Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1842: HỐ ĐEN MỞ RA

Khi đó chúng tôi đã tách ra, Tí Còi và Gã Béo thấy tình hình có thay đổi, nhưng cũng chỉ có thể tự đoán mò. Cho dù bọn họ hỏi tôi, thông tin mà tôi có thể cung cấp vào lúc đó cũng1rất hạn chế.

Hai người họ cũng rất quyết đoán, lập tức thay đổi kế hoạch, châm lửa đốt thị trấn.

May là trong không gian đó không có gió to, đám cháy tuy lan rất nhanh, nhưng nếu đã chuẩn bị ngay từ đầu thì8muốn trốn cũng không khó.

Đánh bừa mà lại trúng, nhờ vậy nên đã thật sự giúp tôi giải quyết được phiền toái.

Thế nhưng, cửa ra vào dị không gian xuất hiện vào phút chót là cớ làm sao, thì Tí Còi lại không rõ.2Cậu ta và Gã Béo đứng ở phía xa, giống như tôi, chỉ nhìn thấy mép của hố đen. Tôi ở trên cao, nhìn thấy vẫn rõ hơn họ một chút.

Bên chúng tôi không thể lắp ráp ra toàn bộ câu chuyện.

Ngô Linh sau4khi hỏi chúng tôi vài vấn đề thì tự mình suy ngẫm.

Mất một ít thời gian, Ngô Linh mới đưa ra kết luận, nhưng là không đồng tình với nhận định của Tí Còi lắm.

“Có lẽ bản thân nó đã là ma vương. Tạo hình búp bê và trong quá khứ dùng tạo hình búp bê để làm việc, chỉ là một thú vui ác độc mà thôi. Tính cách của ma vương đó vốn đã không ổn định lắm, suy nghĩ đậm chất trẻ con. Một điểm đáng chú ý khác chính là lai lịch của nó. Có lẽ nó không phải là người sinh ra lớn lên ở trấn Morris, mà là đến từ nơi nào đó ở thế giới tương lai. Không gian đó chính là một khu Dương Sơn khác. Mà nếu vậy, thì sự suy yếu của nó và những việc nó làm gần đây, đều đã có thể giải thích. Hạn chế của Ông Trời đối với những không gian đó chắc hẳn đã càng lúc càng yếu. Có một số con ma, có lẽ đã có thể vượt qua hạn chế, từ dị không gian đến thế giới hiện thực.”

Ngô Linh không hề cho rằng một con ma bình thường có thể đột nhiên phát triển thành ma vương.

Khác biệt lớn nhất giữa hồn ma bình thường ở thế giới hiện thực và ma vương của thế giới tương lai chính là nguyên nhân chúng biến thành ma không giống nhau. Ma trong thế giới hiện thực đều là người lúc sinh thời có chấp niệm. Bất luận bọn chúng có lý trí hay không, sau khi hoàn thành chấp niệm thì đều nên biến mất. Ma của thế giới tương lai thì sinh ra bằng một cách khác. Xét từ một vài chuyện và vài con ma mà chúng tôi đã tiếp xúc, bọn chúng sau khi chết biến thành ma, không cần tốn quá nhiều sức lực.

“Nếu như thế giới hiện thực có ma vương sinh ra, cũng phải bắt đầu từ bây giờ, mới có thể cho ra đời ma vương như thế. Hiện tại đã không còn Địa Phủ nữa, con người sau khi chết thì sẽ biến thành ma.” Ngô Linh nói.

Nghe rất có lý.

Tí Còi đã bị thuyết phục.

Lúc này, nhóm ba người Trần Hiểu Khâu đã đến.

Vẻ mặt Gã Béo đầy thắc mắc, còn có chút vui mừng, nhưng Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết lại đều tỏ vẻ nghiêm túc.

Sự nghiêm túc của hai người họ đã lan sang chúng tôi.

“Chà chà, xem ra có người biết đã xảy ra chuyện gì rồi.” Cổ Mạch không bị ảnh hưởng, bông đùa pha trò.

Nhóm chúng tôi ngồi vây tròn lại với nhau.

Ngô Linh thuật lại vắn tắt nội dung mà Tí Còi vừa nói, rồi hỏi Trần Hiểu Khâu.

Trần Hiểu Khâu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Chuyện về cửa ra vào dị không gian đó, chúng tôi đã nhìn thấy toàn bộ quá trình.”

Quách Ngọc Khiết thở dài nói: “Là Lina.”

Mấy người chúng tôi đều kinh ngạc.

“Cô bé đã mở lối ra vào ư?” Ngô Linh ngồi thẳng dậy.

“Tôi không biết.” Quách Ngọc Khiết lắc đầu.

Trần Hiểu Khâu trả lời: “Không thể xác định có phải là cô bé mở ra hay không. Cô bé đưa chúng tôi đến khu mộ. Khu mộ ở bên ngoài thị trấn, vị trí của lối vào là mục đích của cư dân trong thị trấn. Tất cả cư dân thị trấn đều có một tấm bia mộ ở đó. Sau khi chúng tôi đi được một đoạn, đến giáp ranh nghĩa trang liền thấy hàng rào ở đó đã hỏng rồi. Phải nói là… đã nhiều năm không tu sửa. Men theo bờ rào, có thể nhìn thấy một cửa khác của nghĩa trang, cũng đã hư hỏng khá nhiều.”

Đây là điều tôi không nhìn thấy khi đi quanh thị trấn, trước khi sự thay đổi xảy ra. Thứ mà tôi nhìn thấy chỉ là một khu nghĩa trang đơn giản mà thôi.

