Nhờ Trần Hiểu Khâu liên lạc với Trần Dật Hàm, nhờ anh ta điều tra giúp, sau đó tôi đã nghe được một tin khiến tôi khó chịu.
Cảnh sát đã điều tra tìm kiếm hết cả khu chung cư, nhưng Trương Tân sống ở nhà 402, cũng chính là Quỷ Ngữ, họ lại không hề1tìm được cô ta.
Tổng cộng có bốn thi thể được phát hiện ở nhà 402, ngoài Thiên Thiên và Kỳ Bạch ra, hai thi thể còn lại được phát hiện ở phòng khách và chỗ đường ra ngoài cửa. Những đường vẽ màu trắng đánh dấu vị trí xác chết ở hai chỗ này, tôi8đều đã nhìn thấy rồi.
Không tìm thấy Quỷ Ngữ.
Diệp Thanh đã đưa Quỷ Ngữ đi rồi sao?
Nhưng tôi nằm mơ thấy Quỷ Ngữ, chắc là Quỷ Ngữ đã chết rồi chứ…
Chết vào lúc nào vậy?
Vụ việc xảy ra vào ba ngày trước. Tính đến lúc này đã ba ngày trôi qua rồi.
Với lại, cho dù2Diệp Thanh muốn lợi dụng Quỷ Ngữ, vậy theo như hiện trạng của anh ta và tình trạng của Quỷ Ngữ thì cũng không thể để cho Quỷ Ngữ sống mãi và luôn sử dụng năng lực nhỉ.
Tôi đi ra khỏi căn nhà đó, lúc bước xuống lầu đột nhiên nghĩ đến: Cho dù Quỷ4Ngữ chết rồi, nhưng cũng không phải mọi thứ đều đã kết thúc. Có thể là sau khi chết Quỷ Ngữ đã biến thành ma, vẫn có thể tiếp tục sử dụng năng lực của mình.
Quỷ Ngữ… Có lẽ đang bị Diệp Thanh nhốt ở đâu đó.
Tôi không thể khống chế được cái loại suy đoán này của mình, cũng không thể kiềm chế được sự khó chịu với cách làm này của Diệp Thanh.
Tôi cố gắng nghĩ theo hướng tích cực.
Diệp Thanh có một nguồn cung cấp thức ăn lâu dài và không bao giờ ăn hết, vậy sức mạnh của anh ta chắc là sẽ được nâng cao. Đây là một chuyện tốt. Ít nhất chúng tôi không cần phải lo lắng Diệp Thanh sẽ bị mất kiểm soát. Diệp Thanh còn đang gánh chịu tác dụng phụ của năng lực cho tôi và những người khác. Đối với chúng tôi mà nói thì anh ta càng mạnh càng có lợi.
Dù là như thế nhưng cảm giác buồn bực vẫn không có cách nào tan biến ngay được.
Trên đường về, tôi lại nghĩ ra một vấn đề khác.
Diệp Thanh nuốt chửng những hồn ma chui ra từ trong người Quỷ Ngữ, vậy thì những người bị ma giết chết lúc đó thì sao? Hồn ma do bọn họ biến thành cũng bị Diệp Thanh xử lí xong rồi sao?
Hồn ma của Kỳ Bạch có liên lạc với Tí Còi. Cô ta không bị Diệp Thanh nuốt chửng.
Là do Diệp Thanh cố tình tha cho cô ta để tôi tìm cơ hội hồi sinh cho cô ta hay là trong quá trình này đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cảnh mộng lúc nãy…
Tôi bắt đầu vắt óc nhớ lại.
Cảnh mộng lúc nãy không được rõ nét cho lắm. Trong căn phòng tối om chỉ có ánh trăng mờ nhạt rọi vào từ ngoài cửa. Ánh trăng đó không phải được rọi thẳng từ bên ngoài mà được rọi vào từ phòng khách.
Tôi căn bản không nhìn thấy được gì cả.
Âm khí mà tôi cảm nhận được lúc đó cũng chỉ có của Diệp Thanh mà thôi.
