Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1613: MÃ SỐ 016 – NHÀ VỆ SINH MÀU TÍM (4)

“Họ đã dọa cậu thế nào?”

“Ghi âm. Cái Walkman đó là của Từ Thần. Bọn họ thu tiếng khóc của ma nữ trong phim kinh dị, lén bỏ vào cặp của em. Tan học cả bọn cùng đi về. Đi được nửa đường, em nghe thấy tiếng khóc đó, hỏi hai người họ, bọn họ giả ngu. Em cứ ngỡ mình đã gặp ma thật rồi. Sợ đến nỗi bỏ chạy thục mạng, còn tông phải người khác, vấp té nữa. Lúc đó họ mới phá lên cười, cho em biết đã bỏ walkman vào cặp của em. Em tức1lắm… nhưng không ghi thù. Sau đó thì bọn em bàn đến việc làm sao dọa người ta như thế. Bỏ vào trong cặp hoặc trong ngăn bàn học… Bọn em đã bàn bạc rất lâu, chẳng tìm được cơ hội. Lớp 12 vừa nhập học thì tình hình liền khác ngay. Bài tập nhiều hơn, trong người rất bức bối… là vậy đó, rất khó chịu…”

“Ừ.”

“Thầy Tôn đã làm chủ nhiệm của bọn em hơn hai năm, giờ là năm thứ ba rồi. Thầy ấy còn trẻ. Trước khi dạy bọn em, hình như đã dạy khóa trước… dạy8được một năm… Thầy ấy có thể nói là rất hợp với bọn em. Thành tích môn toán của bọn em cũng rất tốt. Trong buổi thi tuần của thầy, bọn em đều thi rất tốt… Hôm đó, chính là buổi thi tuần môn Toán. Mấy đứa bọn em thu dọn đồ có hơi muộn, rất nhiều người đã về cả rồi. Thầy ấy lại bị lớp trưởng hỏi bài, cũng trễ theo. Bọn em nảy ra ý dọa thầy ấy một chút. Từ Thần và Tiểu Tuấn đưa walkman cho em, ban đầu định để cho em lén bỏ2vào túi xách của thầy. Hai đứa nó cao, có thể chắn tầm nhìn của thầy Tôn. Nhưng mà, túi của thầy ấy để dưới bục giảng… em thấy bên ngoài chẳng còn ai, nên muốn để ở bên ngoài. Vốn dĩ định để sau tủ cứu hỏa, hoặc để trong bàn học của ai đó. Đến lúc âm thanh vang lên, ba đứa sẽ giả vờ không nghe thấy…”

“Ừ. Nhưng cuối cùng cậu đã đặt ở nhà vệ sinh.”

“Vâng. Do để trong bàn học thì không tiện lắm. Mọi người đều để sách giáo khoa, bài thi trong bàn4học, không đem về. Còn cái tủ cứu hỏa kia, đằng sau cũng không có chỗ để. Em đã đi tìm chỗ suốt dọc đường… đến chỗ nhà vệ sinh ấy, nghĩ ra có thể đặt trong nhà vệ sinh. Ban đầu tính để ở dưới bồn rửa tay… chỗ đó cũng không có chỗ. Em đã tìm rất nhiều nơi, sắp bỏ cuộc rồi…”

“Sau đó thì sao?”

“Em… em gặp phải bạn nữ sinh đó… cậu ấy đi từ trong nhà vệ sinh ra. Vốn dĩ em không hề nghĩ đến nhà vệ sinh nữ. Tan học rồi, đâu còn ai, em cũng không thể vào nhà vệ sinh nữ được! Đúng lúc cậu ấy đi ra, đứng ở ngay cửa, hỏi em định làm gì… Em giật bắn người. Em chưa từng gặp cậu ấy, không hề quen, đồng phục cũng không giống với bọn em. Em cứ ngỡ là người đi học lại… Lớp bọn em không có, lớp bên cạnh có một người đi học lại, nghe nói lớp thuộc khoa xã hội có người học lại hai năm, muốn thi vào đại học Dân Khánh, lần nào cũng thiếu hai điểm nên cứ học lại mãi… Em chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, lúc đó thực sự chẳng nghĩ gì cả, chỉ nghĩ là gặp phải một bạn đi học lại, không quen cũng là chuyện bình thường. Cậu ấy hỏi em định làm gì, em cũng không muốn trả lời. Nhưng… nhưng cậu ấy cười với em, nhìn thấy cái walkman trong tay em, hình như đã đoán được ý đồ của em… cậu ấy chủ động nói sẽ giúp, nói có thể đặt lên trên thùng nước… Em thực sự chẳng nghĩ gì hết, chính cậu ấy đã nói như thế, kêu em vào nhà vệ sinh nữ, bảo em khom xuống, cậu ấy đứng lên vai em, đặt walkman lên trên thùng nước. Thái độ của cậu ấy rất tự nhiên…”

“Cậu đã làm theo lời cô ta?”

“Vâng…”

“Giữa chừng có xảy ra chuyện gì không?”

“… ”

“Cô ta rời đi như thế nào?”

“Đi ngay. Em nhìn thấy cậu ấy xuống lầu. Tất cả đều rất bình thường, rất bình thường… Em chẳng nghi ngờ gì cả, hoàn toàn không ngờ.”

“Sau đó thì sao?”

“Hết rồi… Sau đó chẳng có gì nữa. Thầy Tôn bị dọa, từng hỏi bọn em chuyện nhà vệ sinh. Mặt tường nhà vệ sinh nữ ấy có màu tím, tím nhạt. Thực ra trước đó bọn em đâu có biết chuyện này. Tầng bốn, tầng năm luôn là lớp học của khối 12. Bọn em cũng có đá bóng với các anh lớp trên, nhà vệ sinh nữ như thế nào, chắc là các anh khóa trước cũng không để ý.”

