Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1800: BONY (2)

Tôi đã nhìn thấy được những chuyện xảy ra lúc đó trong ý thức của cô bé.

Cha cô bé đang đọc truyện ru cô bé ngủ. Cô bé nghe thấy tiếng của cha mình, cảm nhận được ánh đèn vàng ấm áp bên giường liền dần chìm1vào trong giấc ngủ. Mãi cho đến khi tiếng thuỷ tinh vỡ làm cô bé thức giấc, mở mắt ra, cô bé nhìn thấy trong phòng tối om.

Cũng không hẳn là tối hoàn toàn. Có ánh trăng rọi vào từ phía cửa sổ. Tấm rèm cửa sổ8có in hình mèo con, thỏ con không được dày lắm, không thể chặn được ánh trăng chiếu vào.

Có gió thổi vào, làm rèm cửa sổ đung đưa trong gió. Hình mèo con, thỏ con trên rèm cửa sổ cũng trở nên méo mó.

Cô bé cảm thấy2lạnh, cảm thấy bất an.

Cô bé nhìn thấy có một cái tay thò ra từ phía sau rèm.

Rèm cửa sổ lại buông xuống.

Ở phía sau tấm rèm cửa có thêm một cái bóng người nhô ra.

Có người đã trèo vào từ cửa sổ.

Cô bé cảm thấy hoảng4sợ, nhưng lại không thể phát ra tiếng gì cả. Thật ra cô bé không cần phát ra tiếng. Cô bé có thể dùng năng lực của mình, để cha “nghe thấy” tiếng của mình.

Cô bé cố gắng hét lên, cố gắng gọi “cha” trong ý thức của mình. Cha cô bé đang ngủ, nhưng đã nghe thấy tiếng của cô bé và đang tỉnh giấc.

Rèm cửa sổ bị bay lên do bóng người kia.

Người đó không giở rèm ra, chỉ đi thẳng về phía trước.

Rèm cửa sổ trượt xuống từ trên người nó, cô bé đã nhìn thấy được mặt mũi của nó.

Đó là một cái bóng đen.

Tôi chỉ có thể nhận biết được danh tính của thứ này thông qua kí ức của cô bé. Cô bé chắc là không hề nhìn thấy âm khí. Đoạn kí ức này của cô bé có chính xác hay không thì còn phải đợi xác thực lại.

Tôi không nhìn thấy có âm khí rõ rệt trên người của cái bóng đen này.

Cô bé trừng to mắt nhìn chằm chằm về phía cái bóng đen. Bóng đen từ từ tiến lại gần, nó giơ tay lên, giống như đang định bắt lấy cô bé.

“Này! Mày là ai?” Tiếng quát của cha cô bé vang lên ngoài cửa phòng.

Phụt, có thứ gì đó bắn vào người của cái bóng đen, đánh tan cái bóng đen ra.

Cha cô bé vốn đang chạy vọt qua đây, nhưng bây giờ lại bỗng khựng lại.

Cái bóng đen trông như một cục bông gòn, sau khi bị đánh tan ra, rơi xuống đất lại bay lên một cách nhẹ nhàng, tụ lại thành hình người.

Cha cô bé quay đầu và hét lên: “Con yêu! Chạy mau!”

Cô bé vẫn cứng đơ tại chỗ, sau khi nghe thấy tiếng hét của cha mình, cuối cùng cũng lên tiếng được rồi, phát ra tiếng khóc thét.

“Cha…” Cô bé vừa mới kêu xong liền nhìn chằm chằm phía sau lưng cha mình.

Tiếng tim đập thình thịch đã lấn át tiếng hét của cha cô bé. Tất cả mọi thứ như bị đưa vào trạng thái quay chậm. Cha cô bé há miệng hét lên, sau đó nhận ra có điều gì đó bất thường, từ từ quay đầu ra sau.

Cái bóng đen đó đã trở nên khổng lồ, vùng eo cao đụng nóc nhà, nó đang cúi thấp người, lưng chạm vào trần nhà, bóng của nó che phủ cả hai cha con.

Nó cúi cái đầu tròn vo trống trơn xuống, chạm vào người của cha cô bé và nuốt chửng đầu của cha cô bé.