Từ lúc nào mà phía cảnh sát điều tra ra được cái khu chung cư đó và đưa những cái xác đi?
Tôi bật điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Trần Hiểu Khâu, hỏi thăm lần nữa về chuyện này.
Lần này Trần Hiểu Khâu trả lời rất nhanh.
Vụ việc xảy ra vào hai ba giờ chiều. Sở dĩ tôi biết được mốc thời gian này là do lúc nhập vào người Kỳ Bạch đã nhìn thấy. Cảnh sát nhận được tin báo vào khoảng bốn giờ hai mươi ba phút. Lúc đó cảnh sát chỉ tưởng là xảy ra cãi vã giữa hàng xóm với nhau, giữa người nhà với nhau. Người báo cảnh sát chỉ nói là nghe thấy có người la hét, có người kêu cứu, nhìn thấy có người chạy ra ngoài mà thôi. Người báo cảnh sát còn không ở chung một toà nhà với Quỷ Ngữ, cũng không hề nhìn thấy người chạy ra ngoài kia rốt cuộc chạy ra từ toà nhà nào gần đó.
Nhà của Quỷ Ngữ không phải nơi đầu tiên mà cảnh sát tìm đến.
Hiện trường vụ án đầu tiên mà họ phát hiện là ở một toà nhà kế bên. Đó là một cuộc gọi điện báo cảnh sát khác. Chủ nhà nói thẳng là trong nhà có ma, ma đã giết chết vợ của mình. Đợi khi cảnh sát đến nơi, chủ nhà cũng đã bị giết chết rồi. Hai vợ chồng đều chết vì vết thương ngoài. Vụ án này được xử lí như một thảm kịch bạo lực gia đình vậy.
Sau đó lại có thêm cuộc gọi báo cảnh sát thứ ba.
Mãi cho đến lúc đó, cấp trên mới ý thức được rằng đây là một hiện tượng quái dị. Có nhiều người trong khu chung cư đã nhìn thấy hồn ma, bị doạ cho sợ chết khiếp, vội chạy trốn ra ngoài.
Cuối cùng, phía cảnh sát đã phong toả khu chung cư, giải thích với người dân là do chất hóa học bị rò rỉ, dẫn đến việc cư dân bị ảo giác, xảy ra biết bao thảm kịch.
“Có mười hai thi thể được tìm thấy.” Trần Hiểu Khâu báo cho tôi biết một con số cụ thể.
Xem ra, tốc độ hành động của Diệp Thanh cũng rất nhanh, nhưng vẫn có sơ sót.
Có thể là do bà Enna đã làm tốc độ của Diệp Thanh bị chậm lại.
Còn Kỳ Bạch, rất có thể đã chạy thoát ra ngoài vào lúc đó.
“Lúc nãy nhận được một tin báo là thi thể của cha mẹ Kỳ Bạch đã được tìm thấy.” Trần Hiểu Khâu vội báo cho tôi biết tin mới nhất.
Tôi sửng sốt.
“Hai người họ chết trong nhà mình. Đều đã bị phanh thây. Suy đoán sơ bộ là lúc còn sống đã bị chặt ra rồi.”
Tôi rùng mình, đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng mà tôi nhìn thấy trong tác dụng phụ của năng lực.
Trong cảnh tượng lúc đó, người bị phanh thây là Tí Còi!
Nhịp tim tôi đập rất nhanh, có một dự cảm không lành, cũng có thể là do tôi suy nghĩ quá nhiều rồi. Lúc này Tí Còi đang ở cùng với đám người Thanh Diệp. Bọn họ đang ở chung một chỗ mà…
Tôi vẫn quyết định gọi điện thoại cho Tí Còi.
Tí Còi bắt máy, giọng cậu ta vẫn tự nhiên như thường.
Tôi đột nhiên không dám nhắc đến cái chết của cha mẹ Kỳ Bạch.
Kỳ Bạch chết rồi, bị biến thành ma, cha mẹ của Kỳ Bạch còn bị phanh thây… Tí Còi có thể chấp nhận hai cái tin xấu đầu, còn có thể suy nghĩ theo hướng lạc quan là Kỳ Bạch không phải ác ma, năng lực của tôi có thể hồi sinh cho Kỳ Bạch. Nhưng nếu cậu ta nghe được tin xấu thứ ba này, cậu ta có còn tâm trạng như thế không?
