Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1115: Sa ngã (4)

Tiếng than khóc ấy vừa dứt thì khung cảnh xung quanh cũng phát sinh biến đổi.

Từ phòng khách biến thành nhà bếp.

Tôi nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ.

“Cứ làm phiền anh hoài, thật ngại quá.”

“Có gì đâu. Dù sao tôi cũng… Đây là việc tôi nên làm mà. À, sắp đến sinh nhật Vân Vân rồi phải không? Đến hôm đó tôi mua một cái bánh kem nhé.”

“Không cần, không cần. Chúng tôi đặt bánh rồi.”

Ngưng một lát, người phụ nữ nói: “Anh cũng qua cho vui đi.”

“Chuyện này… Cả nhà cô cùng dùng cơm mà, nếu tôi qua…”

Một bé gái nhảy chân sáo tiến vào, lớn tiếng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ nói với chú Phan chưa?”

“Chuyện của con thì con tự nói đi.”

“Vân Vân muốn nói với chú chuyện gì à?”

“Tuần sau là đến sinh nhật của cháu, mẹ nói cả nhà đến nhà hàng dùng cơm. Chú Phan cũng đến luôn nhé. Được không ạ?”

“Được được, Vân Vân đã nói vậy thì chú nhất định sẽ qua.”

“Tốt quá! Bà nội ơi, chú Phan hứa sẽ qua đó!” Cô bé lại nhảy chân sáo ra khỏi nhà bếp.

Cùng với đó, nhà bếp đã biến thành phòng khách.

Trên bàn tiệc bày rất nhiều món ăn.

“Hôm nay thật là phiền cậu quá. Bằng không chúng tôi lại phải mời thợ đến vệ sinh máy hút khói.”

“Không cần khách sáo như thế đâu. Cả nhà còn giữ cháu lại dùng cơm…”

“Ý, cái bình rượu gạo của tôi đâu rồi? Đem ra đây, tôi với Tiểu Phan làm một ly.”

“Cháu không uống rượu, không cần lấy đâu ạ.”

“Làm một ly đi! Cậu mà không đến, cũng chẳng có ai uống rượu với tôi. Haiz… từ lúc Bành Hàn mất, thì chẳng còn ai uống với tôi nữa …”

“Ông…”

“Không phải đang trách cậu, tôi không có ý đó. Tôi hiểu mà, đó chỉ là tai nạn, ai mà muốn chứ. Cậu còn thường xuyên chăm lo cho gia đình tôi, thay con trai tôi chăm sóc chúng tôi, thật sự là một người có tâm. Hôm nay chúng ta sẽ uống với nhau một ly.”

“Dạ. Dì ơi, dì ngồi đi, để cháu đi lấy cho.”

“Trong tủ dưới bếp, bên trái ngăn thứ hai ấy.”

Rời khỏi bàn ăn, tôi vẫn còn nghe tiếng nói cười ở sau lưng. Họ đang thương nhớ đứa con đã chết và cũng xem “tôi” như một nguồn an ủi.

Ánh mắt tôi quét qua chiếc tủ nhà bếp, rồi dừng lại ở giá treo dao.

Bước đến mở cửa tủ, lấy ra chai rượu gạo được bọc kỹ lưỡng, tôi bắt đầu mở bao bì của chai rượu. Vỏ bọc bằng nhựa bên ngoài khá khó mở, ánh mắt tôi lại di chuyển về chiếc giá treo.

Bàn tay thò ra không chọn lấy cây kéo, mà lướt qua nó, nắm lấy con dao gọt trái cây. Con dao gọt trái cây được rút ra, rồi lại được đặt vào trở lại. Cuối cùng, tôi đã chon con dao thái rau.

Con dao này cực kì bén, cắt nhẹ một cái, vỏ bọc bên ngoài đã rách, tôi rút chai rượu ra.

Tôi không hề đặt con dao trở lại, mà là một tay xách chai rượu, một tay nắm chặt con dao giấu ở sau lưng.

“À, rượu đến rồi. Cậu mang ly ra chưa?” Ông cụ ngồi bên bàn liếc mắt nhìn bàn tay đặt sau lưng của tôi.

Tôi thấy mình đã gật đầu.

Tôi đi đến bên cạnh chiếc bàn ăn, nhấc tay lên tựa như định đặt chai rượu xuống bàn, nhưng cánh tay đang nhấc cao bất ngờ lật lại, đập mạnh xuống.

Chai rượu gạo đập vào đầu bà cụ đang ngồi bên cạnh.

“Choang” một tiếng, tất cả những người khác đều sững sờ.

