Không còn nghi ngờ gì nữa, nguồn gốc của tất cả mọi chuyện là bắt đầu từ suy nghĩ ấy của Tí Còi! Cậu ta đã cung cấp cho Kỳ Bạch một nguồn sức mạnh to lớn, điều này đã khiến Kỳ Bạch có cơ hội bắt lấy cậu ta, vả lại còn giết cả cậu ta.
Lúc này, tôi cũng cạn lời, nên không nói gì.
Cổ Mạch ngược lại rất thẳng thắn, anh1ta liếc nhìn Tí Còi, lên tiếng với vẻ xem thường: “Cậu cũng giỏi thật đấy. Đúng là không thể nhận ra cậu lại là một chàng thanh niên văn nghệ đầy tình cảm vậy.”
Tí Còi đỏ mặt, tuy nhiên một lúc sau liền biến đen: “Thật sự tôi không nghĩ đến mọi việc sẽ thành ra như thế này. Là người, ắt hẳn ai cũng có lúc phạm phải sai lầm, muốn8bắt đầu lại mà!”
“Thật ấu trĩ.” Cổ Mạch buông lời rồi tiếp tục tập trung vào trò chơi của mình.
“Cái đồng hồ cát đó đâu rồi?” Ngô Linh hỏi.
Tí Còi lúc này đã không còn biết được gì nữa.
Tôi đem toàn bộ những chuyện xảy ra sau khi cậu ta chết kể lại.
Diệp Thanh đã can thiệp, phá bỏ sự ràng buộc của chiếc đồng hồ cát đó.
Đây là cách nghĩ của tôi.
Ngô2Linh nghe xong lại có suy nghĩ khác: “Nói vậy thì sau khi cậu Đàm chết, những năng lực phụ trợ lên đồ vật liền biến mất?”
Tôi ngây người. Tôi chưa từng nghĩ qua việc này trước đó.
Tuy nhiên nếu suy nghĩ một cách cẩn thận, cái suy nghĩ này của Ngô Linh đáng tin hơn so với cách nghĩ của tôi.
Lúc đó, tôi nắm được Tí Còi rồi.
Tí Còi lúc đó có4lẽ đang ở giai đoạn trải qua cái chết, biến thành hồn ma; khe hở thời gian ấy đã làm cho chiếc đồng hồ cát kia mất đi tác dụng của nó.
Tôi bắt được Tí Còi, nhưng lúc đó sốc do cái chết của cậu ta nên không có phản ứng gì cả.
Cũng may Diệp Thanh xuất hiện kịp thời đá tôi dậy.
Tôi rất may mắn, cả người đang đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nếu không phải Diệp Thanh, lúc đó có lẽ tôi đang suy nghĩ đến tác dụng phụ và ảo giác, nói không chừng còn bị kẹt lại ở đó một thời gian dài, từ đó mê man, đến cả bản thân tôi cũng không nhận biết được đó là thật hay ảo giác.
Ngô Linh im lặng nghe chúng tôi nói hết, gật đầu: “Nói vậy, đồng hồ cát và hồn ma của Kỳ Bạch bây giờ ra sao, mọi người đều không hay biết, tất cả đều do Diệp Tử một tay xử lí.”
Tôi bế tắc.
Tí Còi cúi mặt: “Vậy, Kỳ Bạch...”
“Cậu em à, đừng có suy nghĩ nhiều nữa.” Cổ Mạch xen vào, cắt lời Tí Còi.
Tí Còi nhăn mày nhìn Cổ Mạch.
“Không còn cơ hội nữa rồi.” Cổ Mạch vẫn tiếp tục chơi game, không thèm nhìn Tí Còi, ngữ điệu cũng rất bình tĩnh.
Nam Cung Diệu khẽ ho, điều này đã thu hút sự chú ý của mọi người.
“Là thế này. Sau khi mọi người rời khỏi, chúng tôi đã tra được một chuyện. Một đám cháy bất ngờ đã xảy ra ở Cục cảnh sát, nơi có xác của Kỳ Bạch. Tin này cũng vừa mới được cập nhật. Bao gồm thi thể của Kỳ Bạch và cả những người khác có liên quan đến vụ án đều đã bị cháy rụi.”
