“Lối thoát hiểm trên hành lang, ban đêm có tiếng người chạy.” Thằng bé lặp lại câu nói khi nãy.
Xem ra chẳng thể hỏi được gì nữa.
Tôm He suy nghĩ hồi lâu, rồi hỏi thêm mấy từ khóa nữa, nhưng chỉ nhận được câu1trả lời lặp lại của thằng bé, anh ta đành bỏ cuộc.
Anh ta đi về phía cửa nhà, lúc này xoay nắm cửa đã thuận lợi mở được cửa ra.
“Chú, chú muốn đi à?” Thằng bé đột nhiên hỏi.
Tôm He nhìn thằng bé, rồi8nhìn cái xác trên sàn nhà, lòng phân vân.
Đây hẳn là một chi tiết then chốt nào đó trong kịch bản, phải cẩn thận khi trả lời câu hỏi này.
“Tiếp đến cháu định làm gì?” Tôm He chẳng đáp mà hỏi lại.
Thằng bé cúi2mặt: “Cháu không biết. Mẹ chết rồi… cha cũng chết rồi…”
Bình thường, tình huống như vậy nên báo cảnh sát.
“Có điện thoại không? Gọi cảnh sát đến nhé. Là do chú giết người mà.” Tôm He nói.
Nếu là thế giới thực, anh ta tuyệt4đối sẽ không nói ra câu này dễ dàng đến thế.
“Cảnh sát?” Thằng bé ngẩng lên: “Cháu không có điện thoại.”
“Trong nhà không có điện thoại à? Có điện thoại di động không?” Tôm He nhớ ra, mình đích xác là không nhìn thấy điện thoại trong nhà này. Hình như trong game cũng chưa từng xuất hiện phương tiện thông tin.
Thằng bé vẫn lắc đầu: “Đi ra quẹo phải, đi khoảng 10 phút là thấy đồn cảnh sát. Chú, chú đưa cháu đi cùng được không?”
Lại là một chọn lựa.
Tôm He nghiêm túc suy nghĩ logic của trò chơi này và cả ý đồ của tác giả, xem xem nên trả lời như thế nào.
Tôi thì cảm thấy bất an.
Tôi không ngừng nhớ lại linh hồn trò chơi kia đã từng bước giết chết “người chơi” như thế nào.
Bản thân mục tiêu của trò chơi không phải để người chơi có được niềm vui, để cho người chơi qua màn, mà là giết người chơi. Những trò chơi đó hoàn toàn không có kết cục chiến thắng, linh hồn điều khiển trò chơi luôn tìm mọi cách để giết chết người chơi.
Game kinh dị mà Tôm He đang trải qua e là cũng như thế.
Tôi không cảm thấy có âm khí và ác ý, nhưng bản thân chuyện quái dị như vậy vốn đã ẩn chứa kết cục chẳng lành.
Tôm He đã suy nghĩ xong: “Thế để chú đưa cháu đến đồn cảnh sát nhé.”
Tay không tấc sắt, chẳng có bất kì trang bị nào, cộng với nhân vật chính trong game đã bị giết chết dễ dàng, muốn không bị chết, cách duy nhất là đừng “chọc giận” mấy NPC này.
Tôm He chọn cách đồng ý thỉnh cầu của thằng bé.
Thằng bé vòng qua xác mẹ, đi về phía Tôm He, đưa tay tới.
Tôm He nắm lấy tay nó.
Cảm giác tương tự như nắm lấy tay trẻ con thật, chẳng khác gì cả, nhưng tình huống này lại càng chứng minh tình hình sắp tới sẽ vô cùng tồi tệ.
Tôm He chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ dắt thằng bé đi ra khỏi nhà.
Đèn trên hành lang chợt tắt chợt sáng, bị chạm mạch, có đến mấy bóng đèn đã bị nổ, khiến trong hành lang có rất nhiều khoảng tối.
Không nghe thấy tiếng chạy trên cầu thang thoát hiểm.
Tôm He dắt thằng bé đi về hướng thang máy. Thang máy nằm ở một hướng khác trên hành lang.
Mỗi tầng có tất cả 13 căn hộ, đều nằm chung một dãy, ở bên tay trái, bên tay phải chỉ có vách tường. Hai đầu mút của hành lang đều là cầu thang thoát hiểm, ở chính giữa hành lang là một cái thang máy. Tháng máy được lắp bên ngoài tường của tòa lầu. Nghe nói mới được lắp sau khi tòa lầu đã được xây rất nhiều năm. Theo điều tra của thám tử, thời điểm lắp thang máy là sau khi vụ án mạng mà anh ta muốn điều tra xảy ra.
Thang máy đang dừng ở tầng 10.
Tôm He ấn nút xuống lầu, đèn báo trên thang máy bắt đầu thay đổi.
Anh ta nhớ lại những người sống ở tầng 10.
Hình như là có một ông già neo đơn, vợ và con cháu đều đã chết, chưa ai biết vì sao chết. Còn có một người công nhân, làm việc ở rất nhiều công trường, nghiện rượu, vì thế vợ bỏ đi biệt tăm, chưa có con. Người còn lại…
Tôm He không nhớ nổi.
