Cửa ra vào dị không gian có màu đen như mực, hệt như một hố đen.
Lực hút của nó không quá mạnh, chỉ mang đến một trận gió, làm biển lửa nghiêng về hướng đó.
Ma vương đang quay lưng về phía cửa dị không gian, nhưng chắc cũng cảm nhận được lực hút đó, mặt bỗng biến sắc.
Một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi, muốn ném ma1vương trở về thế giới tương lai. Như thế không giết được nó, nhưng có thể trì hoãn nguy cơ này. Nói không chừng, khi đang thực hiện kế hoạch lớn đó của Diệp Thanh sẽ dễ dàng giải quyết rắc rối này.
Chỉ là, không có cách nào khống chế được cửa ra vào dị không gian. Nó xuất hiện ở đâu, có lẽ là cố định, nhưng8lúc nào xuất hiện thì lại chẳng cố định.
Bây giờ tôi ném ma vương vào, nhưng sau này có thể nó sẽ quay lại. Còn có một khả năng, tôi đẩy ma vương vào trước, sau đó tôi và nó cùng bị mắc kẹt trong thế giới tương lai.
Làm thế thì ẩn chứa rủi ro.
Nhưng so với cục diện bế tắc hiện tại, rủi ro này đáng để2thử.
Tôi đẩy ma vương, bay về phía cửa ra vào.
“Không! Dừng tay!” Ma vương hét lớn.
Giọng nó đã lạc đi, nhưng giọng điệu khiến tôi cảm thấy quen thuộc. Tựa như tiếng hô hoán tôi đã nghe thấy sau cùng khi tôi nhìn thấy cảnh ảo của quá khứ.
Tôi mất tập trung.
Tôi vẫn chưa rõ rốt cuộc thì tại sao hai đoạn cảnh tượng lại đột ngột xuất4hiện. Nhưng đó tuyệt đối không phải là trạng thái khi cảnh mộng bắt đầu.
Tôi lập tức vứt suy nghĩ này qua một bên. Hiện tại không phải là lúc nghĩ những điều này.
Tiếng gió ù ù từ lướt qua bên tai, khí nóng của biển lửa bốc lên làm hơi gió cũng trở nên nóng bức.
Nét mặt của ma vương thay đổi hoàn toàn, nhưng ánh mắt thì lại trống rỗng.
Tôi nhận ra nó đang sợ hãi, nhưng dường như không phải sợ hãi hành động của tôi.
Điều này khiến tôi giảm tốc độ lại.
Đây không phải là đang diễn kịch lừa tôi, mà là sợ hãi bất an xuất phát từ trong lòng nó, cảm xúc đã mất kiểm soát, rào chắn trong cơ thể cùng âm khí đang bảo vệ phía sau rào chắn dường như cũng đã bắt đầu lung lay.
Tôi có thể cảm nhận thấy rào chắn đó đang nứt vỡ từng chút.
Tôi chỉ duy trì năng lực của mình, chứ không làm gì khác.
Là hố đen đã phát huy tác dụng gì sao?
Tôi chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.
Rào chắn nứt vỡ hoàn toàn, năng lực của tôi do quán tính tuôn vào trung tâm cơ thể ma vương. Đám âm khí cuối cùng đó theo tiếng kêu thảm của ma vương hóa thành bong bóng.
Kết thúc rồi!
Tôi nhìn bàn tay trống rỗng, đảo mắt nhìn quanh.
Biển lửa nhuộm đỏ cả trời đêm. Ma vương không còn xuất hiện ở nơi khác.
Nó đã thực sự bị tôi tiêu diệt.
Tôi nhìn về phía hố đen đó.
Không do dự nhiều, tôi tiếp tục bay về phía hố đen.
Trong cửa ra vào dị không gian, không khí dường như bị bóp méo, ngay cả không gian xung quanh cũng bắt đầu biến dạng.
Tôi giật mình, tức tốc dừng bay đến.