Họ chưa kịp phản ứng gì, tôi cũng chẳng thèm nhìn bà cụ đã ngã xuống sàn nhà, con dao giấu sau lưng vung lên, cắm phập vào đầu của ông cụ.

Dù con dao thái rau rất bén, nhưng cũng không thể chặt đứt đầu người được. Con dao mắc kẹt trong đầu ông lão, tôi gồng người mấy lần, lắc mạnh lưỡi dao, mới rút được nó ra.

Hai mẹ con còn sống la lên. Người phụ nữ định ôm đứa bé bỏ chạy.

Tôi quay phắt người lại, bước nhanh đến một bước, vung dao chém một nhát lên lưng cô ta. Người phụ nữ té xuống sàn, đè lên đứa bé.

“Á! Phan Nguyên Hải… Anh…”

Bé gái khóc nức nở: “Chú ơi, chú Phan…”

Tôi cúi đầu, thô bạo lôi đưa bé ra.

“Đừng! Đừng mà!” Người phụ nữ nhào đến, bị tôi đá văng ra.

Tôi đặt lưỡi dao bén ngót lên chiếc cổ mảnh khảnh của bé gái. Vì cô bé đang gào khóc nên người không ngừng run rẩy, lớp da mỏng manh bị lưỡi dao sướt qua.

Tôi khẽ nghiến mạnh tay xuống, vết thương trên cổ cô bé càng sâu hơn. Máu trào ra, chảy ướt chiếc váy xinh đẹp của cô bé.

“Đừng! Xin anh tha cho con gái của tôi!” Người phụ nữ một lần nữ nhào đến.

Tôi rút mạnh tay ra, cắt đứt cần cổ của bé gái.

Máu cô bé bắn vào mặt mẹ mình.

Tôi lại vung tay một cái, ném con bé trả lại cho người phụ nữ.

Cô ta quỳ trên sàn, ôm con khóc thảm thiết.

Bên ngoài cửa hình như có một vài tiếng động.

“Tại sao chứ… Tại sao anh lại làm vậy?! Anh điên rồi hả, Phan Nguyên Hải?!” Người phụ nữ hét lên.

“Tại sao?” Tôi khuỵu người xuống, đẩy tay ra, đâm sâu con dao vào tim người phụ nữ, mãi đến lúc đôi mắt cô ta bắt đầu trợn trắng, mới nói: “Phan Nguyên Hải hại chết chồng của cô, hại chết cha, hại chết con trai các người, mà các người lại xem hắn như người nhà?! Tại sao các người lại xem kẻ giết người thân của mình như người nhà?!”

Tôi gầm lên.

Đôi mắt người phụ nữ càng trợn to hơn.

Tôi buông bàn tay đang nắm chặt con dao ra, người phụ nữ đổ gục xuống vũng máu của chính mình, cánh tay đang ôm đứa con cũng buông thõng ra.

Tôi đứng nhìn hai mẹ con, rồi quay qua nhìn hai vợ chồng già.

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, có người đang bàn tán có nên báo cảnh sát hay không.

Người tôi run lên, ngồi phịch xuống.

Bàn tay chạm vào vũng máu, mà máu trên quần áo tôi còn nhiều hơn.

Ánh mắt di chuyển về phía con dao đang cắm sâu trên ngực người phụ nữ, nước mắt tôi trào ra, run rẩy đưa tay đến rút con dao. Máu của người phụ nữ bắn vào mắt tôi, trước mắt tôi bây giờ chỉ là một mảnh đỏ ngầu.

Con dao còn dính máu âm ấm chạm vào cổ tôi và ngay sau đó là một cơn đau buốt óc.

Tôi cảm nhận máu trong người mình chảy ra.

Trong tầm mắt đỏ màu máu, tôi nhìn thấy một bóng người.

Người đó trừng trừng nhìn tôi bằng ánh mắt oán hận.

Thoáng chốc, tầm nhìn của tôi vẫn phủ lên một lớp sương mù màu máu, nhưng hiện trường của vụ án mạng thảm khốc đã tan biến.

“Phù… phù…” Tôi đưa tay xoa cái đầu đang đau buốt, vất vả lắm mới bình ổn lại được tâm trạng đang vô cùng bấn loạn.

Đồng hồ trên điện thoại báo cho tôi biết, khoảng thời gian nhìn thấy ảo giác, nhìn thấy những người chết đó mới chưa quá một phút.

Thế nhưng tôi đã nhìn thấy quá nhiều thứ.

Cảm xúc của người chết nào cũng vô cùng mãnh liệt.

Lo sợ, thù hận, phẫn nộ, tuyệt vọng…

Những cảm xúc này chồng chéo lên nhau.

Nhưng sâu sắc và mãnh liệt nhất vẫn là phẫn nộ.

