Tôi không nhìn thấy quá trình Quỷ Ngữ mua cầu thuỷ tinh. Tôi chỉ biết là, sau khi cô ta mở mục tìm kiếm ra, không phải gõ thẳng chữ “cầu thuỷ tinh”, “bảng gọi hồn” vào khung tìm kiếm mà là tìm một cửa tiệm nhỏ tên là “Người dệt giấc mơ”. Dưới một đống link liên kết lộn xộn mới có trang mà Quỷ Ngữ muốn tìm.
Nhấp vào trang đó, cảnh mộng lại bị1thay đổi.
“Á… á…”
Tôi nghe thấy tiếng hét thảm của Quỷ Ngữ.
Tiếng hét không phải được phát ra từ miệng của Quỷ Ngữ mà từ trong ý thức của cô ta. Ngoài ra còn có nỗi đau đớn trên cơ thể Quỷ Ngữ truyền đến người tôi.
Tôi ngây ra, chưa chú ý hoàn cảnh trước mắt.
Nhưng mà cái cảm giác đau đớn này cũng không đến mức quá lớn.
Tôi lập tức hoàn hồn lại, nhìn thấy Quỷ8Ngữ đang ngồi trên ghế.
Đây là… Căn phòng màu đen của Quỷ Ngữ?
Cửa được mở, nhưng dường như ngoài trời đã tối rồi.
Tôi không nhìn rõ được hoàn cảnh trong phòng. Ánh trăng rọi vào từ cửa mờ nhạt vô cùng.
Âm khí chui ra từ trên người Quỷ Ngữ…
Đợi đã!
Tôi mở to mắt nhìn về phía bóng người đứng trước mặt Quỷ Ngữ.
Tôi còn chưa kịp nhìn kĩ thì thấy âm khí xung quanh bóng người2đó đột nhiên biến mất hết.
Anh ta không hề xua tan những hồn ma kia mà đã nuốt chửng chúng!
Diệp Thanh!
Anh ta đang…
Tôi chỉ thấy nhức hết cả đầu.
Trong căn phòng tối om, hình như có đôi mắt ai đó đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi bỗng giật nảy mình.
Đúng như những gì tôi nghĩ, trong khoảnh khắc hoàn hồn lại, tôi liền cảm nhận được cảm giác đau đớn trên cơ thể và mặt đất lạnh4như băng.
Tôi đang nằm dưới đất.
Lúc bò dậy từ dưới đất, tôi bị cửa chống trộm đụng một cái vào người, đau đến nỗi nghiến chặt răng.
Nhưng quay đầu nhìn lại thì tôi lại có cảm giác may mắn sau khi thoát chết.
Tôi đi vào cảnh mộng trong lúc mở cửa. Cơ thể của tôi ngã về phía trước, đập vào nền đất xi măng phía trong cửa, cùng lắm thì chỉ bị cửa chống trộm đụng hai ba cái thôi. Nếu như ngã ra phía sau, tôi sẽ ngã thẳng xuống bậc thang. Không ai biết là sẽ xảy ra hậu quả gì.
Tôi dựa vào cửa và đứng dậy. Trán có hơi đau, hình như có chút sưng.
Tôi vừa xoa trán vừa nhìn vào cầu thang trong toà nhà số sáu.
Cảnh mộng lúc nãy làm tôi cảm thấy hoảng sợ.
Cảm giác sợ hãi Diệp Thanh của lúc trước lại xuất hiện nữa rồi.
Lần này có hơi khác.
Lúc trước Diệp Thanh giết người, nuốt ma, tôi đều cảm thấy những việc này nằm trong phạm vi chấp nhận được của tôi.
Tôi không phải là thánh nhân, không có tiêu chuẩn đạo đức cao như thế, vì vậy Diệp Thanh có làm một vài chuyện quá đáng, chỉ cần hợp tình hợp lí, tôi cũng có thể tự lừa dối mình, nghĩ việc Diệp Thanh đã biến thành ma rồi, nghĩ đến kế hoạch của Diệp Thanh, tôi đều chấp nhận được cả. Ít nhất cũng không xoắn xuýt.