Tôi lo là cảm xúc của Tí Còi sẽ bị mất kiểm soát và càng lo lắng hơn là sự mất kiểm soát này sẽ ảnh hưởng đến năng lực của cậu ta. Nếu vậy thì càng rắc rối hơn rồi.
Tôi chỉ có thể nói chuyện qua loa rồi cúp máy. Sau đó lén gửi tin nhắn cho Ngô Linh, báo cho cô ấy biết chuyện này.
Hình như Ngô Linh đã biết chuyện này từ lâu rồi. Có thể là do Nam Cung Diệu vẫn luôn theo dõi những tin tức này.
Thái độ bình tĩnh của cô ấy làm tôi đỡ căng thẳng hơn một chút.
“... Cậu cũng chuẩn bị sẵn sàng đi.” Cuối cùng Ngô Linh lại gửi cho tôi một tin nhắn như thế.
“Sao cơ?” Tôi hỏi với vẻ lo sợ.
“Chúng tôi cũng không thể đảm bảo là không có sơ sót gì. Đặc biệt là cậu Đàm rất tin tưởng vào Kỳ Bạch kia. Nếu như cô ta ra tay tấn công trực diện, vậy chúng tôi sẽ có thể ứng phó được một cách dễ dàng. Nhưng nếu cô ta tạo ra một số ảo giác, nguỵ tạo một vài thứ, cố tình đóng kịch, cậu Đàm chính là một nhân tố không ổn định, rất có thể sẽ tự hại chết mình.” Ngô Linh gửi một đoạn tin nhắn đến, sau đó cô ấy lại viết tiếp: “Cậu không định nói cho cậu Đàm biết những chuyện này, tôi có thể hiểu được. Cho dù có nói ra cậu ta cũng chưa chắc sẽ tin. Vì vậy cậu phải chuẩn bị sẵn sàng đã.”
Đây là một tin xấu còn tệ hại hơn việc cha mẹ Kỳ Bạch qua đời.
Suy đoán này của Ngô Linh cũng không hẳn là sai. Tỉ lệ xảy ra tình trạng này khá cao.
Theo như tính cách của Tí Còi, cho dù cậu ta biết được là Kỳ Bạch có thể đã bị biến thành ác ma nhưng vẫn muốn thử xem sao. Thử nói chuyện với Kỳ Bạch, thử tìm lại thần trí cho Kỳ Bạch…
Điều này không thể nói là sai.
Suy nghĩ theo một hướng khác thì nếu cha mẹ, em gái tôi cũng bị biến thành ma như thế, tôi cũng sẽ muốn giải cứu cho bọn họ.
Trước đó lúc Diệp Thanh bị mất kiểm soát, chúng tôi cũng không hề nghĩ đến việc sẽ giết Diệp Thanh ngay.
Đương nhiên, sức mạnh không đủ, không có cách nào giết được Diệp Thanh cũng là một vấn đề.
Tôi khẽ thở dài, chỉ có thể trả lời cho Ngô Linh là tôi đã biết rồi.
Chuẩn bị sẵn sàng sao…
Phải chuẩn bị như thế nào?
Hồi sinh cho Tí Còi hay là thay đổi quá khứ?
Tôi cũng không biết là ngoài đời thực sẽ phát triển theo hướng như thế nào. Việc chuẩn bị sẵn sàng, cùng lắm chỉ là chuẩn bị tâm lí mà thôi.
Tôi cứ suy nghĩ đến mấy chuyện này, rồi ngồi xe về nhà.
Đêm hôm nay, tôi không hề nằm mơ gì nữa.
Buổi sáng sớm thức dậy, lúc chuẩn bị thay quần áo thì tôi nhận được cuộc gọi từ Ngô Linh.
Tôi giật nảy mình, ấn nút bắt máy, sau đó liền nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Ngô Linh.
“Lâm Kỳ, cậu Đàm mất tích rồi.”