Tôi chẳng kịp phản ứng gì thì sự biến dạng đó đã lan rộng khắp toàn bộ thị trấn.
Tôi nhìn thấy rõ ràng biển lửa đang bốc cháy đã bị đứng hình.
Ngọn lửa biến mất, khắp mặt đất là màu đen sạm. Các tòa nhà hư hại cháy đen tựa như bị một sức mạnh vô hình tấn công, biến thành tro bụi bay đi, bao trùm toàn bộ không gian.
Bầu trời, cánh rừng đều trở nên mơ hồ.
Cảnh vật trong tầm mắt giống như bị sử dụng hiệu ứng làm mờ, lại giống như bức tranh lắp ghép bị tháo ra, rồi ghép trở lại.
Tôi nhìn thấy thị trấn mới toanh vừa lóe lên đã mất.
Không có người đồ chơi, nhưng dường như có nhà thờ, có đài phun nước, còn có… còn có búp bê? Tôi không quá chắc chắn cảnh tượng vừa lóe lên đã mất đó là gì.
Tôi chưa kịp thấy rõ, đã cảm nhận thấy một nguồn lực ập đến.
Linh hồn tôi văng ra xa, cảnh tượng của thị trấn biến thành một bức tranh xa xăm.
Chớp mắt, tôi nhận thấy mình đang nằm trên giường đệm mềm mại.
“Ối!” Tiếng kêu của Tí Còi vang lên bên tai.
“Các cậu tỉnh rồi à?” Tiếng hỏi thăm của Ngô Linh lập tức vang lên.
Tôi ngồi dậy, nhận ra mình đang ở trong căn hộ khách sạn của nhóm Thanh Diệp. Tôi nằm trên một chiếc giường, cạnh giường là Tí Còi đang ngồi ngẩn ra. Đối diện giường, Ngô Linh đang ngồi trên ghế, dùng ánh mắt dò xét nhìn chúng tôi. Lưu Miểu đứng ngay cửa, bên ngoài có tiếng của Cổ Mạch, bóng của Nam Cung Diệu cũng nhanh chóng xuất hiện cạnh Lưu Miểu.
“Cô… ” Có rất nhiều chuyện tôi muốn hỏi cho rõ ràng, cũng có rất nhiều chuyện tôi muốn kể lại, nhưng lời muốn nói đã ra tới miệng thì bị tôi chặn lại.
Không thể nói năng tùy tiện.
Tôi đã trở lại thế giới hiện thực, thế giới hiện thực chắc chắn đã có thứ gì đó thay đổi.
“Búp bê nhỏ của Lina” biến thành “Thị trấn búp bê”, rồi được hồn ma của Lina chỉnh lại những nhầm lẫn, công khai sự thật năm xưa, thêm vào phần đầu truyện có liên quan đến cửa ra vào dị không gian. Nhưng ma vương sau cùng vẫn xuất hiện, hơn nữa còn trải qua một quá trình biến đổi hình thể kỳ lạ.
Trong thế giới hiện thực, linh hồn của Ngô Linh không bị linh hồn đồ chơi bắt vào không gian. Linh hồn đồ chơi có lẽ chưa từng xuất hiện qua. Số phận của Lữ Xảo Lam nhất định đã bị sửa đổi.
Không được nói năng lung tung… không được nói năng lung tung...
Tôi nhiều lần nhắc nhở bản thân.
Đây là quá khứ thực sự mà chỉ mình tôi nhớ được. Đây là một manh mối quan trọng. Không được để mình bị tẩy sạch trí nhớ, đánh mất manh mối quan trọng như vậy.
Tôi thở hắt ra một hơi, cúi mặt, giả vờ như đang đau đầu.
Tôi đã dùng năng lực khá nhiều, mất rất nhiều sức, nhưng không đến mức khiến tôi thấy đau đầu. Nhưng đây là cách tốt nhất để giả ngốc trong lúc này.
