Tôi vừa phân tâm, cảnh tượng nhìn thấy đã chuyển thành trong nhà.
Lữ Xảo Lam đã biến thành cái xác biết đi, ôm lấy gấu bông, ánh mắt hoàn toàn không có tiêu cự.
Gấu bông ngồi trong lòng Lữ1Xảo Lam, đưa ra cánh tay nhỏ, nhẹ nhàng chạm vào má Lữ Xảo Lam. Mặc dù vậy, Lữ Xảo Lam cũng không hề cúi đầu nhìn gấu bông một cái.
Trương Sơn rất sốt ruột, lật xem bệnh án8của Lữ Xảo Lam, còn gọi điện thoại cho bạn bè quen biết, muốn tìm một chuyên gia để kiểm tra.
Con trai Trương Tiểu Quân của Lữ Xảo Lam thì ngồi đối diện Lữ Xảo Lam, trong tay ôm2lấy một con gấu bông, lo lắng nhìn mẹ.
“Mẹ làm sao thế? Bệnh gì thế nhỉ?” Trương Tiểu Quân lẩm bẩm tự nói.
Gấu nhỏ cũng sờ sờ khuôn mặt Trương Tiểu Quân, gương mặt vô cảm chẳng có biến4đổi nhưng lại có thể khiến người ta cảm nhận được sự mất mát của nó.
Trương Sơn ở trong phòng gọi điện thoại, đi lòng vòng. Cuộc gọi kết thúc bằng lời khẩn cầu và cảm ơn. Sau khi đặt điện thoại xuống, hai tay Trương Sơn chống trên bàn, cúi thấp đầu xuống.
Ánh mắt lo lắng của Trương Tiểu Quân di chuyển sang cha mình.
Trương Sơn giống như chó cùng rứt giậu, lo lắng, cáu bẳn, nơm nớp lo sợ. Người anh ta liên hệ đều không phản hồi lại tin tức tốt.
Vấn đề của Lữ Xảo Lam trông có vẻ là vấn đề tâm lý, nhưng bác sĩ tâm lý từng khám trước đây đều không hỏi ra vấn đề gì từ Lữ Xảo Lam. Lữ Xảo Lam chỉ có phản ứng chậm chạp, chứ không phải không phản ứng. Có thể nhìn ra, cô ấy vẫn còn lý trí, không hề cảm thấy tình trạng của bản thân có vấn đề. Loại thái độ không hợp tác trị liệu này khiến cho trị liệu tâm lý không tiến triển. Các loại thuốc chống trầm cảm cũng không phát huy tác dụng trên người Lữ Xảo Lam.
Trương Sơn đi đến bên cạnh Lữ Xảo Lam, buồn bã sờ lên tóc Lữ Xảo Lam. Anh ta nhìn thấy con gấu trong lòng Lữ Xảo Lam, đúng lúc nhìn thấy con gấu cũng đang ngẩng đầu nhìn anh ta. Trương Sơn thuận tay cũng sờ sờ con gấu.
Thái độ của anh ta đối với đám gấu bông này rất phức tạp. Bọn chúng xem ra không có ác ý. Trước khi Lữ Xảo Lam xuất hiện dị thường, đám gấu này giống như đồ chơi thông thường, không cử động. Cũng chính là ngày bọn họ gặp lại nhau, Trương Sơn mới nhìn thấy đám gấu này hơi động đậy. Sau khi Lữ Xảo Lam xảy ra chuyện, bọn chúng vây quanh lo lắng cho Lữ Xảo Lam, an ủi Trương Tiểu quân. Xét về thời gian, chúng rất đáng nghi, nhưng dưới sự quan sát của Trương Sơn, lại không hề phát hiện thấy chúng có hành động khả nghi.
Trương Sơn vẫn tìm cơ hội, lét lút gọi điện thoại cho Thanh Diệp.
Phương thức liên hệ Thanh Diệp mà anh ta tìm được là số điện thoại của Ngô Linh. Đây là số điện thoại được lưu lại khi Lữ Xảo Lam đến ủy thác Thanh Diệp từ lúc xưa.