“Ở trong đó mọc không ít cỏ dại, cây cối, bia mộ cũng đã mục nát, có một vài bia mộ biến mất, quan tài còn lộ ra ngoài. Tình hình đại khái là thế.” Trần Hiểu Khâu giới thiệu: “Không nhìn thấy rìa mép và điểm tận cùng, chỗ sâu nhất dường như được nối thông với cánh rừng.”

“Các cô tìm được phần mộ đó rồi à?” Ngô Linh hỏi.

“Khá khó tìm. Không có cách nào để xác định vị trí của từng ngôi mộ, càng không cách nào xác định được chủ nhân của ngôi mộ. Sau cùng chỉ có thể chia nhau ra.” Trần Hiểu Khâu nhíu mày: “Điều này có thể cũng đã nằm trong dự liệu của Lina.”

Quách Ngọc Khiết lại buồn bã thở dài.

“Sau khi chia nhau ra, các cô không nhìn thấy hành động của Lina sao?”

“Đúng. Đợi đến khi thị trấn bốc cháy, cửa ra vào đó mở ra, chúng tôi mới nhận ra bất thường. Chúng tôi đã gọi Lina, không nhận được phản hồi, bèn tiếp tục tiến sâu vào trong để tìm kiếm.” Trần Hiểu Khâu trả lời: “Càng vào trong thì cũng càng đến gần cửa ra vào dị không gian. Chúng tôi phải đi rất cẩn thận. Trên đường không gặp phải ma, nhưng sau khi đến gần, có thể cảm nhận được lực hút. Đến khi đã tới mép của cửa ra vào, chúng tôi đã nhìn thấy Lina từ bên trong đi ra. Cô bé mang theo thi thể của một đứa bé đi ra.”

“Lẽ nào là xác chết của ma vương?” Tí Còi thốt lên.

Trần Hiểu Khâu mô tả một chút hình dáng của xác chết. Có phải là của ma vương hay không vẫn còn chưa rõ, nhưng có một điều rất chắc chắn, xác chết đó chưa bị thối rữa, rất mới, giống như vừa mới chết. Lúc đó Trần Hiểu Khâu đã nhân cơ hội kiểm tra, thi thể không có ngoại thương, khuôn mặt xác chết không có nét đau khổ, đứa bé trai đó giống như đã chết một cách tự nhiên.

Qua lời của Trần Hiểu Khâu mô tả về vẻ ngoài xác chết, tôi không cách nào xác định được thi thể đó có phải là ma vương hay không, vẻ ngoài của ma vương rất bình thường, cũng trạc tuổi với thằng bé đó, ngũ quan không có chỗ nào đặc biệt, mắt không quá to, cũng không quá nhỏ, mũi cũng vậy, không quá cao cũng không quá thấp. Trần Hiểu Khâu miêu tả ra, cũng chỉ là những nội dung rất bình thường.

Nhưng mà, chúng tôi vẫn có thể xác định được thân phận của xác chết đó.

“Lina nói với chúng tôi chính là cái xác này, bảo chúng tôi thiêu hủy cái xác đó. Lúc đó cô bé rất nôn nóng, liên tục hối thúc chúng tôi. Thị trấn chìm trong biển lửa, chúng tôi cũng có thể thấp thoáng nhìn thấy Lâm Kỳ và ma vương ở trên không. Lúc đó, chúng tôi cũng không có sự lựa chọn nào tốt hơn. Quần áo mà thi thể đó đích thực có vấn đề, hoàn toàn lạc điệu với thị trấn, vừa hơi giống quần áo hiện đại, lại vừa giống như trang phục của dân tộc nào đó.”

Ma vương mà tôi nhìn thấy thì mặc quần áo bình thường, chỉ là một bé trai rất đỗi bình thường.

“Xác định nó đã chết, chúng tôi đã đốt thi thể đó. Lina rất sợ ngọn lửa, trốn ở đằng xa. Sau đó, ma vương đã biến mất. Chúng tôi cũng bị bật ra khỏi không gian đó.” Đoạn này Trần Hiểu Khâu kể rất vắn tắt.

Việc mà hai người họ làm cũng chỉ là dùng dụng cụ đã chuẩn bị sẵn thiêu hủy xác chết mà thôi

“Lina đâu?” Ngô Linh hỏi.

“Ở lại trong đó.” Trần Hiểu Khâu trả lời: “Điều khiến tôi để ý chính là, lúc cô bé nhìn thi thể bốc cháy có phản ứng khá bất thường. Không giống lắm so với bộ dạng lúc đầu của cô bé khi ở trước mặt chúng ta, ngược lại… rất điên cuồng. Lúc ở trong nghĩa trang, cô bé cũng từng có những phản ứng bất thường. Lúc đó cô bé ngã trên mặt đất, quay đầu nhìn về phía thị trấn, vẻ mặt… rất ác độc.”

Trần Hiểu Khâu hiếm khi dùng từ ngữ như vậy miêu tả sự việc.

Vẻ mặt của Quách Ngọc Khiết đã bán đứng suy nghĩ của cô ấy, hiển nhiên, cô ấy cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, cũng cảm thấy khi đó Lina không bình thường.

“Ma vương từng phá hủy một bức tượng điêu khắc. Bức tượng ở đài phun nước có hình dáng rất giống Lina.” Tôi nói.

Ngô Linh chợt nói: “Hai người đó từng có cạnh tranh?”

“Chắc chắn là có thù.” Tí Còi nói, ngờ vực nhìn Ngô Linh.

“Là tranh giành địa bàn?” Tôi cũng thấy thắc mắc.

“Đúng.”

“Điều này… điều này có thể sao?” Tôi kinh ngạc hỏi.

Một là ma vương và một con ma bình thường…

“Có khả năng này. Thủ đoạn giết chết Lữ Xảo Lam không giống là do ma vương làm như các anh nói, ngược lại thì rất giống của Lina… ” Trần Hiểu Khâu nói.