Bàn tay đó chia đốt rõ ràng, tay mở rộng, ngón giữa ấn ngay vào đốt xương sống của Tôm He.
Ngón tay di chuyển, ấn xuống, tựa như đang tìm thứ gì đó trong cột sống của Tôm He.
Tôm He lập tức xông qua, tông phải thằng bé, sau khi tránh qua1một bên, lưng lại chạm phải cơ thể của ai đó.
Xung quanh đột nhiên có thêm rất nhiều người.
Tôi không cảm thấy có âm khí.
Tôm He đã bị những người mới xuất hiện vây kín. Những người đó chẳng làm gì cả, chỉ lấp đầy thùng thang máy, chèn Tôm He đến8mức hít thở khó khăn.
Chỉ có tiếng hô hấp của Tôm He, những người kia không hề phát ra âm thanh nào, thậm chí còn chẳng cảm nhận thấy hơi ấm và hô hấp của họ.
Tôm He sợ hãi tột độ, không ngừng vùng vẫy. Trong cổ họng phát ra những tiếng2kêu lụn vụn.
Anh ta tông phải húc trái, muốn thoát khỏi tình cảnh này.
Tôi cảm thấy tay anh ta móc phải thứ gì đó.
Tôm He căn bản không thể phân biệt đó là gì, chỉ hành động theo bản năng do quá đỗi hoảng sợ.
Áo quần… tóc… da…
Tôi có thể phân biệt4được xúc giác của Tôm He.
Có cả những thứ cứng, hình như là dây chuyền, bông tai, đồng hồ…
Trên ngón tay Tôm He đang quấn gì đó.
Bịch!
Lưng Tôm He đụng phải vách thang máy cứng ngắc.
Anh ta nhớ đến bàn tay khi nãy.
Nơi hoàn toàn không thể xuất hiện tay, lại xuất hiện tay.
Tôm He sợ đến nỗi chỉ muống nhảy dựng.
Tinh…
Cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Anh ta lập tức ngã ra sau, cả người ngã ngửa ra, té phịch xuống sàn bằng mông.
Rè rè rè…
Trong thang máy vang lên tiếng dòng điện.
Đèn trên nóc thang máy nhấp nháy vài cái, rồi sáng trở lại, từ mờ mờ sang sáng rõ, cảnh tượng trong thang máy đã hoàn toàn rõ ràng.
Trong thang máy đông nghẹt người.
Những người này có phong cách vẽ giống hệt NPC trong game, mặt đều có màu xám, đôi mắt vô hồn, nhưng họ không phải NPC trong game, tất cả đều là những khuôn mặt lạ hoắc đối với Tôm He.
Khuôn mặt ẩn trong hộp đèn vẫn còn, vẫn đang nhìn chăm chú bên trong thang máy. Tất cả những người trong thang máy đều đang đờ đẫn nhìn về phía trước.
Họ giống như cá mòi mắc trong lưới, trợn to đôi mắt của cá chết, chẳng có chút sức sống nào.
Tôm He đột nhiên mở to mắt.
Anh ta đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong đám đông.
“Tiểu Mễ!” Tôm He buột miệng kêu to.
Nơi ánh mắt anh ta đang nhắm đến, nửa khuôn mặt bị một người phụ nữ che mất, chính là uploader Tiểu Mễ đã chết bởi linh hồn trò chơi và cũng là bạn thân của Tôm He trong quá khứ.
Tiểu Mễ cũng như những người khác, đang trợn trừng mắt, đờ đẫn nhìn về phía trước.
“Tiểu Mễ!” Tôm He bò tới, thò tay ra.
Trên ngón tay anh ta có thứ gì đó rũ xuống.
Là dây chuyền. Đạo cụ tìm được trong nhà của hai mẹ con kia.
Tôm He ngây ra, không nhớ nổi sau khi mình dùng đạo cụ này xong, đã để nó ở đâu.
Luôn cầm trong tay sao?
Tinh…
Cửa thang máy đột nhiên khép lại.