Điện thoại kết nối, nói rõ tình hình.
Trương Sơn nhận được một tin vẫn có thể xem là không tồi. Ngô Linh đồng ý sẽ đến xem qua tình trạng của Lữ Xảo Lam.
Bất ngờ xảy ra chính vào lúc này!
Trước khi Ngô Linh đến, Trương Sơn đã đổ bệnh.
Tôi có thể cảm nhận được trong cơ thể Trương Sơn có thứ gì đó bộc phát. Cảm giác đó giống như một loại năng lực nào đó.
Trương Sơn ngã bệnh, từ chối sự giúp đỡ của Ngô Linh. Thoáng chốc, tôi đã nhìn thấy Trương Tiểu Quân nằm đờ đẫn trên giường.
Trước lúc Trương Sơn ngã bệnh, Trương Tiểu Quân đã nối gót Lữ Xảo Lam, là người thứ hai xảy ra chuyện.
Gấu bông chạy loạn trong phòng, vô vọng chạm vào cơ thể chủ nhân của mình, muốn lôi kéo thần trí của họ trở về.
Nhưng không bao lâu, cơ thể họ lại có chuyển biến xấu. Các hoạt động sinh lý cơ bản của con người vốn dĩ vẫn có thể duy trì đều ngưng lại. Họ trở thành người đồ chơi. Hơn nữa, còn là đồ chơi không có chủ nhân. Họ ngồi bất động, giống như đồ chơi thật sự.
Gấu nhỏ có bộ dạng đồ chơi lại giống như người sống, muốn chăm sóc bọn họ.
Bọn chúng thậm chí còn tạo ra tiếng động cực lớn, thu hút hàng xóm đến. Khi bạn bè, đồng nghiệp của gia đình gọi đến, bọn chúng ấn nút trả lời, hy vọng có người đến kiểm tra tình hình bọn họ.
Có người đến rồi.
Cả gia đình đó giống như từ trong giấc ngủ say tỉnh dậy, nói với người đến thăm rằng mình không có chuyện gì, chỉ là bị bệnh.
Sai khi đợi người đó rời đi, bọn họ lại rơi vào trạng thái quái dị ấy.
Gấu bông đành nghĩ cách khác. Điện thoại được kết nối. Chúng nói không ra tiếng, chỉ có thể khua gõ điện thoại, truyền đi thông tin.
Tôi nhìn thấy Ngô Linh và Lưu Miểu. Hai người họ cạy cửa mà vào, nhìn thấy tình huống quái dị này.
“Đã chết rồi.” Đây là kết luận Ngô Linh đưa ra sau khi kiểm tra ba người bọn họ.
Đám gấu đứng trong phòng, bất động mà nghiêng đầu chăm chú nhìn Ngô Linh.
“Xin lỗi.” Ngô Linh lấy làm tiếc nói: “Bọn họ đã chết rồi. Linh hồn vẫn còn bên trong cơ thể, nhưng, không có phản ứng.”
Đám gấu cúi đầu.
Ngô Linh và Lưu Miểu thảo luận bước kế tiếp.
Cuối cùng họ vẫn phải rời khỏi căn nhà này.
Cửa nhà đóng lại, căn nhà bị niêm phong.
Đám gấu đó đi đến bên cạnh cả gia đình, bò lên sofa, ôm lấy cơ thể bọn họ.
Cảnh tượng này khá tương tự với cái chết của Lữ Xảo Lam mà tôi từng nhìn thấy, nhưng cũng lại không giống lắm.
Ký ức của Trương Sơn duy trì mãi ở cảnh tượng này. Mặt trời lặn rồi mọc ngoài cửa sổ, hết ngày này qua ngày khác. Thời gian trong nhà giống như bị đóng băng, vĩnh viễn dừng lại ở một khắc này.
Tôi thở dài, từ trong ký ức của Trương Sơn tỉnh lại.
Nhìn thấy ký ức của Trương Sơn, tôi càng thêm tin tưởng phân tích của nhóm Ngô Linh.