Cứ nghe Tí Còi và nhóm Ngô Linh kể lại diễn biến của sự tình trước…
Tí Còi lên tiếng trước tiên, muốn gọi điện thoại cho nhóm Gã Béo.
Cuộc gọi được thực hiện, ba người bọn họ đều bình an vô sự. Những gì họ trải qua cũng giống với Tí Còi, cơ thể bị bắt đến dị không gian đó, mất mấy tiếng đồng hồ.
Vừa ra khỏi dị không gian đó, ba người họ liền sửa soạn chạy qua khách sạn.
“Anh Kỳ, không sao chứ?” Tí còi hỏi thăm tôi.
Tôi chỉ có thể tiếp tục giả vờ đau đầu.
Ngô Linh rót nước cho tôi, bảo tôi nghỉ ngơi một lát.
Tí Còi không nhịn nổi, lại than thở: “Tôi cứ nghĩ là không xong rồi… may mà lúc đó hố đen xuất hiện… Tôi cứ sợ mình chưa xóa sổ xong con ma đó, thì trong hố đen lại xuất hiện thêm một con ma ghê gớm hơn.”
“Hố đen? Ở đó có cửa ra vào dị không gian à? Nối liền với thế giới tương lai?” Ngô Linh hỏi.
Tí Còi gật đầu: “Chắc chắn rồi. Chắc không nối liền với chỗ chúng ta đâu. Một cái hố đen lớn như vậy, cao đến hai ba tầng lầu. Chỉ cần không phải xuất hiện trong rừng sâu núi thẳm, thì thứ như vậy một khi xuất hiện, chắc chắn sẽ bị người ta phát hiện.”
Ngô Linh nhìn Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu lên tiếng: “Vừa rồi không có tin thời sự tương tự.” Anh ta lại nhìn tôi và Tí Còi: “Thông tin ở mặt này luôn được kiểm soát.”
Trừ cái lần ở khu Dương Sơn thì đây là cửa ra vào dị không gian lớn nhất mà tôi nhìn thấy. Như Tí Còi vừa nói, nếu không phải xuất hiện trong rừng sâu núi thẳm vắng người, vậy nó nhất định sẽ bị phát hiện.
Chưa thể xóa bỏ hết mọi nghi ngờ, nhưng xét từ diễn biến của toàn bộ sự việc thì dị không gian của thị trấn Morris là ở trong thế giới hiện thực, trong đó lại có cửa ra vào dị không gian thông đến thế giới tương lai. Tình huống vô cùng giống với khu Dương Sơn. Nói không chừng, dị không gian đó cùng khu Dương Sơn giống nhau, cũng do Ông Trời chủ động cô lập nó từ xa xưa.
Tí Còi và tôi có cùng một hướng suy nghĩ. Qua những lời cậu ta đã nói, vậy chứng tỏ nội dung này không liên quan đến thay đổi của quá khứ. Còn từ những gì mà tôi tận mắt nhìn thấy thì trước và sau khi thay đổi, điểm này đúng là cũng không có thay đổi.
“Ma ở đó, là ma vương của thế giới tương lai à?” Ngô Linh lại hỏi.
Tôi tiếp tục giữ im lặng, làm ra vẻ mệt mỏi, đau đầu.
Tí Còi không trả lời ngay, mà là sau khi nhìn tôi, mới cân nhắc đáp lại: “Theo cảm nhận của tôi và A Quang thì… con ma đó, có lẽ về sau đã thay đổi tính chất. Ban đầu, có lẽ chỉ là một con ma bình thường hơi mạnh nhỉ? Hơi đặc biệt, hình như có thể khống chế những người rối làm từ xác chết. Anh Kỳ bắt được nó, sau khi tấn công thì nó trở nên hơi kì lạ. Đúng rồi, ngoại hình cũng đã biến đổi! Không phải búp bê, mà là một con ma có hình dạng đứa bé trai.”