Tí Còi như bị chấn động, xém chút nữa là rớt khỏi chiếc ghế đang ngồi.
“Vậy à.” Cổ Mạch phụ họa thêm.
Tí Còi siết chặt tay.
“Sao lại cháy chứ?” Ngô Linh hỏi.
“Cảnh sát ra thông báo đang điều tra về nguyên nhân vụ cháy, khả năng cao nhất là máy móc bị chập dẫn đến cháy. Tuy nhiên, Huyền Thanh Chân Nhân có gửi đến tin báo.” Nam Cung Diệu nhấp chuột, mở một cửa sổ mới.
Huyền Thanh Chân Nhân chỉ gửi đến một tin nhắn rất đơn giản: “Thầy trừ ma nhập cảnh.”
Thầy trừ ma?
“Là cái thầy trừ ma đó sao? Là đám người mà mọi người từng nói qua hồi trước, những người vô cùng phản đối những sự vật quái dị kia....” Tôi hỏi.
“Ừ, có lẽ chính là họ. Nói vậy thì, ý của bên trên chính là tiến hành một cuộc gột rửa lớn?” Ngô Linh tự lầm bầm một mình.
“Cái gì mà gột rửa chứ?” Tí Còi hỏi tới.
Người của Thanh Diệp dường như đều hiểu ý của Ngô Linh, nên không ai lên tiếng hỏi, chỉ có điều trông sắc mặt rất nghiêm túc.
“Xử lí những việc người, việc, vật có liên quan. Rất nhiều những hồn ma tồn tại được là do dựa vào vật dẫn. Họ sẽ xử lí, dọn sạch hết những mộ phần, tro tàn, xác chết, di vật, hoặc chỗ người đó chết, nơi ở trước khi chết. Một khi loại bỏ những thứ đó thì đa số hồn ma sẽ tự biến mất. Đây là thực trạng của lúc trước. Hiện tại Địa Phủ đã không còn, vậy mọi việc sẽ ra sao, thì tôi cũng không rành nữa.” Ngô Linh lắc đầu: “Suy nghĩ của chúng ta và những thầy trừ ma kia khác nhau. Quan niệm, cách suy nghĩ của họ giống với Enna. Nhưng trong quan niệm của họ là sau khi chết sẽ không có luân hồi, cũng không có Thiên Đường hay Địa Ngục. Ma quỷ là một điều ngoài ý muốn, không phải sự tồn tại chính xác, cần phải được diệt trừ. Linh hồn, yêu quái, quái vật cũng vậy.”
“Đây là những BUG cần được xử lí.” Nam Cung Diệu nói thêm.
“Các anh không phải cũng đều nghĩ như vậy hết sao?” Tí Còi hỏi ngược lại.
“Sự khác biệt trong đó là rất lớn.” Sau khi nói dứt câu, Ngô Linh có vẻ đang nghĩ nên giải thích với chúng tôi như thế nào.
Nam Cung Diệu nhận nhiệm vụ này: “Cũng giống như tôi vừa nói lúc nãy, bọn họ cho rằng ma quỷ là BUG, mà BUG thì cần phải diệt trừ. Còn chúng tôi thì lại cho rằng ma là một phép thử khác. Sau khi công ty sản xuất ra trò chơi RPG thì một chương trình của trò chơi bài được xây dựng trong trò chơi như một cửa đặc biệt cho một nhiệm vụ nhất định. Nhưng giờ đây, trò chơi bài này muốn trở thành trò chính, nội dung của trò RPG sẽ biến thành một bối cảnh. Chúng ta muốn tránh việc này xảy ra. Cách nghĩ của Diệp Tử đó là giết chết người đã lập trình trò chơi bài đó, để ứng dụng đó cũng biến mất theo.”
Giải thích của Nam Cung Diệu khá dễ hiểu.
Hai dòng suy nghĩ này, ngay từ đầu đã không giống nhau, nó xuất phát từ việc nhận định của hai bên đối với thế giới thực tại.
Sự khác biệt đó chỉ sợ không thể điều chỉnh được.
“Chuyên gia quái dị khác thì sao? Những người cho rằng trò chơi này là RPG, muốn dùng cách này để thay đổi, chỉ có chúng ta nhỉ? Những người khác trong giới thì chắc không phải cũng có suy nghĩ này chứ?” Tôi nhìn Ngô Linh.
