Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1781: ÂM DƯƠNG CÁCH BIỆT

Tôi quay qua nhìn Tí Còi, lúc này tôi mới để ý thấy đôi mắt Tí Còi đã ửng đỏ, ánh mắt không chút thần sắc.

Có lẽ cậu ta đã biết mình bị Kỳ Bạch giết. Quá trình xảy ra như1thế nào, cậu ta chắc cũng rất rõ nhỉ?

Lúc đó tôi như người mất hồn, cái đau trên cơ thể mình còn không cảm nhận được, nhưng khi thân thể Tí Còi bị tách ra, máu của Tí Còi rơi trên8người tôi thì tôi lại cảm nhận được. Với tư cách là người trong cuộc, cái cảm giác đó của Tí Còi có lẽ mãnh liệt hơn bao giờ hết. Đặc biệt thủ phạm giết chết cậu ta lại từng là2cô bạn gái mà cậu ta luôn nhung nhớ…

Ngay lúc này, tôi cũng cùng tâm trạng với cậu ta. Nhưng tôi biết rõ đó là do sự đồng cảm mà ra, chứ không phải do bản thân tôi đã chịu phải4điều gì đó đau đớn.

Lưu Miểu cúi người kéo chúng tôi dậy.

Hiện trường vụ án là căn phòng của cha mẹ Kỳ Bạch, nơi này không thích hợp để nói chuyện.

Tôi và Tí Còi giống như hai con rối, theo sau Ngô Linh và Lưu Miểu bước ra khỏi căn phòng, xuống lầu, lên xe, rồi cứ thế một mạch tiến về khách sạn, cả một chặng đường chúng tôi không nói câu nào.

Sau khi về đến khách sạn, bốn người chúng tôi dừng lại một lát ở một góc tường. Nơi này không có gì khác thường cả, giấy dán tường cũng không có gì đặc biệt, chỉ là loại giấy bình thường mà thôi.

Chúng tôi tiến vào thang máy, lên lầu, rồi đi tới một căn phòng trong khách sạn.

Cổ Mạch lên tiếng hỏi: “Đã về rồi sao? Giải quyết xong rồi chứ?”

Nam Cung Diệu đang ngồi trước máy tính quay đầu lại ngước nhìn.

Tôi và Tí Còi tiến vào ngồi trên ghế sofa, Ngô Linh đi lấy nước cho chúng tôi.

“Sao vậy? Sao hai người lại thế này? Bị cướp mất hồn rồi à?” Cổ Mạch vòng đi vòng lại trước mặt chúng tôi: “Xem ra cũng khỏe mà. Đều sống chứ hả?”

“Ừ, sống cả.” Tôi trả lời cho có.

Cổ Mạch nhìn tôi, rồi quay qua nhìn Tí Còi, lay vai cậu ta: “Này, dù có bị bạn gái cũ tập kích thì cũng không đến nỗi này chứ? Mấy trường hợp thế này năm nay xuất hiện đầy ra.”

Tôi nhìn Cổ Mạch, dù không tức lắm, nhưng cũng không hài lòng với thái độ thiếu nghiêm túc của anh ta lúc này.

Tí Còi lại bất ngờ gật đầu: “Anh nói đúng, có quá nhiều những chuyện như vậy xảy ra trong năm nay.”

“Thì đó. Nên cũng đừng bận tâm làm gì.” Cổ Mạch vỗ lưng Tí Còi, sau đó đứng dậy tiến lại phía tivi sờ soạng máy trò chơi đặt phía dưới.

Lưu Miểu bất bình lên tiếng: “Anh tính làm gì vậy?”

“Chơi game chứ gì.”

“Bây giờ là lúc để anh chơi trò chơi hả? Chúng ta còn đang nói chuyện mà!” Lưu Miểu nhìn Cổ Mạch với vẻ tức giận.

“Chẳng phải đã cứu được rồi sao?” Cổ Mạch nhìn mọi người trong phòng với vẻ ngạc nhiên.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chúng ta còn chưa biết mà!” Lưu Miểu nói.

