Tôi cảm nhận được ý thức của cô bé. Cô bé đã tỉnh, tạm thời còn chưa dám nhúc nhích, chỉ cẩn thận nhìn quanh cả gian phòng.
Còn mấy người đang ở trong phòng khách lại vây quanh lấy giàn loa phát thanh, gõ gõ vỗ vỗ, rút dây điện ra rồi lại cắm vào, mỗi chốt cắm đều thử hết một lần.
“Hình như hư rồi.” Có người lên tiếng.
Mấy người1kia cảm thấy mất hứng, lầm bầm vài ba câu, nhưng vẫn không có ý định giải tán.
Bọn họ kéo bàn ra, bày biện chất lên vài chai bia, giống như muốn chơi trò gì đó.
Không có thêm người nào chú ý đến sự thay đổi trên sàn nhà.
Mà cái người bị thay đổi đi kia cũng không bị ai phát hiện ra.
Cái thứ không biết rõ là vật thể gì8kia vẫn luôn giữ lấy hình dáng người đó, đứng ngay tại chỗ, quay qua nhìn chằm chằm vào hành động của mấy người trong phòng.
Nó như đang quan sát, lại giống như đang phân tích và học tập hành vi của những người này. Nó mở mắt trừng trừng, nhưng cơ thể lại đứng im không có bất cứ hành động gì. Biểu hiện như vậy làm cho tôi có2cảm giác không thoải mái.
Nó hành động có tính mục đích, những người kia lại không hay biết gì, hoàn toàn không nhận ra được tình hình lúc này.
Cái khiến tôi cảm thấy bồn chồn bất an chính là thân phận của thứ này. Nó có khả năng lẻn vào trong một cách im lặng, đánh tráo một người sống sờ sờ, còn có thể dùng lại chính cách đó mà4đánh tráo những người khác.
Nếu nó có được khả năng học tập, có thể lấy được ký ức của một người thì loại đánh tráo này làm người ta khó mà có thể phát hiện ra được.
Tôi quan sát trong chốc lát, cái vật thể kia vẫn không có thêm bất cứ hành động nào. Có lẽ là quá trình học hỏi của nó quá chậm.
Cô bé kia đã tỉnh hẳn lại, đứng dậy bước xuống giường rồi đi ra ngoài phòng.
Tôi quay đầu lại, liền nhìn thấy bóng lưng của cô bé.
Cô bé đi một đôi dép lê lông xù hình con thỏ, bộ tóc xoăn tự nhiên của cô bé rối tung lên, bước về phía phòng khách.
Cô bé đang muốn gọi người cô Emily của mình, nhưng cô bé lại nhìn thấy vật thể không rõ kia trước.
Cái vật thể không rõ ấy đã không còn quan sát đến những người kia nữa. Nó nhìn về phía cô bé, nhúc nhích từng thớ cơ thịt trên mặt, bày ra một nụ cười vừa đơ cứng vừa ma quái.
Cô bé bị nó hù sững người, lóng ngóng không biết phải làm gì.
Mặt vật thể không rõ kia bỗng nhăn nheo vặn vẹo lại, khuôn mặt nhúc nhích dần biến dạng thành dẹp lại, rồi lại mọc ra một khuôn mặt mới.
Cô bé trợn trừng hai mắt, nhìn cái khuôn mặt kia biến thành một khuôn mặt khác mà mình vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Cô bé nhớ lại hình dáng của cha mình.
Khuôn mặt mờ mờ trong trí nhớ dần trở nên rõ ràng hơn.
Khuôn mặt vốn khiến cô bé nhung nhớ, yêu thương, bởi vì chuyện ấy mà biến thành ác mộng của cô bé.
“Áaaa.” Cô bé sợ hãi hét lên.
Mấy người thanh niên đang chơi đùa cùng quay qua nhìn về phía cô bé.
Tất cả bọn họ đều khựng lại.
Tôi nhìn thấy đám màu đen đã bò lên tới chân của họ.
Emily có hơi khó chịu nói: “Sao cháu còn không đi ngủ đi?” Cả người cô ta loạng choạng nghiêng ngả, dường như đang muốn bước về phía trước, nhưng lại bị thứ gì đó túm kéo lại.
