“Thế thì có hai khả năng thôi. Suy nghĩ lạc quan thì bản thân Lina là ma của thế giới tương lai. Chẳng qua, ma vương đến thế giới hiện thực sớm hơn, nhiều năm sau Lina mới đến thế giới này. Còn1nhìn một cách bi quan thì toàn bộ thế giới đã biến đổi. Điều kiện để ma vương ra đời đã có đủ. Nghĩa là hồn ma sinh ra trong quá khứ cũng có thể biến thành ma vương, có được loại sức8mạnh ma vương ở thế giới tương lai.” Ngô Linh phân tích nói.
Tôi chợt đến đến việc “tự sát” của Nguyễn Hàn và Triệu Hàng.
Hai người họ được ma vương thế giới tương lai “mời”, biến thành ma. Đây có phải là một2phần trong sự biến đổi của thế giới không?
Nếu là như vậy… .
Tôi bất chợt trở nên căng thẳng.
Do thay đổi của Triệu Hàng và Nguyễn Hàn đã xảy ra từ nhiều năm trước. Chính xác hơn, họ vốn dĩ được hồn ma4thuyết phục chỉ mới đây thôi, chọn gia nhập bọn chúng. Nhưng qua một lần thay đổi của quá khứ, thời gian họ gia nhập vào đội ngũ của ma tương lai đã được dời đến thời điểm sớm hơn.
Tôi nghĩ đến đây, sống lưng toát đầy mồ hôi lạnh.
Tôi cũng chẳng rõ nỗi hoảng sợ này đến từ đâu. Chỉ là một nỗi sợ xuất phát từ bản năng, từ nội tâm, không khống chế được.
Đây là một loại trực giác.
Chuyện không tốt đang xảy ra.
Tuy nhiên, sự thực thế giới đang ác hóa thì tôi đã biết từ lâu, hiện tại chẳng qua chỉ nghiệm chứng lại điểm này một lần nữa, vậy tại sao lại hoang mang đến thế?
“Lâm Kỳ?” Ngô Linh ở đầu dây bên kia kêu tôi một tiếng.
Tôi định thần lại, nhưng chỉ trả lời quanh co.
“Đừng lo lắng. Năng lực của cậu Đàm đã thành công một lần rồi. Chỉ là lần này có chút sai lệch, nắm bắt được quá ít thông tin. Chúng ta có thể vạch thêm một kế hoạch tương tự, đến dị không gian đó, bắt lấy Lina. Khó tránh khỏi thương vong, nhưng chúng ta đủ sức giải quyết con ma này.”
Tôi vẫn trả lời ậm ừ, rồi vội vã kết thúc cuộc gọi.
Điều khiến tôi hoảng sợ không phải là Lina, mà là sự biến đổi mà tôi vừa phát hiện ra.
Sự ác hóa của thế giới… không phải đang tăng tốc, mà đang lùi lại. Đây không phải chuyện tốt. Sự lùi lại này là thời điểm ác hóa đang lùi lại.
Giống như trận thiên tai cực lớn. Vốn dĩ cục khí tượng quan sát thấy rằng cơn bão đến gần, dự kiến năm ngày sau đổ bộ vào vùng ven biển. Nhưng tình hình trong hiện thực lại biến thành cơn bão đã tiến vào vùng ven biển, gây ra tổn thất kinh tế cực lớn. Biện pháp phòng chống khẩn cấp chuẩn bị trước đều chẳng kịp dùng đến. Sự bùng nổ của thảm họa trở nên nhanh chóng và mãnh liệt.
Phương pháp con người có thể nghĩ ra đều không cách nào ngăn chặn thảm họa này.
Chúng tôi đã bỏ lỡ thời gian ngăn chặn nó, cũng đã mất đi thời gian chuẩn bị cứu hộ sau thiên tai.
Tôi vò đầu, hy vọng nhận định này của mình là sai.
Thế giới vẫn là thế giới đó. Quá khứ đã thay đổi, ma vương lởn vởn trong thế giới hiện thực đã tăng lên, nhưng đó không hẳn là một thảm họa không thể cứu vãn.
Ít ra… .
Ít ra tôi và Diệp Thanh vẫn giữ được ký ức nguyên gốc.
Có thể trên thế giới này, vẫn còn những người khác giữ được ký ức ban đầu như chúng tôi, đã phát hiện sự bất thường.
Cũng có thể, sự diễn ra sớm này lại là một tổn thất cực lớn đối với kẻ địch. Cơn bão đổ bộ sớm hơn, nhưng sức gió lại giảm xuống.
Tên ma vương đồ chơi đó chẳng phải là ma vương yếu nhất tôi từng tiếp xúc sao? Chỉ khó hơn chút so với người dẫn đường. Người dẫn đường cũng đến thế giới hiện thực từ rất sớm. Còn có Trình Cửu, cũng đến đây rất lâu rồi…
Tôi cố gắng chứng minh điểm này, đầu không ngừng nhớ đến quá khứ.
Nhưng những điều tôi đang làm lại chẳng giúp được gì cho cục diện của thế giới hiện thực, mà chỉ tạo dựng niềm tin cho bản thân.
Cần phải suy nghĩ lạc quan hơn một chút, sức mạnh của tôi rất thực dụng, rất mạnh mẽ, cho dù thế giới ác hóa đến mức không thể cứu vãn thì tương lai mà Thu Tử Dương nhìn thấy cũng chưa hẳn là một biện pháp tồi. Chỉ cần sớm cùng Diệp Thanh đạt được nhận thức chung…
Mà chắc là không cách nào đạt được nhận thức chung cùng Diệp Thanh đâu.