Nhưng mà lần này…
Diệp Thanh không giết Quỷ Ngữ.
Nguyên nhân anh ta không giết Quỷ Ngữ là để Quỷ Ngữ làm một cái trạm dừng của ma quỷ.
Nói là trạm dừng cũng không đúng lắm.
Những hồn ma mất hết lí trí kia chỉ xem Quỷ Ngữ như một cái lối thoát, cố gắng chui ra khỏi cơ thể Quỷ Ngữ.
Diệp Thanh hoàn toàn có thể nhờ vào Quỷ Ngữ mà nuốt chửng được một số lượng lớn hồn ma.
Nhưng mà Quỷ Ngữ thì sao?
Cái sự giày vò đó…
Tôi nhớ lại về cảm giác đau đớn mà Quỷ Ngữ truyền đến cơ thể tôi.
Tôi đột nhiên phát hiện năng lực vận chuyển của Quỷ Ngữ lúc ấy khác với năng lực vận chuyển trước đó của cô ta.
Cô ta đang bị cưỡng ép rút năng lực.
Hơn nữa…
Tôi đặt tay lên tim mình.
Nhịp tim của Quỷ Ngữ thay đổi rồi.
Mẹ cô ta… Đã rời đi rồi sao?
Hoặc là có một cách giải thích tệ hại hơn là: Mẹ cô ta đã bị tiêu diệt rồi?
Nhịp tim trong lòng bàn tay có chút thay đổi.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, sau khi hít thở sâu xong liền cất bước đi vào trong toà nhà số sáu.
Cũng leo hết sáu tầng lầu như mọi khi, nhưng lần này, tôi hít thở rất gấp, mệt hơn so với mọi khi.
Âm khí ở tầng sáu có hơi mờ nhạt.
Mở cửa phòng nghiên cứu ra, cái cảm giác này rõ rệt hơn hẳn.
Trong phòng nghiên cứu vẫn còn đọng lại những vết tích mà Diệp Thanh để lại.
Tôi không biết là do tâm lí hay là do sau khi trải qua chuyện hồi nãy xong mà cảm giác của tôi càng thêm nhạy bén.
Có thể là Diệp Thanh vẫn ở trong phòng nghiên cứu như mọi khi, chỉ là anh ta không muốn đếm xỉa đến tôi thôi.
Nhịp tim của tôi bỗng trở nên lộn xộn lần nữa.
Sau khi đi một vòng trong phòng nghiên cứu, tôi đứng lại ở ngay cửa.
Tôi quay đầu nhìn về phía tủ hồ sơ ở bên trong. Tủ đựng hồ sơ trống không, cửa kính phản chiếu ánh trăng.
Tôi quay người đi khỏi phòng nghiên cứu, bước vội xuống lầu, chạy vọt ra cửa thôn Sáu Công Nông.
Đi bộ dọc theo con đường bên ngoài khu dân cư, đi đến khu thương mại, nhìn thấy khá nhiều xe cộ qua lại.
Tôi vội giơ tay bắt taxi, nói địa chỉ nhà Quỷ Ngữ cho tài xế.
Chiếc xe chạy vọt đi, dừng lại trước cổng khu chung cư đó.
“Ủa? Sao ở đây lại bị chặn lại rồi?” Tài xế nhìn thấy xung quanh có dây băng cảnh báo của cảnh sát, cảm thấy có chút khó hiểu. Anh ta đột nhiên kêu lên: “À! Đúng rồi! Chỗ này là chỗ mà chất hóa học bị rò rỉ! Này, anh à, anh muốn đi vào trong đó hả?” Tài xế quay đầu nhìn tôi.
“Tôi xuống xe ở chỗ này.” Tôi trả tiền xong đẩy cửa bước ra ngoài.
