấy chị Tân.

Hồn ma quái lạ do nhóm chị Tân hình thành nên sau khi chết sẽ trở thành bằng chứng thuyết phục.

Hiện tại, không chỉ chết biến thành ma, sẽ phát triển thành ma vương, mà còn xuất hiện quái vật mới.

Tôi chắc chắn sau khi linh hồn của những người này dung hợp với nhau, cái thứ được hình thành không phải là ma bình thường. Sau khi trao đổi với Ngô Linh, cô ấy đã chứng thực điểm này.

“Không thể nào.” Ngô Linh nói như đinh đóng cột: “Đông và Tây phương đều có những phương pháp điều khiển ma, luyện ma, nuôi ma, nhưng thành phẩm của mọi phương pháp, cũng chỉ có hồn ma được luyện ra sau cùng và đều chỉ có một linh hồn. Những linh hồn khác bị linh hồn mạnh hơn nuốt mất, chứ không tồn tại bằng hình thức dị dạng như vậy. Linh hồn luôn độc lập, dẫu có là song sinh, trẻ bị dị tật thì sau khi chết cũng sẽ tách ra.”

Tôi nghe đến đoạn cuối, thì hơi kinh ngạc.

Ngô Linh nương theo đó giải thích: “Trẻ bị dị tật, chắc cậu đã từng nghe nói rồi chứ? Cũng hay thấy, ví dụ như có cùng một thân thể, nhưng có hai cái đầu. Quá trình phát triển của thai nhi trong bụng mẹ đã phát sinh vấn đề, thân thể của hai trẻ sinh đôi có một phần dính liền với nhau, hoặc mọc thêm một số cơ quan.”

“Ừ.”

“Những người này sau khi chết, linh hồn cũng sẽ tách ra. Ở phương diện này có người từng làm nghiên cứu chuyên môn.” Giọng điệu của Ngô Linh rất bình tĩnh: “Có thể xem như nghiên cứu của một môn phái, kéo dài suốt mấy trăm năm, họ luôn nghiên cứu về linh hồn, hồn ma. Trong quá trình đó, họ luôn tìm kiếm những đứa bé dị tật như thế, còn làm rất nhiều thí nghiệm dài hạn. Họ sẽ nhận nuôi trẻ dị tật, mày mò nghiên cứu chúng ngay từ nhỏ, cuối cùng sẽ giết chết, khiến chúng biến thành ma.”

Tôi sởn cả da gà.

Trong quá trình y học phát triển, luôn tồn tại ám ảnh thí nghiệm trên cơ thể người. Chuyện này luôn tạo nên tiếng nhơ lưu truyền muôn đời.

Nhưng nghe xong, tôi lại thấy chuyện xảy ra trong giới quái dị còn tàn bạo vô nhân đạo hơn.

“Mọi kết quả nghiên cứu của họ đều đã chứng minh linh hồn không thể ghép lại với nhau, không thể dung hòa nhau theo cách ấy. Thường ngày họ cũng nuôi ma, thí nghiệm trong nuôi ma còn nhiều hơn. Khi nuôi ma, họ để hồn ma nuốt chửng lẫn nhau, có thể xem là một phương pháp căn bản. Trong quá trình ấy cũng sẽ không phát sinh hiện tượng dung hợp mà cậu đã chứng kiến trong vụ này. Cơ thể người còn có thể cấy ghép, nhưng khi xử lý như thế đối với linh hồn, sẽ sinh ra phản ứng loại bỏ từ sớm, linh hồn nào tương đối yếu sẽ lập tức bị hủy hoại.”

Giọng điệu của Ngô Linh nghe có vẻ rất nghiêm túc.

Ngô Linh giới thiệu một lúc, thì tổng kết: “Xem ra, thế giới này đích xác là đã thay đổi hoàn toàn, cả quái vật như thế mà cũng xuất hiện…” Cô ấy trầm ngâm một lát: “Chúng tôi sẽ đến hiện trường kiểm tra, cũng có thể xem là một thí nghiệm bản mẫu.”

“Cô, định làm gì?” Tôi hoảng hồn, trong đầu đã nghĩ đến rất nhiều hình ảnh, video thí nghiệm trên cơ thể người, thậm chí là cảnh tượng do chính tôi tự tưởng tượng ra.

Những tưởng tượng này đương nhiên vô cùng đen tối.

“Thí nghiệm.” Ngô Linh lại dùng giọng điệu rất bình tĩnh: “Chúng tôi không làm, cũng sẽ có người khác làm.”

