Ngày 14 tháng 12 năm 2002, người ủy thác đến phòng nghiên cứu. File ghi âm 01620021214.wav.
“Lần này thực sự rất cảm ơn mọi người. Chúng tôi đều không ngờ, trong trường cũng chẳng có ai nghĩ đến.1Học sinh bây giờ… Thực ra tôi cũng mới tốt nghiệp đại học chưa được mấy năm… Haizz…”
“Tìm được học sinh giở trò rồi sao?”
“Đúng, tìm được rồi, chính là mấy đứa quỷ nhỏ đó của lớp tôi.8Đã kể với mọi người đó, mấy đứa học sinh hôm đó hỏi bài tôi cố ý giữ chân tôi. Thời gian ghi âm mà mọi người đã phát hiện… thì chỉ có tụi nó mới làm được2như thế. Vừa đến hỏi là tụi nó cũng nhận ngay. Thật là…”
“Thế ngoài anh ra, những người khác cũng nghe thấy tiếng khóc thì sao?”
“Chúng lại làm thêm hai lần nữa đấy. Nhà trường đã xử phạt4chúng. Có lẽ có người đã nghe thấy thật. Phần còn lại thì mấy đứa học sinh bốc phét với nhau.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy, vụ ủy thác này đến đây đã chấm dứt chứ?”
“Đúng. Đã làm rõ ràng cả rồi. Thực sự rất cảm ơn mọi người. Cảm ơn nhiều lắm.”
“Không có gì.”
Ngày 14 tháng 12 năm 2002, kết thúc ủy thác.
Người ủy thác: Từ Thần, Tề Tuấn Kiện
Giới tính: Nam
Tuổi: 17
Nghề nghiệp: Học sinh
Quan hệ gia đình: Cha mẹ
Địa chỉ liên hệ: Nhà số XXX, hẻm XXX, đường Ái Hoa, thành phố Dân Khánh; Nhà số XXX, số XXX đường Ái Hoa, thành phố Dân Khánh
Số điện thoại liên hệ: 68XXXXXX, 64XXXXXX
Ngày 20 tháng 12 năm 2002, người ủy thác lần đầu đến. File ghi âm: 01620021220.wav.
“Chào hai cậu.”
“…”
“Các cậu là học sinh của trường trung học phụ thuộc đại học Khoa học và Kĩ thuật?”
“Vâng…”
“Các cậu có biết Tôn Hoằng Bân không?”
“… Bọn em… bọn em đã nghe thầy Tôn nói về các anh chị… thầy Tôn…”
“Anh Tôn xảy ra chuyện gì sao?”
“Thầy… thấy ấy bị tai nạn xe… thầy ấy bị tai nạn xe…”
“Đã qua đời rồi ư?”
“…”
“Rất tiếc khi nghe được tin này. Các cậu cảm thấy vụ tai nạn của anh ta có vấn đề?”
“Bọn em đang đi chung với thầy ấy! Chuyện cái đoạn thu âm đó, là bọn em và có hai bạn lớp khác cùng làm. Chỉ là muốn dọa thầy ấy một chút… Thầy Tôn dạy bọn em hai năm rồi, năm nay là năm thứ ba. Lần đầu tiên thầy dạy lớp 12… thầy ấy rất tốt… bọn em cũng do nghe những bạn học khác kể, nghe các bạn nữ kể chuyện ma trong nhà vệ sinh, mới muốn hù dọa một chút… vốn dĩ đang định hù một bạn cùng lớp… là nảy ý định ngay lúc đó…”
“Chuyện đó là do các cậu làm, các cậu đúng ra nên hiểu rằng không có ma, là giả mà thôi.”
“Không phải! Bọn em cũng đâu có tin!”
“Trước đó bọn em hoàn toàn không tin. Tiếng khóc ấy là âm thanh trong phim kinh dị. Trước đó bọn em đã dùng đoạn thu âm này dọa một bạn khác cùng lớp. Cậu ấy sợ quá bỏ chạy. Bọn em đã giải thích cho cậu ấy biết rồi. Sau đó bọn em chuẩn bị dọa người khác… Bọn em cũng không ngờ lại như vậy. Hôm đó chỉ là nổi hứng bất thình lình, làm bài thi chán quá. Thấy có người đến hỏi bài thầy Tôn, ba đứa bọn em bèn bàn bạc, em cùng Từ Thần giữ chân thầy Tôn, người thứ ba đi mở máy walkman.”
“Một mình cậu ta đem đặt walkman lên trên thùng nước cao như thế ư?”
“… ”
“Không… bọn em… bọn em không hỏi… không nghĩ nhiều đến thế… Bọn em, bọn em đều không biết cậu ấy… sau đó cậu ấy bảo đặt trên thùng nước, bọn em còn cảm thấy…”
“Sau đó mấy cậu còn làm mấy lần nữa?”
“Còn làm hai lần nữa. Chỉ hai lần thôi. Cũng vào lúc tan học. Thấy có lớp nán lại trễ, bọn em thi xong sớm, bèn lén đi làm…”
“Cũng là trên thùng nước?”
“Vâng… ba người bọn em, cõng nhau lên…”
“Cậu thứ ba hôm nay không đến à?”
“…”
“Thôi được rồi. Nói về chuyện của anh Tôn trước đi. Vụ tai nạn của anh Tôn có vấn đề gì?”