Emily cúi đầu nhìn, trên mặt cô ta lại lộ vẻ mơ hồ.
Mỗi một người bọn họ, đều nhận ra mặt đất có vấn đề, cũng phát hiện ra thứ gì đó trên đùi. Thế nhưng phản ứng của họ lại rất chậm chạp. Có lẽ do ai cũng đã say, khiến mỗi người bọn họ không thể phản ứng lại kịp ngay lập tức.
Vật thể không rõ kia đã thay đổi ra một khuôn mặt khác, lại biến trở về khuôn mặt của người thanh niên vừa rồi. Nó đi đứng như bình thường, bước tới chỗ cô bé.
Cô bé xoay người muốn chạy đi.
Cả một hành lang dài cũng đã bị bóng đen bao trùm lấy.
Cái vật thể kia tan ra, hòa vào trong bóng đen trên mặt sàn nhà.
Trên mặt sàn nhà phía trước mặt cô bé dâng lên một bóng người chắn ngay trước mặt.
Cô bé dừng chân ngay lập tức, lùi lại về phía sau, không khóc mà trợn to hai mắt nhìn, đáng thương phát ra tiếng nức nở.
Cô bé quay người muốn chạy lại về phía phòng khách, mong tìm tới người cô Emily của mình.
Bên trong phòng khách, người thanh niên đứng bên cạnh Emily đột nhiên bị bóng đen nuốt trọn lấy. Trong bóng đen bao trùm lấy anh ta, hiện ra một mặt người.
Cô bé đứng khựng lại lần thứ hai.
Những bóng đen kia tăng nhanh tốc độ, nuốt gọn hết mấy người thanh niên kia.
Emily hoảng sợ thét ầm lên, nhưng lại không có cách nào có thể ngăn cản được bóng đen ấy nuốt dần lấy cơ thể của cô ta.
Trong đám màu đen nhẻm kia, lại hiện lên khuôn mặt của Emily.
Khuôn mặt không biểu tình cứ thế mà nhìn cô bé.
Những thứ khác cũng vậy. Họ đều nhìn về phía cô bé.
Cô bé run lên.
Cô bé đứng núp trong góc phòng, áp sát lưng vào tường.
Mấy thứ kia bước chậm về phía cô bé, bao vây lấy cô bé.
Cuối cùng cô bé bật khóc lên. Nước mắt nhòe cả tầm nhìn, cũng làm nhòe luôn những khuôn mặt kia.
Một luồng hơi nóng đánh ập tới.
Tôi quay qua nhìn về phía cửa phòng.
Ngọn lửa đánh mở cửa phòng, biến thành một con sói, nhảy vồ về phía mấy thứ vật thể không rõ kia trong căn phòng.
Giống hệt như chocolate bị đun nóng, mấy thứ ấy mất đi hình dáng con người, một đám bị hòa tan ra, rơi rớt trên mặt đất, biến trở thành những bức tượng nặn kỳ lạ.
Ngọn lửa tiếp tục lan ra đốt tan xung quanh, nướng cháy cả sàn nhà. Cùng là màu đen, nhưng lúc này lại không khiến người ta có cảm nhận như trước.
Cô bé ngơ ngác nhìn toàn bộ sự việc đang diễn ra.
Hơi nóng làm tóc cô bé càng thêm xoăn hơn, thế nhưng cô bé đã có chút bình tĩnh lại.
Cộp, cộp…
Kèm theo tiếng vang của giày cao gót chạm lên đất là một bóng người từ phía ngoài cửa bước vào.
Đây là một người mà tôi mới gặp cách đây không lâu, Karan thuộc hiệp hội thầy trừ ma.
Cô ta bước vào trong phòng, nhìn chung quanh gian nhà rồi dừng mắt nhìn về phía cô bé: “Chỉ còn mỗi mình em còn sống à?”
Đôi mắt cô bé rưng rưng chực khóc.
Karan tiến về phía trước, sờ đầu cô bé: “Không sao, em đã được cứu rồi. Em an toàn rồi.”
Cô bé ở trong lòng Karan khóc rống lên.