Tài xế nhìn tôi một hồi rồi mới đạp ga chạy đi.
Con đường chỉ bị rào lại bởi băng cảnh báo, không có ai canh gác cả.
Lực lượng cảnh sát toàn thành phố ứng phó với các vấn đề trị an ngày thường còn không đủ dùng, chứ đừng nói đến việc hai hôm nay xảy ra nhiều chuyện rắc rối như thế chứ.
Tôi chui dưới băng cảnh báo để đi vào trong, dựa theo đường đi nhìn thấy trong cảnh mộng, đi đến cổng chính khu chung cư.
Trên đường đi, tôi không hề thấy có âm khí gì.
Đi vào khu chung cư và tìm được toà nhà mà Quỷ Ngữ ở.
Cửa chống trộm bị hư rồi, trông giống như là có người xông ra từ phía trong, đụng méo cả trục cửa.
Cửa không thể đóng được, trái lại tiện cho tôi hơn.
Tôi kéo cửa ra và đi vào trong, đi lên lầu, nhìn thấy một cánh cửa nhà đang khép hờ.
402.
Là căn nhà Quỷ Ngữ ở.
Đưa tay đẩy nhẹ thôi thì cửa đã mở ra rồi.
Tôi ngửi được có mùi tanh của máu.
Trong nhà không hề mở đèn, tôi cũng không đi bật đèn điện lên, chỉ dùng đèn pin trên điện thoại để soi sáng thôi.
Ánh sáng rọi vào, tôi nhìn thấy được vết máu trên tường.
Trên tường còn có một đường màu trắng dùng để khoanh vùng vị trí thi thể…
Trên sàn cũng có vết máu và cả những dấu chân lộn xộn.
Sau khi bật đèn điện thoại lên, tôi mới phát hiện hành lang, cầu thang đều có vết máu cả. Giơ điện thoại lên, tôi còn có thể nhìn thấy vết máu trên trần nhà nữa.
Nơi này, trông như một lò giết mổ vậy…
Tôi cảm thấy buồn nôn, nhưng mau chóng kìm nén cảm giác khó chịu này lại.
Tôi đi vào trong nhà, đi thẳng đến căn phòng màu đen kia.
Trong phòng khá lộn xộn, ghế thì đổ ngã, gãy vụn, trông như vừa mới xảy ra một cuộc ẩu đả kịch liệt vậy. Nhưng điều kì lạ là, bàn tròn ở giữa vẫn sừng sững ở đó, tấm vải nhung trải trên bàn cũng không hề bị hư hại gì.
Trong phòng không có nhiều vết máu lắm, chắc là không phải tường được sơn màu đen nên đã che vết máu lại. Trên ngọn đèn chùm sặc sỡ kia cũng không hề dính máu, những cái ghế bị gãy đổ cũng không có. Thứ duy nhất dính máu chính là cái ghế ở ngay đối diện cửa và sàn nhà bên dưới cái ghế đó mà thôi.
Đây là chỗ Quỷ Ngữ ngồi trước đó.
Những vết máu này là máu của Quỷ Ngữ.
Có hai cái ghế được đặt ở hai bên của cái ghế kia, chúng vẫn lành lặn như bình thường.
Đây là chỗ ngồi của Thiên Thiên và Kỳ Bạch.
Hai người họ đã chết rồi, nhưng họ là bị âm khí của bà Enna giết chết, không có vết thương ngoài nào cả. Ghế cũng lành lặn không bị hư hại.
Trong phòng rất âm u lạnh lẽo.
Tôi cố gắng lắm mới cảm nhận được có một luồng âm khí do Diệp Thanh để lại.
Anh ta không có ở đây.
Cũng đúng.
Có cảnh sát đến đây rồi, thi thể của Quỷ Ngữ chắc là đã bị cảnh sát đưa đi.
Tôi cúi đầu nhìn xuống điện thoại, bấm số gọi cho Trần Hiểu Khâu.