Phẫn nộ vì bị phản bội.

Cái cảm giác ấy giằng xé linh hồn tôi, như muốn lôi tôi xuống một vực sâu tăm tối nào đó.

Linh hồn tôi dù chưa bị rơi xuống, nhưng những người ấy chắc chắn đã lọt thỏm vào hố sâu của những cảm xúc tiêu cực.

Như Ngô Linh đã nói, họ sa ngã rồi.

Những linh hồn vốn dĩ chưa biến thành ma, đã từng chút một sa ngã, cuối cùng biến thành ma. Đồng thời trong quá trình giết người, những hồn ma lại tiếp tục lún sâu hơn. Họ nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, đủ sức để giết người dễ dàng, hơn nữa còn rành rẽ các phương pháp giết người, hệt như một bản năng sinh tồn vừa sinh ra đã có.

Tôi nhìn văn kiện Ngô Linh gửi qua một cái.

Vừa rồi tôi chẳng qua chỉ mới xem một đoạn mở đầu, mà ý thức đã tự động bị tấn công. Hiện tại, tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Tôi tắt file đi, nhắn tin nói cho Ngô Linh biết tình trạng của mình.

“… Điều này chứng tỏ suy đoán của chúng tôi không hề sai. Họ đang không ngừng sa ngã. Chuyện này rất phiền phức.” Câu nói sau cùng, Ngô Linh hệt như đang lẩm bẩm một mình.

Tôi ngẫm nghĩ một lát, rồi hỏi: “Thế, Diệp Thanh thì sao?”

Tôi không thể nào tưởng tượng được sau khi sa ngã, thì Diệp Thanh sẽ như thế nào. Lúc anh ta bị mất tự chủ đã đủ tồi tệ lắm rồi. Nhưng tốt xấu gì, thì khi ấy anh ta vẫn giữ được lý tưởng mà mình hướng đến lúc đầu, tất cả những gì anh ta làm, chỉ để thay đổi cái thế giới này, xây dựng nên một thế giới mới an toàn hơn, công bằng hơn. Có thành công hay không tạm thời không nói, chí ít thì vẫn còn một tia hy vọng và khi làm việc anh ta vẫn có sự logic, trình tự. Thế nhưng nếu như Diệp Thanh bị các cảm xúc tiêu cực chi phối, điên cuồng đến mức quên hết thân sơ, thì e là cả đám chúng tôi khó mà giữ được tính mạng.

Tôi đoán, anh ta sẽ hệt như cái Ông Trời đang bị điên kia, dựa vào sức mạnh của chính mình tiêu diệt hết mọi hiện tượng quái dị. Khi những thứ không nên tồn tại biến mất, anh ta sẽ tự sát, giải quyết nốt hồn ma cuối cùng trên thế giới này. Như thế mới xem như thành công trọn vẹn.

Chỉ có điều, cách làm đầu tiên của cái phương thức cực đoan này, sẽ hại chúng tôi đứng ở thế đối lập với Diệp Thanh và không thể nào tránh khỏi một trận chiến sinh tử.

Tôi không nắm chắc phần thắng, mà cũng chẳng muốn bất kỳ một phe nào phải hy sinh oan uổng.

Đây chỉ là phỏng đoán của tôi. Nhóm của Ngô Linh chắc sẽ hiểu rõ về Diệp Thanh hơn, có lẽ sẽ có cách khác, có lẽ sự tình không tồi tệ như tôi nghĩ.

Tôi chờ đợi đáp án cho tôi đỡ lo hơn của ngô Linh.

“Nếu là Diệp Thanh thì chúng tôi cũng không có cách nào. Nếu như anh ấy bị sa ngã thì… Ừm, cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Năng lực của anh ấy sẽ không ngừng lớn mạnh, khi phát triển đến tột độ, có thể trực tiếp giết chết Ông Trời cũng không phải là chuyện không thể.” Câu trả lời của Ngô Linh đã vượt quá xa dự liệu của tôi. “Có điều, trước thời điểm đó, năng lực của anh ấy sẽ biến thế giới này trở nên tồi tệ hơn. Những hồn ma kia sẽ bị anh ấy kích thích, buộc phải mạnh mẽ hơn. Mà nếu như anh ấy quả thật giết chết Ông Trời rồi, thì chúng tôi cũng chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì. Dù khoa học kĩ thuật đã phát triển cao, nền văn minh nhân loại đã tiến bộ, nhưng những thứ như Ông Trời, vận mệnh, tín ngưỡng với thần… cũng chưa thể biến mất. Nếu có ai đó tiêu diệt sạch sẽ những thứ ấy… tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”