“Chuyện là là do ai lan truyền ra?”

“Các nữ sinh. Bọn em nghe các bạn nữ kể. Khoa tự nhiên của bọn em trong khóa này rất ít nữ sinh. Lớp 11 bắt đầu chia khoa, các bạn nữ rất đoàn kết, quan hệ với nam sinh cũng ổn. Họ đã kể ra trước, nhà vệ sinh ấy rất kì lạ. Nếu họ không phải vội, đều sẽ lên lầu trên đi vệ sinh ở nhà vệ sinh của khoa xã hội. Giữa các nữ sinh với nhau đã bắt đầu kể về những chuyện ma ấy trước, sau đó nam sinh cũng biết. Sau khi biết, cũng thấy tò mò… có người còn muốn đến nhà vệ sinh nữ xem thử… Em cũng quên là đã nghe ai kể rồi. Cứ thể đồn tới đồn lui, nói là anh chị khóa trước kể, trước đây có người chết ở trong ấy, sau đó nhà trường làm pháp sự… Khi em đặt máy walkman, cũng chẳng nghĩ đến chuyện ma… Từ Thần và Tiểu Tuấn khen em thông minh…”

“Cậu chưa kể cho họ nghe chuyện có liên quan đến cô nữ sinh ấy ư?”

“…”

“Tiếp đó, các cậu lại mở máy walkman đó mấy lần nữa?”

“Hai lần. Từng mở hai lần. Phiền phức lắm. Chỗ để… đúng ngay chỗ có chuyện ma… Nhưng mà, nhà vệ sinh nữ, bọn em không tiện vào. Lần nào cũng đợi đến khi không có người… khi làm rất bất tiện. Bọn em đã làm thêm hai lần, rồi không muốn làm nữa. Bọn em cũng chẳng tìm cơ hội lấy cái máy walkman ấy về.”

“Nhà trường đã biết được chuyện này.”

“Vâng… Thầy Tôn lấy được máy walkman, báo lên nhà trường. Nhà trường mở loa, tiến hành phê bình trước toàn trường… sau đó tìm ra bọn em. Bọn em nhận rồi… cũng không thể không nhận được… Lại là lớp 12… nên chỉ phê bình bằng lời nói thôi. Thầy Tôn cũng tìm đến chúng em để nói chuyện… Hôm đó… hôm đó chính thầy ấy tìm bọn em nói chuyện… thầy mời bọn em đi uống trà sữa. Lúc đợi đèn đỏ… thầy Tôn quay đầu qua chắc là muốn nói chuyện với em. Em cũng quay qua… sau khi quay đầu, thầy ấy ngoảnh lại mãi… đằng sau là tòa lầu giảng đường của trường bọn em. Em cũng đã nhìn. Em không biết thầy ấy đang nhìn gì. Lúc đầu em chẳng nhìn thấy gì cả, định hỏi thầy Tôn… Thầy, hình như thầy nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ… hình như bất thình lình phát khiếp, lùi lại một bước, đúng lúc có xe… em không thấy thầy bị cuốn vào gầm xe như thế nào… em vẫn đang nhìn ra đằng sau…”

“Cậu đã thấy gì?”

“Tầng bốn… một ô cửa sổ nhỏ ở tầng bốn, không phải cửa sổ lớp học! Cánh cửa sổ ấy đang mở, có thể nhìn thấy cửa sổ đang mở, bên trong có màu tím… Nữ sinh đó… nữ sinh đó đứng ở chỗ ấy… em đã trông thấy mặt của cậu ấy. Không rõ lắm. Nhưng em có cảm giác… có cảm giác cậu ấy đang nhìn em, cậu ấy đang cười… cậu ấy… Chuyện này rất bất thường! Chuyện này căn bản là không thể nào! Cửa sổ nhà vệ sinh ấy, nằm ở vị trí rất cao, cùng độ cao với thùng nước! Trừ khi bên dưới có người cõng lên, có thang hoặc ghế, bằng không không thể lộ mặt ra như vậy! Hơn nữa đã tan học rồi! Trong trường đúng ra đâu có người! Không thể nào… hoàn toàn không thể… em… Phù… em luôn nhớ đến chuyện này… mấy ngày nay, mấy ngày nay không ngừng nhớ… không chỉ vấn đề của cửa sổ ấy… mà đồng phục cậu ấy mặc… cũng khác thường…”

“Không phải đồng phục ở mấy khóa của các cậu sao?”

“Không, không phải. Đồng phục của bọn em và cả khóa trên lẫn khóa dưới là loại đồ thể thao. Đồng phục của khóa trên nữa cũng là đồ thể thao. Nhưng chỗ này có sọc kẻ. Đồng phục của học sinh khóa mới là có áo khoác, chỗ này có huy hiệu của trường. Mấy khóa này của bọn em, đều không có loại đồng phục ấy. Cậu ấy cũng mặc đồ thể thao, nhưng là màu lam sậm, bên này là sọc màu vàng, tất cũng màu lam sậm, không phải màu đen. Hoàn toàn chưa từng thấy qua loại đồng phục ấy trong trường em.”

“Trong hình chụp học sinh tốt nghiệp, có thấy qua loại đồng phục đó không? Tôi nhớ trên bảng thông báo trong trường các cậu có hình chụp tập thể học sinh mấy khóa trước. Màu lam sậm, sọc vàng…”

“…”

“Đúng là có loại đồng phục như vậy đúng không?”

“Đúng… có, em… em có ấn tượng… cậu ấy… cậu ấy…”

“Chúng tôi sẽ điều tra một chút về danh sách học sinh của trường ở các khóa cũ. Đến khi có được danh sách, nhờ cậu chỉ ra và xác nhận giùm.”

“…”