Tôi đành ngao ngán chấp nhận, không cách nào ngăn cản Ngô Linh, hơn nữa, loại thí nghiệm này cũng có thể xem là chuyện chúng tôi cần phải làm, chúng tôi phải tìm hiểu tại sao lại có loại quái vật như thế.

Kết thúc cuộc nói chuyện với Ngô Linh, tôi lại bắt đầu rảnh rỗi.

Thừ người một lát, hồi tưởng lại bộ dạng của quái vật, tôi chỉ biết thở dài, chuẩn bị đi ngủ.

Đương nhiên tôi không ngủ được.

Đến khi mới mơ màng thiếp đi, chẳng mấy chốc đã lại bị đánh thức.

Ngoài cửa sổ là âm thanh huyên náo của đám con nít, trong nhà bếp cũng có tiếng động đi ra đi vào của cha mẹ.

Tôi cảm thấy mình chưa ngủ được bao lâu, vẫn còn rất mệt, xem đồng hồ thì đã hơn 7 giờ rồi.

Quả là chưa ngủ bao lâu, nhưng cũng đâu đến nỗi mệt như thế mới phải chứ.

Tôi kiểm tra di động, chẳng có tin nhắn mới.

Xuống giường, ăn sáng, lại lên mạng lượt web, vẫn chưa tìm thấy tiến triển mới nhất của sự cố đó.

Qua một đêm lên men, video livestream Tí Còi gửi cho tôi xem đã trở nên hot. Lời của người đàn ông đó vốn chưa biết thật giả, không đáng tin, nhưng ở trên mạng thì nó đã thành bằng chứng thép, còn được xem là bằng chứng cho thấy phẩm chất của fan Nam Thiên không tốt.

Tôi đã nhìn thấy lời thanh minh do phòng làm việc và công ty quản lý của Nam Thiên đăng tải, nhưng tài khoản mạng xã hội của chính Nam Thiên thì lại yên tĩnh.

Nam Thiên im lặng, nhưng bên dưới bài quảng cáo mà anh ta mới share gần đây đã đầy lời chửi rủa và ủng hộ, số lượng hai phe đang tương đương nhau.

Bây giờ nhìn những cuộc khẩu chiến này, lòng tôi đã hoàn toàn vô cảm.

Di động rung lên, là tin nhắn Ngô Linh gửi đến.

Mất một đêm, họ đã điều tra về quái vật đó.

Theo suy luận hiện có, thứ đó không phải hồn ma bình thường.

“Những biện pháp truyền thống đều không thể tiêu diệt được nó. Nếu không được thì có lẽ cần nhờ Diệp Tử ra tay. Cậu tốt nhất đừng đến gần khu vực đó, đã có người trong giới lởn vởn ở chỗ ấy rồi.”

Tôi lập tức hỏi thăm Ngô Linh: “Diệp Thanh qua đó có sao không?”

“Ít nhất vẫn an toàn hơn cậu.” Ngô Linh rất tin Diệp Thanh: “Chúng tôi sẽ đến phòng nghiên cứu gặp anh ấy, nếu vẫn không được thì đành để mặc nó ở đó, chỉ tiến hành giám sát.”

Tôi cảm thấy vô cùng bất lực.

“Vẫn chưa tìm ra Lina và Cố Nhan sao?”

“Chưa.”

Tôi im lặng nhìn câu trả lời này.

Trước đây, lúc xem hồ sơ của Thanh Diệp, tôi chỉ cảm thấy khiếp đảm, lo sợ những thứ mà họ chưa giải quyết sẽ làm hại đến người thân và bạn bè của tôi.

Nhưng hiện giờ, cũng là đối mặt với chuyện quái dị, cũng đã chịu bó tay, chỉ đành tạm thời gác đó, nhưng cảm giác của tôi lại trở thành buồn bực hỗn loạn.

Cứ như bị hóc xương.

Tôi muốn xóa sổ bọn chúng, xóa sổ sạch sẽ, nhưng tôi luôn không làm được.

Tôi thở dài, vứt di động qua một bên.

Nhưng chẳng bao lâu sau, di động lại rung lên.

Lần này không phải tin nhắn của Ngô Linh, mà là Trần Hiểu Khâu.

Công tác giám sát bên chỗ Trần Dật Hàm đã phát hiện ra một số chuyện.

“Một chuyện là các vụ án mất tích. Hai tuần nay, số lượng báo án các vụ mất tích tăng đột biến. Một chuyện khác, xem mô tả thì rất khớp với triệu chứng dịch bệnh do đồ chơi phát tán.” Đây là nội dung tin nhắn của Trần Hiểu Khâu.