Sập!
Cửa thang máy đã đóng lại.
Tôm He nhào đến cửa, sau khi đấm mạnh vào cửa mấy cái, lại vội vàng ấn nút trong thang máy.
Đèn hiển thị trong thang máy đã tắt, giống như cúp điện tự đóng lại. Nhấn nút cũng chẳng có phản ứng gì.
Tôm He điên tiết, đấm lên cửa một cái.
Hoảng sợ bị sự nghi ngờ thay thế.
Tại sao Tiểu Mễ lại ở trong thang máy? Những người đứng cùng Tiểu Mễ là ai?
“Đều là… người bị hại? Nếu mình cũng chết…” Trong đầu Tôm He hiện ra suy nghĩ như thế, khiến thân thể trở nên cứng đờ.
Tôi thì không hề nghĩ như vậy.
Nếu bây giờ tôi có thể tách khỏi Tôm He, chắc người tôi cũng đang cứng đờ.
Tôm He đau khổ kêu mấy tiếng, đấm một đấm lên cửa thang máy như để trút giận, gục đầu lên cửa.
Cửa kim loại phản quang, có thể nhìn thấy cái bóng mờ mờ của Tôm He phản chiếu trên ấy.
Nhưng hình bóng ấy méo mó, khác xa Tôm He.
Tôm He đứng thẳng người lên, muốn tiếp tục đối mặt với chuyện này.
Cái bóng trên cửa tháng máy chẳng hề nhúc nhích.
Đang định rời đi, ngón tay Tôm He bị giựt ngược một cái.
Ngón tay vẫn còn đang treo sợi dây chuyền.
Đầu còn lại của dây chuyền chẳng biết từ bao giờ đã kẹt giữa khe của cửa thang máy.
Cái bóng kia đang ở vị trí tương đồng, giống như có người từ bên trong nắm lấy sợi dây chuyền.
Tôm He không chút đắn đo đưa tay giật một cái, nhưng cảm nhận được lực cản. Anh ta muốn tháo dây chuyền ra khỏi tay.
Một lực kéo mạnh truyền lại từ đầu kia của dây chuyền.
Người Tôm He lập tức va vào cửa thang máy.
Tay anh ta bị kẹp ở giữa hai đầu, đang đau thấu xương do cú tông vừa rồi, hình như đã gãy xương.
Mặt anh ta đang áp sát lên cửa thang máy.
Mặt của bóng người trên cửa và mặt của Tôm He áp sát vào nhau. Ngũ quan mờ mờ tạo thành một nụ cười quái đản.
Cửa đột nhiên mở ra.
Thùng thang máy đã biến mất, Tôm He rớt thẳng xuống hố thang máy, rơi tự do, mãi cho đến khi rầm một tiếng, đập người lên trên nóc thùng thang máy.
Anh ta đã nhìn thấy ánh sáng.
Nguồn sáng mở rộng ra, cùng với quá trình rơi xuống của anh ta đã dừng lại tại mặt của anh ta.
Đó là đèn LED dùng để chiếu sáng thang máy.
Đây là tòa chung cư sơ sài, thang máy cũng sơ sài không thể tả, khiến người ta phải nghi ngờ là có hợp quy định hay không.
Nhưng đây đều là game. Hình như có thể dùng lý do này để giải thích tất cả.
Đây là game kinh dị.
Tôm He đã nhìn thấy cảnh tượng trong thang máy thông qua mái che thang máy bán trong suốt kia.
Thằng bé kia đang đứng trong thang máy.
Trong ấy chỉ có mình nó.
Tinh…
Thang máy đã đến tầng một, thằng bé đứng một lát, ngẩng đầu lên, vẫy vẫy tay với Tôm He, đi thẳng ra ngoài.
Máu tươi nhuộm đỏ mái che và cũng nhuộm đỏ tầm mắt của Tôm He.
“Á…” Tiếng gào thảm muộn màng bây giờ mới vang lên.
Tôm He ngồi thẳng người dậy.