Trên cái đầu màu đen xuất hiện một ít màu khác, đó là màu sắc của da người. Tiếp theo, có thứ gì đó đang nhúc nhích dưới lớp da kia, mắt, mũi và miệng trồi lên.

Đó là khuôn mặt của cha cô bé. Nó đang nhìn cô bé với vẻ mặt không cảm xúc.

Cái bóng đen vẫn còn đang nuốt chửng cha cô bé, sau khi nuốt chửng hết cả cơ thể rồi, nó đã hoá thành bộ dạng của cha cô bé.

Leng keng, cây gậy bóng chày cha cô bé cầm trên tay lúc nãy rơi xuống đất.

Cái bóng người đó vẫn còn rất khổng lồ. Cái tay nó đưa về phía cô bé cũng vô cùng khổng lồ.

Cô bé thét lên, cảm giác hoảng sợ làm thần kinh cô bé bị suy nhược, lăn đùng ra xỉu tại chỗ.

Đợi khi cô bé tỉnh lại thì đã nằm trong bệnh viện rồi.

Cảnh sát nói với cô bé là do hàng xóm nghe thấy tiếng thét của cô bé nên đã báo cảnh sát. Cảnh sát đến nơi thì thấy có một cái xác đàn ông đang nằm bên giường cô bé. Cha cô bé đã bị gậy bóng chày đập vỡ đầu, chết ngay tại chỗ. Phía cảnh sát đã tìm được dấu vết bị người ngoài đột nhập vào nhà trên cửa sổ phòng cô bé, suy đoán là tên tội phạm đột nhập vào nhà cướp của, bị cha cô bé bắt gặp và xảy ra ẩu đả.

“Là quái vật đấy! Một cái bóng người màu đen khổng lồ!” Cô bé vội nói với cảnh sát.

Không ai tin lời cô bé cả.

Cô của cô bé được cảnh sát gọi đến cũng không tin vào những lời này. Lúc đó cô ta còn không hề hay biết là cô bé có siêu năng lực. Chỉ biết là chị dâu của mình bỏ nhà ra đi, anh trai bị tên cướp đánh chết. Còn cháu gái của mình thì hình như đã bị doạ đến phát điên rồi.

Trước khi cô ta đưa cô bé vào trại mồ côi thì đã phát hiện được siêu năng lực của cô bé. Cô ta nhận ra là cô bé không cần mở miệng cũng có thể nói chuyện với cô ta trong đầu. Cô ta cũng đã nhìn thấy cái không gian ảo do cô bé tạo ra, nhìn thấy cái bóng đen đó. Nhưng mà cô ta không hề xem đó là thật.

Cô ta chỉ nhìn thấy số tiền mà siêu năng lực của cô bé có thể mang lại.

Và một năm trôi qua.

Cô bé nằm trên giường và nhớ lại những chuyện này.

Cô bé có dự cảm không lành.

Hôm nay là ngày 21 tháng 5, là ngày cô bé nhìn thấy cái bóng đen đó, là ngày cha cô bé tử vong.

Cô Emily đã không còn nhớ đến những chuyện này, nhưng cô bé thì vẫn nhớ rõ.

Cô bé nhìn về phía cửa sổ trong phòng.

Rèm cửa sổ mở tung, có thể nhìn thấy cái cây bên đường, còn có thể nhìn thấy nhà ở đối diện.

Cô bé cứ trừng to mắt nhìn chằm chằm như thế.

Đợi đến khi mệt rồi, không chịu nổi nữa rồi, cô bé mới khẽ chớp mắt và nhắm mắt lại.

Cô bé muốn mình phải luôn tỉnh táo, luôn ở trạng thái tỉnh, nhưng cuối cùng cô bé cũng đã dần ngủ thiếp đi.

Tôi nghe thấy tiếng động ở ngoài phòng khách.

Hình như đám thanh niên kia đã làm vỡ thứ gì đó, đang nháo nhào cả lên. Tiếng nhạc trở nên vang vọng hơn, thể loại nhạc cũng đã thay đổi. Tiếng rống của ca sĩ nhạc rock biến thành nhạc hoà tấu, tiếng nhạc đó làm người ta cảm thấy có chút bất an, nghe giống như là nhạc nền thường xuất hiện trong các bộ phim kinh dị. Tiếng ồn ào đều bị tiếng nhạc này lấn át rồi.