“Gì chứ? Chẳng phải là bị bạn gái cũ bắt mất thôi à? Còn trẻ ý chí không kiên định thôi. Sao sau khi chia tay lại còn như vậy chứ? Hơn nữa người bạn gái đó của cậu cũng biến thành ma rồi mà.” Cổ Mạch lắc đầu: “Tối qua chúng ta có nói qua chuyện này rồi, vậy mà cậu cứng đầu không nghe. Phải biết, ma rất đáng sợ đấy.”

“Đối với mọi người thì Diệp Thanh cũng rất đáng sợ sao?” Đột nhiên Tí Còi hỏi lại.

Cổ Mạch rất sảng khoái mà gật đầu ngay: “Tất nhiên. Cậu xem, sau khi chúng tôi thoát chết, có thường xuyên tiếp xúc với Diệp Tử nữa không?”

Nhất thời tôi chỉ biết đơ ra như người mất hồn.

Tí Còi cũng chỉ biết im lặng, không ai nghĩ Cổ Mạch sẽ trả lời như vậy. Có lẽ cậu ta muốn mắng Cổ Mạch, muốn lấy mối quan hệ giữa bốn người Thanh Diệp và Diệp Thanh để nói lại Cổ Mạch, không ngờ lại bị anh ta chặn trước.

“Nói thật. Nếu là phải cần hay cậu ta mất khống chế thì chuyện giết chúng tôi chỉ là trong phút chốc.” Cổ Mạch quay qua lại bắt đầu sờ mó máy trò chơi. Anh ta vừa kết nối máy trò chơi với màn hình tivi, vừa lên tiếng: “Chuyện này chỉ là chuyện thường thôi mà. Biến thành ma thì có nghĩa không còn là người nữa, vì vậy cách nghĩ cũng khác với người bình thường. Cậu không thể yêu cầu một người bị thần kinh suy nghĩ bình thường được. Có một câu chuyện mọi người có từng nghe qua chưa? Đó là có một cô gái đã gặp được một chàng trai rất đẹp trai trong đám ma, sau khi về nhà cô ta đã giết chết chị mình... Ơ, chỗ cắm tivi ở đây sao lại nằm trong này chứ! Linh, giúp anh một tay, tay em nhỏ, cho được vào trong đó chứ?”

Cổ Mạch không kể hết câu chuyện của mình, nhưng chúng tôi có thể đoán được anh ta muốn nói điều gì.

Cô gái đó giết chết chị mình chỉ vì muốn có thêm một đám ma và chàng trai đó sẽ lại đến.

Người bình thường tất nhiên sẽ không làm như vậy. Có quá nhiều cách để gặp lại chàng trai đó. Mà dù cho không còn cách gì đi nữa thì một người bình thường cũng sẽ không chọn cách này.

“Vì vậy, các người cũng không tin Diệp Thanh?” Tí Còi tiếp tục hỏi, có vẻ như cậu ta muốn gây chuyện trực tiếp với Cổ Mạch.

Ngược lại, Cổ Mạch rất thoải mái, sau khi nhờ Ngô Linh giúp, anh ta làm ngơ với cái trừng mắt của Lưu Miểu, vỗ tay, chống nạnh trả lời câu hỏi của Tí Còi: “Chuyện này và tin hay không tin là hai chuyện khác nhau. Mọi người không biết gì về kế hoạch của cậu ấy sao? Nó giống như việc bắt đầu lại với mọi thứ. Sau khi bắt đầu lại, chúng ta đều sống rất tốt, bây giờ chết hay không chết, chết như thế nào cũng không còn quan trọng nữa. Vậy nên đối với người ngoài, tất nhiên có thể tàn nhẫn được. Nhưng đó cũng chỉ là an ủi mình thôi. Ngoài một số người điên, hoặc bị bệnh thần kinh thì những người bình thường thường lấy cớ cho tội lỗi của mình, để họ cảm thấy không bị cắn rứt. Nhưng nếu đổi lại đối tượng là một người quen, là người mình xem trọng, hoặc bản thân thì mọi thứ lại khác. Có thể sống thì sẽ luôn muốn được sống. Hơn nữa, cũng chưa chắc cậu ấy sẽ thành công. Vậy nên, có thể sống thêm ngày nào thì hay ngày đó. Dù cho có chết thì cũng phải chọn một cái chết thoải mái trước khi thế giới này bị hủy diệt, tốt nhất là hãy làm hết những việc mình muốn rồi muốn chết sao thì chết, vậy có phải tốt hơn không?”