Tôi thở dài.
Tôi nhìn sang đống hồ sơ trên giá sách.
Diệp Thanh không bao giờ từ bỏ kế hoạch của mình. Ý chí của anh ta vô cùng kiên định. Anh ta sẽ không biến thành ma vương.
Tôi không biết phải làm sao, đành ém những suy tư rối rắm này xuống.
Đây là một đêm tôi không ngon giấc.
Không nằm mộng, cũng chẳng gặp ác mộng, chỉ là đơn thuần mất ngủ.
Hôm sau đi làm, đám Tí Còi có vẻ cũng chẳng yên giấc.
Tí Còi than thở trước tiên.
Quách Ngọc Khiết thì tinh thần sa sút, liền nói đến chuyện của Lữ Xảo Lam và đám gấu.
Tôi nhớ lại căn nhà bị niêm phong. Căn nhà ấy vẫn đang trong trạng thái đó.
Ý thức của đám gấu từ nay sẽ mất đi, hay là biến thành một loại linh hồn khác, trở nên gian ác? Hay chủ động tấn công, đi đối phó Lina?
Nghĩ đến tình huống sau, tôi hơi sững sờ.
“Các cậu thấy, gấu bông có thể giết chết Lina không?” Tôi hỏi đám Tí Còi và cũng nói cho họ biết cuộc thảo luận của tôi và Ngô Linh tối qua.
“Điều này đích thực là có khả năng đấy.” Trần Hiểu Khâu trầm ngâm: “Dùng đồ chơi để phát tán virus, giết chết người sống, còn có thể khống chế linh hồn những người đó, không để bọn họ biến thành ma đi trả thù. Phần lớn đồ chơi sẽ không biết cử động, chỉ là vật chết bình thường, nhưng đám gấu bông đó, bản thân đã có sức mạnh rất lớn. Bọn chúng có thể giết đám thầy trừ ma, có thể thoát khỏi phong ấn, còn có những thứ khác thoát ta… Nên chúng nó cũng có khả năng giết chết ma vương.”
Lời này của Trần Hiểu Khâu khiến tôi nhớ đến đám thầy trừ ma. Xem ra, số mệnh của họ vẫn chưa thay đổi, vẫn bị gấu đồ chơi giết chết, bắt đầu sụp đổ từ nội bộ.
“Tiền đề là chúng ta phải cho đám gấu biết sự thật này đúng không?” Tí Còi nói.
Đây lại là một đề tài khiến người ta đau lòng.
Đi chuyển lời cho đám gấu biết sự thật này, cũng chỉ có thể là nhóm Ngô Linh đi.
Điện thoại trong văn phòng reo lên, là người có quyền tài sản lúc trước gọi đến, nói đang làm việc ở gần đó, có thể ký bổ sung hợp đồng.
Tôi nghe cuộc điện thoại này mà bần thần.
Mấy ngày gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, quá khứ còn bị biến đổi, bất chợt nghe được cuộc nói chuyện đậm tính đời thường này, tôi cảm thấy không quen cho lắm.
Tôi thẫn thờ mất vài giây, mới nhớ tới chuyện ký bổ sung hợp đồng, hẹn địa điểm với người ta, đem hợp đồng qua đó.
Quá trình ký hợp đồng rất thuận lợi. Tôi xin lỗi mấy bận liền, đối phương cũng tỏ vẻ hơi ngại, rồi tỏ ý rất thông cảm. Sau vài câu khách sáo, chúng tôi chia tay.
Tôi đem hợp đồng trở về, lúc ngang qua cửa hàng tiện ích thì ngừng bước một thoáng.
Trên cửa sổ cửa hàng tiện ích có dán poster, bên trên là một mặt hàng mà Cố Nhan làm đại diện thương hiệu.
Cố Nhan đã chết, hợp đồng đại diện đúng ra đã hết hạn, nhưng hàng hóa thì không thể tiêu thụ nhanh như thế. Cửa hàng tiện ích này đã thêm vào số lượng hàng viết bằng bút lông lên poster quảng cáo gốc. Sau khi đợt hàng này bán hết, bao bì sản phẩm có in hình Cố Nhan chắc chắn sẽ không được sản xuất nữa. Xét từ khía cạnh nào đó, cũng đồng nghĩa sản phẩm này là tuyệt bản*.
* Tuyệt bản: Những sản phẩm sau cùng có in hình ảnh của đại diện thương hiệu, đại diện thương hiệu ở đây là Cố Nhan.
Cách làm trần trụi này khiến lòng tôi nảy sinh một thoáng ngạc nhiên.
Tình cờ có khách từ trong tiệm đi ra, cầm lấy một túi nilon đựng đầy nước ngọt. Tôi liếc mắt đã nhìn thấy hình ảnh Cố Nhan bên trong.
Nhân viên cửa hàng tiện ích cũng đi ra, tháo poster quảng cáo xuống, còn nhìn tôi, tiếc nuối nói: “Hàng này vừa được anh kia mua hết. Chỗ chúng tôi hết rồi.”
Tôi gật đầu, nhìn theo bóng lưng vị khách đó. Anh ta đi rất chậm, vừa rồi tôi thoáng thấy vẻ mặt của anh ta, dường như rất đau lòng, không phải là sự vui vẻ khi giành được hàng hot.
Số nước ngọt đó chắc không phải được dùng để mua đi bán lại…
Tôi nghĩ đến đây, vừa đi vừa móc điện thoại, search trên web mua sắm một hồi.
“Tuyệt bản Cố Nhan” đã trở thành một từ khóa hot.