Tôi nhớ đến tình huống Ngô Linh giới thiệu cho tôi trước đây. Người trong giới quái dị muốn hợp tác, ngăn tin tức truyền ra ngoài, sau đó bố trí một trận pháp lớn các kiểu.
“Không, bọn họ cũng có suy nghĩ như vậy. Nhưng, bọn họ cho rằng chỉ cần phát hiện ra BUG rồi loại bỏ nó là được. Quá trình này rất phức tạp, cũng rất khó. Còn về thầy trừ ma...”
“Xóa đi đoạn lập trình chỗ đó?” Đầu tôi thoáng qua một suy nghĩ.
“Cũng gần như là vậy. Xóa hết phần lập trình có trò chơi đó, là có thể xóa được BUG. Còn về trò chơi có thể tiếp tục như bình thường được không, khả năng như lúc đầu là bao nhiêu thì họ không quan tâm.” Nam Cung Diệu đồng ý với cách nói của tôi.
“Thế thì họ rất nhanh sẽ nhắm vào sếp nhỉ?” Lưu Miểu đột nhiên hỏi.
“Trước mắt, Diệp Tử vẫn là một BUG đáng gờm nhất, là một BUG được nhiều người biết đến.” Nam Cung Diệu cười gượng.
“Anh ta có lẽ đã rời khỏi phòng nghiên cứu rồi.” Tôi lên tiếng.
Bốn người trong nhóm Thanh Diệp đều quay qua nhìn tôi.
Tôi đành phải kể chuyện mình đến phòng nghiên cứu tìm Diệp Thanh rồi rơi vào cảnh mộng của Quỷ Ngữ cho họ.
“Anh ta có gì đó lạ lắm. Tôi cứ cảm thấy, muộn một chút…” Tôi nói.
“Có lẽ cậu ta muốn rèn luyện cho cậu đấy.” Cổ Mạch hờ hững nói một câu.
Tôi nhìn Cổ mạch.
“Nếu như tất cả các thành viên trong giới quái dị đều chấp nhận cách nghĩ của người trong nhóm thầy trừ ma, Diệp Tử bị tìm được, rồi rơi vào cuộc chiến ác liệt, thậm chí là biến mất hoàn toàn… Tất cả những chuyện này đều có khả năng xảy ra.” Cổ Mạch nói: “Đối với người bình thường mà nói, cách nghĩ của đám người thầy trừ ma lại càng dễ chiếm đồng tình hơn. Đây chỉ là chuyện xảy ra trong nay mai mà thôi.”
Lúc này tôi cảm thấy áp lực nặng nề.
“Suy cho cùng, trong kế hoạch lớn của cậu ta thì chỉ cần năng lực của cậu mà thôi. Hơn nữa, nếu thật sự công khai năng lực của cậu thì một vài người nào đó chỉ sợ sẽ liều mạng muốn giết chết cậu.” Cổ Mạch nói.
“Tại sao? Nếu như anh Kỳ thật sự thành công thì thế giới này sẽ không còn ma quỷ nữa, há chẳng phải cùng mục đích sao?” Tí Còi ngạc nhiên hỏi.
Cổ Mạch cười lớn.
“Vì cậu không phải là người của họ.” Ngô Linh nói: “Nên họ sẽ không tin tưởng cậu.”
“Chỉ vậy sao? Có phải đầu họ có vấn đề không?” Tí Còi trừng mắt lớn tiếng nói.
“Thực ra nói vậy cũng không sai.” Ngô Linh gật đầu.
“Ha ha!” Cổ Mạch cười phá lên: “Không còn cách nữa rồi! Ai bảo ngay từ đầu cậu để Diệp Tử tìm thấy làm gì chứ, còn là lúc Diệp Tử biến thành ma nữa. Nếu bọn họ muốn giết chết Diệp Tử, vậy nhất định cũng sẽ không tha cho chúng tôi. Những chuyện như dụ địch theo mình có lẽ không trong mô thức tư duy của họ đâu!”
Cổ Mạch bày ra dáng vẻ vui khi người ta gặp họa mà nhìn tôi.
Tôi cảm thấy đau đầu, không muốn chấp nhất với Cổ Mạch nữa.