“Bọn em bị nhà trường phạt, thầy Tôn đến tâm sự với bọn em. Hôm đó tối rồi, thầy ấy mời bọn em đi ăn chút gì đó. Ở chỗ tiệm trà sữa cạnh trường, mua trà sữa cho bọn em… Tất cả cùng đi với nhau một đoạn đường.”
“Ba cậu đều có mặt.”
“…”
“Tai nạn diễn ra thế nào?”
“Ngay lúc qua đường. Đèn đỏ. Ba đứa bọn em đều dừng lại. Thầy Bân đứng bên cạnh bọn em, nói chuyện với bọn em. Sau đó thầy ấy giống như đã nhìn thấy gì đó…”
“Là nhìn thấy gì đó ở sau lưng.”
“Sau lưng là trường học. Tòa lầu giảng đường trường của bọn em, có thể nhìn thấy tòa lầu giảng đường.”
“Thầy ấy đột nhiên lùi ra sau mấy bước, lùi lên phía trên vạch qua đường, sau đó…”
“Có một chiếc xe đang rẽ cua. Tông trúng thầy, thầy bị cuốn vào gầm xe… người… người liền…”
“Bọn em và người đi đường cùng đến giúp, nâng chiếc xe lên. Thầy Tôn… trên người không bị thương. Có trầy xước một chút. Mắt vẫn đang mở to. Có thế thôi… Tắt thở, tim ngừng đập. Xe cấp cứu đến… bảo thầy ấy bị đột tử… có lẽ là do hoảng sợ… Sao vậy được chứ… rõ ràng thầy, rõ ràng thầy đã nhìn thấy gì đó, nhìn thấy gì đó trong trường.”
“Vị trí ấy có thể nhìn thấy cửa sổ của nhà vệ sinh! Cửa sổ nhà vệ sinh đang mở! Bọn em đã thấy! Cửa sổ nhà vệ sinh đúng là đang mở! Chắc chắn có gì đó… có thứ gì đó…”
“Có thể liên lạc với cậu học sinh thứ ba kia không?”
“Hả? À… Đại Tuấn… Hách Gia Tuấn… cậu ấy cũng rất kì lạ…”
“Sau khi xảy ra chuyện, cậu ấy liền trở nên rất kì lạ. Cậu ấy nhìn thấy cửa sổ nhà vệ sinh trước. Sau khi thầy Tôn quay đầu lại, cậu ấy cũng quay đầu theo. Cậu ấy la lên một tiếng. Sau khi thầy Tôn gặp nạn, bọn em đều không biết phải làm thế nào. Cậu ấy bảo cửa sổ nhà vệ sinh đang mở, bọn em mới ngầng đầu lên nhìn… Cậu ấy xin phép nghỉ hai ngày… Bọn em muốn qua gặp anh chị, cậu ấy không chịu… Cậy ấy hình như đã biết gì đó…”
“Cậu ấy chắc chắn đã gặp phải gì đó từ trước! Cái walkman đó! Khi cậu ấy chỉ có một mình, làm sao đặt được lên trên thùng nước! Chắc chắn… chắc chắn là có gì đó…”
“Chúng tôi cần phương thức liên lạc của cậu ta. Ngoài ra, chúng tôi sẽ đến trường để điều tra hiện trường.”
“À… có thể, có thể tìm ra thứ ấy không? Thứ đã hại chết thầy Tôn…”
“Chúng tôi sẽ cố gắng.”
Ngày 21 tháng 12 năm 2002, phân tích file ghi âm 01620021221G.wav.
“… Hôm đó chỉ là nổi hứng bất thình lình, làm bài thi chán quá…”
“Trên người hai người này không có gì cả. Hôm đó mọi người đến trường không nhìn thấy âm khí sao?”
“Không.”
Ngày 25 tháng 12 năm 2002, trao đổi với Hách Gia Tuấn. File ghi âm 01620021225.wav.
“Chào cậu. Chắc là Từ Thần và Tề Tuấn Kiệt đã giới thiệu về chúng tôi với cậu rồi. Chắc họ cũng đã nói lý do chúng tôi đến đây.”
“… ”
“Cậu Hách này, có thể kể một chút về diễn biến của toàn bộ sự việc không?”
“…”
“Cậu đã có xung đột với hai cậu bạn chung lớp kia đúng không? Vết thương trên mặt là do họ đánh à? Nhà trường đã xử lý chuyện này chưa?”
“…”
“Cậu Hách, cậu im lặng như thế thì chẳng ích gì đâu. Chúng tôi muốn biết sự thật, muốn giải quyết toàn bộ chuyện này.”
“… Mọi người… sẽ giải quyết thế nào?”
“Cái này sẽ được quyết định từ thái độ của cậu có chịu giúp chúng tôi biết được sự thật của chuyện này hay không. Tôi thấy trên người cậu không có âm khí của ma. Có thể chắc chắn rằng, chuyện các cậu đã gặp khá là phức tạp. Nếu không phối hợp, e là chúng tôi đành phải dùng biện pháp thô bạo đơn giản để giải quyết sự tình phức tạp này. Là ai hại chết anh Tôn, thì giải quyết kẻ ấy.”
“Không phải! Không phải cậu ấy!”
“… ”
“… Em… em không biết nói thế nào…”
“Không sao, cậu nhớ đến đâu thì kể đến đó là được rồi. Nếu không biết bắt đầu từ đâu, vậy bắt đầu từ điểm sớm nhất của sự tình đi. Ba cậu quyết định dựng trò dọa người…”
“Không phải ba, là Từ Thần và Tiểu Tuấn dọa em trước… là họ dọa em trước…”