Anh ta thở dốc từng hơi, nhận thấy mình đang ở trong buồng giam với bốn bức tường vây quanh.
Anh ta ôm lấy đầu, không sờ thấy vết thương và vết máu.
“Gì… gì thế này…” Tôm He lầm bầm một câu, nặng nề thở hắt ra một hơi.
Tôi đờ người nhìn tất cả những chuyện này, đầu óc như đông đặc lại.
Tôn He đã nhìn thấy Tiểu Mễ.
Anh ta không quen những người trong thang máy, nhưng tôi lại nhận ra đến mấy khuôn mặt quen thuộc.
Người phụ nữ che mất Tiểu Mễ chính là người đàn bà vô tội bị hại chết bởi hai cha con ma Tiêu Chính và Tiêu Thiên Tứ, là người ủy thác Thanh Diệp.
Những người khác trong thang máy mà tôi có thể nhận ra, đều là những người chết có liên quan đến hồ sơ của Thanh Diệp. Còn người tôi không nhận ra được, nói không chừng chính là những người đã chết khác trong hồ sơ mà tôi chưa từng thấy mặt.
Những con gấu bông giết chết Tôm He lúc đầu cũng là đồ vật quái dị được đề cập đến trong hồ sơ Thanh Diệp. Bản thể của chúng chắc là ở nước ngoài, bị một số thầy trừ ma phong ấn.
Thứ vừa giết Tôm He, e là… ngọc bội tai họa khiến người ta giàu đột ngột, nhưng lại lấy đi mạng sống người thân bạn bè của người ta. Thanh Diệp đã dùng linh hồn Thần Nghèo đuổi ngọc bội đi, sau đó đã tiêu diệt nó hoàn toàn.
Đều là những sự vật có liên quan đến Thanh Diệp.
Nếu vậy…
Kẽo kẹt!
Cửa bí mật trên trần nhà mở ra!
Tôi ngạc nhiên nhìn lên.
Tôm He thì lại rất điềm tĩnh.
Khuôn mặt người phụ nữ xuất hiện ở cửa.
Cô ta thả thang xuống.
Tôm He leo lên rất tự nhiên.
Quá khác thường.
Chuyện gì xảy ra?
Người phụ nữ nói: “Tiểu Manh, con đừng trách mẹ. Mẹ đang dạy cho con biết đúng sai. Con phải nghe lời. Phải làm một đứa trẻ ngoan.”
Tôm He được cô ta xoa xoa đầu.
Giờ tôi mới nhận ra, thân thể Tôm He không phải như lúc đầu, mà biến thành thân thể của một đứa bé trai.
“Mình ăn cơm nhé!” Người phụ nữ nói.
Đi trên hành lang sẽ ngang qua một chiếc gương. Đứa bé trong gương chính là thằng bé trong game.
Trong lòng Tôm He thấy bất lực, thầm nghĩ lại phải chơi lần nữa rồi.
Không đúng! Trước đó rõ ràng chưa…
“Ăn cơm đi.” Người phụ nữ kéo ghế bên bàn ăn ra.
Đó là hai phần cơm đơn giản.
Tôm He ngồi đối diện người phụ nữ, ăn hết mọi thứ.
Trong kí ức của anh ta xuất hiện nội dung liên quan. Lần đầu tiên, anh ta chỉ ăn đối phó vài miếng, vì vậy bị người phụ nữ chửi rủa xối xả, đánh đập, nhốt và bỏ đói trong buồng giam.
Đây là kí ức gì?
Thời gian cảnh mộng phát sinh nhảy cóc sao?
“Con đi làm bài tập đi.” Người phụ nữ bảo Tôm He ăn xong đi về phòng.
Tôm He nghe lời về phòng.
Anh ta nhớ lần thứ hai, anh ta muốn lục lọi những đồ vật trong phòng khách và đường chỗ cửa ra vào, lại bị người phụ nữ đánh một trận, đập thẳng lên đầu, rồi chết.
Đây là cách chết lần gần đây nhất của anh ta.