Tôi nhìn thấy cô bé đang ngủ thiếp đi bỗng cau mày lại. Tiếng nhạc thế này làm cô bé cảm thấy khó chịu. Cô bé vốn chưa có ngủ say, lúc này trông như sắp tỉnh giấc đến nơi.

Tôi bay đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Ngoài kia không có gì bất thường cả.

Tôi lại bay xuyên qua cửa phòng, bay đến trên hành lang.

Ánh đèn trong phòng khách có thể chiếu đến chỗ này, âm thanh cũng vọng đến đây.

Đám thanh niên kia đang cãi vã với nhau, hình như là dàn âm thanh đã xảy ra vấn đề. Trong số bọn họ có người còn đang cười đùa, cho rằng cái sự thay đổi này không có gì to tát cả.

Tôi không cảm nhận thấy có âm khí.

Sau khi lại gần phòng khách, tôi phát hiện là mình đã đến cực hạn rồi, không thể tiến về phía trước thêm một chút nào nữa.

Nhưng cái vị trí này đủ để tôi nhìn thấy rõ tình hình trong phòng khách.

Có vài người đang vây xung quanh dàn âm thanh, còn những người khác hoặc đang nằm ngửa hoặc đang nằm sấp một cách ngả ngớn, vừa uống rượu vừa hút thuốc.

Trong phòng ngập tràn mùi khói.

Tôi cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.

Sàn nhà trông khá bình thường, ở giữa phòng khách có trải một tấm thảm.

Tôi nhìn thấy cái bóng đen dưới sàn. Hình thù của cái bóng đen đó có chút kì lạ, không giống như là bóng của đồ nội thất hay là người nào đó.

Dưới cái nhìn của tôi, cái bóng đen đó bắt đầu di chuyển. Nó đang lan rộng ra!

Cái bóng đen chạm vào tấm thảm, rất nhanh sau đó, một góc của tấm thảm bị biến thành màu đen.

Đám thanh niên kia vẫn không có phát hiện ra.

Bóng đen tiếp tục lan rộng, mãi cho đến khi nó che phủ cả mặt sàn, mới có người cảm thấy không ổn.

“Đây là gì vậy? Bị dơ rồi à?” Có người cúi người xuống, cơ thể loạng choạng, đưa tay sờ xuống mặt sàn.

Cái bóng đen đó nhảy vọt lên, nuốt mất ngón tay của người đó, rồi từ từ lan lên trên, nuốt chửng hết cả cơ thể!

Những người khác nghe thấy tiếng kêu của cậu ta mới quay đầu nhìn lại.

Cái người bị nuốt chửng kia đang nằm sấp dưới đất trông như bị tan chảy ra vậy, lẫn vào trong cái bóng đen dưới sàn. Trong cái bóng đen xuất hiện một cái bóng người nhô lên. Có những mảng màu khác xuất hiện trên nền màu đen.

“Này! Cậu nằm sấp dưới sàn làm gì vậy? Không chịu nổi rồi hả?” Cậu thanh niên cầm chai bia đi đến và đá vào cái bóng người xuất hiện dưới sàn.

Cái bóng người đó từ từ bò dậy, mặt mũi y hệt như cái người lúc nãy, nhưng mặt không có cảm xúc gì cả, trông giống như là một bản sao người sáp vậy.

Nó nhìn về phía cậu thanh niên đá mình, không lên tiếng, cũng không có nhúc nhích gì.

Dường như cậu thanh niên đã cảm thấy khó chịu khi bị nhìn chằm chằm như thế, mặt cậu ta đầy vẻ cau có lên tiếng quát mắng ầm ĩ.

Đăng!

Tiếng nhạc quỷ dị kết thúc bởi một nốt trọng âm.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía dàn âm thanh, nhất thời không ai để ý đến xung đột ở bên này nữa. Ngay cả cậu thanh niên kia cũng quay đầu nhìn sang đó.