Nếu Tôm He là Lôi Đình Quân thì anh ta đã hoàn thành quy trình đánh chiếm này rồi. Anh ta phải biết làm thế nào để qua màn thuận lợi chứ.
Tôi không thấy được nội dung liên quan nào trong ý thức của Tôm He. Anh ta muốn qua màn, cũng biết đây là không gian do game “Tìm Linh” tạo thành. Có điều, hình như anh ta không đánh đồng thân phận mình với thám tử.
Anh ta vẫn mặc bộ đồ của mình lúc livestream, trong túi chẳng có gì, không có sổ tay mà thám tử luôn mang theo, cũng không có những tư liệu của vụ án mà trước khi đến đây thám tử đã điều tra được.
Tôi cũng không thể chắc chắn là có nên nhập vai thám tử do người chơi điều khiển để ứng phó với tình hình hiện tại hay không.
Có lẽ Tôm He chọn tùy cơ ứng biến trước mọi việc mới là cách chính xác.
Tinh…
Thang máy đã đến tầng 4.
Cửa thang máy từ từ mở ra, giữa chừng thì khựng một cái, hệt như cụ già, cử động rất khó khăn.
Tôm He dắt thằng bé vào thang máy.
Nút ấn trong thang máy chia làm hai hàng. Nút tầng bốn đã hỏng, không sáng đèn, nút của tầng 13 thì bị chập, chớp tắt liên tục.
Trong game cũng có tình huống này.
Tôm He chẳng để tâm, nhấn tầng một rồi ấn nút đóng cửa thang máy.
Nhưng cửa lại không đóng, sau khi nút tầng một chuyển từ màu vàng sang đỏ, thì lại chuyển thành vàng trở lại.
Tôm He nhấn lại lần nữa, thang máy vẫn chẳng nhúc nhích.
Tách…
Nút tầng 13 đột nhiên tắt ngấm, còn phát ra tiếng dòng điện.
Tách, rè rè…
Tiếng dòng điện kêu không ngừng, bắt đầu từ tầng 13, 12, 11, 10… những nút nhấn không ngừng tắt đèn.
Tôm He giật mình, lập tức định kéo thằng bé chạy khỏi thang máy.
Bất kể đã xảy ra chuyện gì thì đây cũng là dự báo của tình tiết đó.
Tôm He không chạy ra được, thằng bé kia đứng yên, chẳng nhúc nhích, đầu đang ngẩng lên, hai mắt mở to, nhìn trần của thang máy.
Tôm He cứng đờ.
Nút ấn tầng 6 đã tắt.
Tôm He muốn hất thằng bé ra, tự mình bỏ chạy, nhưng lại bị giữ chặt, không thể thoát được. Thằng bé cũng không dùng quá nhiều sức, nhưng Tôm He vẫn chẳng vùng thoát được.
Hình như đây là một tình tiết cố định.
Tôm He rùng mình mấy cái, chầm chậm ngẩng đầu lên.
Trần thang máy không quá giống với vách thang máy ở xung quanh, giống với sàn thang máy, có trang trí hoa văn. Hình caro rất đơn giản, tông màu chính là màu ngà, khung của mỗi ô caro là viền to màu đen. Có thể là không có người quét dọn, nên bám khá nhiều bụi, những vẫn sạch hơn nền sàn đã ố đen.
Đèn trong thang máy được lắp chính giữa trần, là một hộp dẹp bán trong suốt màu trắng đã ố vàng, bên trong có thể được lắp đèn LED.
Bây giờ, mặt sau cái hộp dẹp ấy có một khoảng tối.
Đó là nửa khuôn mặt người.
Quái lạ ở chỗ, trong tình huống như vậy mà Tôm He lại thấy rõ đôi mắt của đối phương.
Đôi mắt đen láy, đang nhìn mọi thứ trong thang máy, nhìn chăm chú Tôm He và thằng bé.
Lách tách!
Cạch…
Cửa thang máy đang từ từ khép lại.
Tôm He cúi xuống nhìn thấy nút ấn tầng 4 đã tắt đèn.
Cửa thang máy chững khi nãy, bây giờ lại đóng lại rất suôn sẻ.
Tạch!
Đèn trên đầu đã nổ, trong thang máy sụp tối.
Tôm He căng thẳng hỏi: “Thứ vừa rồi là gì? Trong thang máy có ma sao? Này!”
Anh ta kéo mấy cái, nhưng thằng bé không trả lời. Khẽ mạnh tay hơn, Tôm He cảm thấy cánh tay của thằng bé đã rũ xuống.
Giống như…
Giống như tay đứa bé, đứt rồi…
Tôm He thấp thỏm nhấc tay mình lên.
Không cảm thấy cái thứ trong tay mình nặng cho lắm.
Anh ta dùng cánh tay còn lại sờ thử.
Tay của thằng bé vẫn trong lòng bàn tay anh ta. Bàn tay tiếp với cổ tay, sau cổ tay chắc là cẳng tay, sau đó… hết rồi.
Không thấy vết thương và máu.
Giống như một cái tay giả.
Tôm He lùi lại một bước, vứt cái thứ trong tay mình đi.
Anh ta tựa lưng vào tường thang máy, đột nhiên cảm thấy có một đôi tay áp lên cột sống mình.