Những hình ảnh trong cảnh mộng đã xuất hiện thay đổi, đang trở nên vặn vẹo.
Tôi nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Karan, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Những hình ảnh biến mất chẳng còn dấu vết.
Phòng ngủ của cô bé thay đổi, biến trở thành một gian phòng mới. Cô bé được Karan mang về hiệp hội thầy trừ ma, cấp cho một gian phòng ở. Karan cũng ở nơi này.
Cô bé chơi đùa con rối gỗ trên tay. Chân con rối đã được gắn vào lại.
Karan đang thu dọn đồ đạc cho cô bé: “Lần này em hoàn thành nhiệm vụ rất tốt. Năng lực của em dần trở nên mạnh hơn rồi.”
Cô bé nhoẻn miệng cười tươi rói với Karan.
“Thế nhưng thói quen của em cũng thật chẳng ra sao cả.” Karan vừa nói vừa lấy quần áo trong vali ra sắp xếp treo vào tủ đồ.
Nụ cười cô bé cứng đơ lại.
“Em thích phù thủy à?” Karan hỏi.
“Đương nhiên không phải! Em ghét phù thủy! Bọn họ đều là người xấu!” Cô bé tức giận nói.
Trong ý thức của cô bé xuất hiện tình cảnh vừa nãy trong cảnh mộng. Những con quái vật hình người hiện ra từ trong đêm tối, chính là kiệt tác của nữ phù thủy.
Cô bé căm hận phù thủy.
Tôi có chút khó hiểu.
Mấy vật thể kia không có hơi thở nguyền rủa, không giống với thủ đoạn, phép thuật của phù thủy.
“Vậy tại sao em lại muốn tạo ra ảo ảnh như thế?” Karan quay lại nhìn cô bé và hỏi.
Cô bé bĩu môi: “Như thế không phải là rất đáng sợ sao? Hắn ta sợ hãi rồi thì em hỏi cái gì, hắn ta đều trả lời.”
Karan không nói gì.
Cô bé sờ lấy con rối gỗ: “Em không biết mình nên tạo ra ảo ảnh như thế nào. Lúc trước…” Cô bé nhớ tới Emily: “Lúc trước, em chỉ tạo ra những người trên hình thôi, không thì là những người trên phim ảnh, còn có mấy căn phòng.”
Emily đã làm như vậy để lợi dụng năng lực của cô bé.
“Vậy chị muốn tạo ra những ảo ảnh như thế nào?” Cô bé mong chờ nhìn về phía Karan.
“Không phải là chị muốn tạo ra ảo ảnh như thế nào. Đó là năng lực của em. Chỉ có em thật tâm sử dụng, mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Cứ dựa theo mệnh lệnh từ người khác mà làm thì năng lực của em cứ thế mãi không tiến bộ thêm được. Chính bản thân em cũng cảm nhận được điều đó phải không?” Karan bước tới trước mặt cô bé, hai tay ôm lấy mặt cô bé: “Lúc em còn nhỏ, chỉ có thể làm cho cha mẹ em nghe được những lời nói từ trong ý thức mà thôi. Sau khi cha em mất đi, em có thể làm cho người khác nhìn thấy được ảo giác. Bây giờ, em đã có thể tạo ra một ảo ảnh, đưa ý thức của người khác vào trong chính ảo ảnh của em.”
“Nhưng một mình em không thể làm được tới mức đó. Đây là do có sự giúp đỡ của Jefferson.” Cô bé nói.
“Một ngày nào đó em sẽ làm được.”
“Có thật không?”
“Tất nhiên.”
Cốc cốc!
Có người gõ cửa.
Karan xoa đầu cô bé rồi đi qua mở cửa.
“Karan, Phi Ưng bắt được một món đồ, cô đi qua xem thử đi!” Người thanh niên đứng ngoài cửa hào hứng reo lên.
“Món đồ gì vậy? Ma, hay là con rối của nữ phù thủy nào đó?” Karan vừa hỏi vừa bước ra ngoài.
“Không! Là một vài con gấu bông!” Người thanh niên cao giọng trả lời lại: “Một con gấu bông sống!”