Kẻ đầu sỏ không phải ma vương, cũng không phải là linh hồn đồ chơi, mà là Lina.
Cả gia đình Lữ Xảo Lam không phải bị ma hay linh hồn gì đó làm thành người đồ chơi, cũng không phải bị đồ chơi giết chết, mà là nhiễm phải một loại bệnh dịch đặc biệt nào đó.
Nếu dùng năng lực của tôi, nói không chừng có thể khiến cơ thể bọn họ hồi phục khỏe mạnh, tiêu diệt bệnh dịch. Nhưng cách này trị được phần ngọn không trị được phần gốc.
Lina vẫn còn, Lina làm thế nào truyền bệnh dịch, chúng tôi cũng chỉ biết đại khái, mà biết nhiêu đó thì không cách nào tiêu diệt Lina, tiêu diệt bệnh dịch được.
Tôi nghĩ đến gì đó, đứng phắt dậy, đi đến phòng em gái.
Đồ chơi có tên gọi là bé Moe vẫn còn, vẫn được đóng gói trong túi nhựa.
Tôi quan sát một lúc, không nhìn thấy virus, vi khuẩn, cũng không nhìn thấy hơi thở nguyền rủa đặc trưng.
Nhưng thứ này luôn luôn là một quả bom hẹn giờ.
Tôi đặt tay lên túi nhựa.
Túi nhựa phản quang, tỏa ra ánh sáng kì quái lên mặt búp bê.
Tôi sử dụng năng lực, túi nhựa từ từ biến mất, tay tôi đã chạm lên thân búp bê. Cảm giác của vải nhung rất mềm mại, tay tôi tựa như đã đi sâu vào trong thân thể búp bê.
Cùng lúc năng lực phát động, tôi cảm nhận được một tia khác thường.
Tôi ngừng sử dụng năng lực, nhấc tay lên xem, cọ xát ngón tay một chút.
Cảm giác kỳ lạ này… .
Tôi nhớ đến ma vương vừa bị tôi hủy diệt.
Có chút tương tự… .
Có cả sự bộc phát năng lượng đã cảm nhận được trong ký ức của Trương Sơn khi nãy.
Đây là… .
Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng, liền đưa tay đến sờ lên bề mặt búp bê. Lần này, cảm giác càng rõ hơn. Trên người búp bê có một luồng năng lượng truyền lại, thứ năng lượng tương tự như ma vương và cũng là năng lực bộc phát trong cơ thể Trương Sơn.
Tôi tức tốc phóng thích năng lực của mình, dễ dàng loại trừ năng lượng này và cũng xóa sổ luôn búp bê.
Tôi vội vã trở về phòng, nói với Ngô Linh biết phát hiện của mình.
“Ồ? Nói vậy, nguồn dịch bệnh vẫn là tên ma vương đó sao?” Ngô Linh nói: “Lina chẳng qua là lợi dụng năng lực này của ma vương, rồi lan rộng thứ đó ra… Cô bé đó làm được điều này chắc là nhờ năng lực của mình.”
“Đúng. Nhưng hiện tại ma vương đã bị tôi tiêu diệt rồi.” Tôi lập tức nói.
Sức mạnh của ma vương bắt nguồn từ người và ma mà chúng thống trị, cách chúng vận dụng sức mạnh. Ngoại trừ dùng âm khí ảo hóa thành đủ thứ, thì còn lợi dụng những quy tắc mà chúng lập ra.
Tên ma vương đồ chơi đó có thể đã lập ra loại quy tắc nào đó, khiến người sống trên địa bàn của mình từ từ biến thành người đồ chơi.
Lina lợi dụng điểm này, chủ động dùng năng lực của bản thân cưỡng chế mở rộng quy tắc này, khiến quy tắc này biến thành bệnh dịch kỳ quái.
Thế nhưng, hiện tại ma vương đã bị tiêu diệt, đúng lý ra quy tắc cũng đã bị hủy bỏ. Bệnh dịch phải tự động biến mất, không còn tiếp tục lan rộng mới đúng chứ.