“Được rồi.” Ngô Linh nói với Cổ Mạch.

Cổ Mạch vẫn rất vui vẻ mở máy chơi game: “Nếu tôi là người phải chết, ít nhất tôi cũng phải qua cửa của trò này đã rồi mới chết được. Diệp Tử có thể sẽ không cho tôi cơ hội này. Cậu ta muốn giết tôi thì sẽ giết ngay thôi, chắc chẳng có cái cơ hội để tôi chuẩn bị trước đâu.”

“Anh thôi đi! Anh nghĩ sếp là người như vậy sao?” Lưu Miểu bực tức.

“Cậu ta không phải người như vậy, tuy nhiên bây giờ cậu ta có phải là người nữa đâu.” Cổ Mạch nghiêm túc nói.

Lưu Miểu nghe vậy chỉ còn biết nhịn xuống.

Ngô Linh rất bình tĩnh, sau nghi ngồi xuống một chiếc ghế sofa đơn, liền lên tiếng hỏi: “Cậu đã thấy được gì ở hành lang? Tại sao lại biến mất?”

Cổ Mạch ngồi xuống bên cạch Tí Còi, trong tay cầm chiếc tay cầm chơi game.

Lưu Miểu nhanh tay lấy một cái tay cầm khác, tắt âm thanh của trò chơi đi.

“Này!” Cổ Mạch bực tức, tuy nhiên anh ta đã không mở âm thanh lại.

“Tôi nghe thấy tiếng của Kỳ Bạch, nghe thấy cô ấy gọi tôi.” Tí Còi cúi đầu nói.

Ngô Linh nhìn về phía tôi: “Lâm Kỳ?”

Cô ấy chú ý phản ứng của tôi.

Còn Tí Còi nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

“Sau khi cậu ra khỏi thang máy, tôi đã ở đó, tuy nhiên... Tôi không nghe thấy gì hết. Không nghe, không thấy... Tôi không hề phát hiện ra sự có mặt của Kỳ Bạch.” Tôi nói một chút về tình huống tôi đã gặp phải trong cảnh mộng của mình: “Cái đồng hồ cát đó, nó như muốn ngăn cản tôi tiếp xúc với cậu.”

“Đồng hồ cát?” Ngô Linh chau mày.

Còn biểu cảm của Tí Còi thì tương đối gượng gạo.

“Cậu đã làm gì rồi?” Tôi hỏi.

Nhìn biểu cảm của Tí Còi lúc đó, tôi đã hiểu ra được một chút.

Tí Còi mím môi, hít thở sâu mới bắt đầu lên tiếng: “Là tối qua, tôi đã suy nghĩ....”

“Hả?”

Cổ Mạch đang chơi game liền quay lại nhìn Tí Còi.

“Tôi, à... Đã nghĩ tới đồng hồ cát. Đó là vào lần đầu tiên tôi và Kỳ Bạch đi đến nhà một thầy phù thủy, người đó đã lấy ra một đạo cụ, là đồ giả, gia công khá đẹp, tuy nhiên người đó giới thiệu nó rất khoa trương.” Tí Còi tường thuật lại lời nói lúc đó của bà phù thủy kia: “Tối qua trong lúc ngủ, vô tình tôi lại nhớ đến nó, những con rắn nối lấy nhau, còn có cả đồng hồ cát, tất cả những thứ này đều đại diện cho luân hồi, cho thời gian, còn có cả không gian cố định nữa... Nói thế nào nhỉ... Suy nghĩ của tôi lúc đó cũng không được rõ ràng cho lắm, chỉ là nghĩ đến một vài truyền thuyết, còn cả....”

Tí Còi dừng lại một lát, trên gương mặt để lộ một cảm xúc khó tả: “Còn nghĩ đến, nếu như có thể quay lại hôm đó, nếu như mọi thứ thật sự bắt đầu lại, thì sẽ như thế nào...”