Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1114: Sa ngã (3)

Phần mềm tìm kiếm do Nam Cung Diệu lập trình vẫn chưa rà soát hết kho dữ liệu, cho nên cái mà Ngô Linh gửi cho tôi chỉ là một phần của các sự kiện điển hình mà họ đã tra ra được. Chỉ vỏn vẹn các “ví dụ” được tìm thấy trong phạm vi thành phố Dân Khánh cũng đủ để lấp đầy mười trang giấy, điều này khiến tôi không khỏi kinh hồn bạt vía.

1, Ngày 18 tháng 7 năm 2015, Hề Văn và Khổng Lâm Phương nảy sinh cự cãi. Hề Văn dùng một chiếc kéo nhỏ đâm bị thương mắt của Khổng Lâm Phương, khiến Khổng Lâm Phương bị mù, sau đó do vết thương nhiễm trùng, không chữa dẫn đến tử vong. Trong thời gian vụ án được thẩm tra để xử lý, Hề Văn đã bồi thường cho gia đình của Khổng Lâm Phương, được họ chấp nhận bãi nại, đồng thời được giảm nhẹ mức án.

Ngày 23 tháng 8 năm 2016, Hề Văn được tạm phóng thích, trong thời gian tạm phóng thích, Hề Văn đã dùng kéo chọc vào mắt mình, tự sát. Ngày 24 tháng 8 năm 2016, chồng của Khổng Lâm Phương là Hạ Tuấn đã dùng kéo chọc vào mắt mình, tự sát. Ngày 29 tháng 8 năm 2016, cha của Khổng Lâm Phương là Khổng Đức An đã dùng kéo chọc vào mắt mình, tự sát. Ngày 8 tháng 9 năm 2016, con gái của Khổng Lâm Phương là Hạ Tiêu Nhã đã dùng kéo chọc vào mắt mình, tự sát.

2, Ngày 23 tháng 1 năm 2016, Thích Triết Hiên say rượu lái xe, tông chết Vệ Hồng Tâm. Trong giai đoạn vụ án được điều tra xử lý, Thích Triết Hiên đã bồi thường tiền cho gia đình của Vệ Hồng Tâm, được họ tha thứ và gia đình của Vệ Hồng Tâm đã đưa đơn xin bãi nại lên tòa án.

Ngày 29 tháng 3 năm 2016, Thích Triết Hiên trên đường đến tòa đã gặp tai nạn gian thông tử vong. Ngày 5 tháng 4 năm 2016, vợ của Vệ Hồng Tâm là Miêu Ái bị tai nạn gian thông tử vong. Ngày 8 tháng 4 năm 2016, con trai Vệ Hồng Tâm là Vệ Thiên Thiên tự sát. Ngày 9 tháng 4 năm 2016, vợ của Vệ Thiên Thiên là Vu Hân tự sát. Ngày 3 tháng 7 năm 2016, cháu của Vệ Hồng Tâm là Vệ Soái bị tai nạn gian thông tử vong.

3, Ngày 30 tháng 9 năm 2016, Trâu Vĩnh An đột nhập vào nhà Vương Thịnh Tư và Khương Mai ăn cướp, giết chết cả hai vợ chồng. Đứa con gái của họ là Vương Lê Lê trốn trong phòng ngủ, may mắn thoát chết.

Ngày 5 tháng 12 năm 2017, Trâu Vĩnh An đột tử trong tù. Ngày 9 tháng 12 năm 2017, Vương Lê Lê đột tử tại nhà. Ngày 11 tháng 12 năm 2017, cha mẹ của Vương Thịnh Tư ngộ độc khí ga chết tại nhà. Ngày 18 tháng 12 năm 2017, cha mẹ của Khương Mai do chập đường điện cũ gây ra hỏa hoạn, chết tại nhà. Ngày 23 tháng 11 năm 2017, anh cả của Khương Mai chém chết vợ mình rồi tự sát.

4, Ngày 19 tháng 6 năm 2019, Phan Nguyên Hải do vận hành máy móc bị sai lầm, khiến Bành Hàn bị trọng thương, không cứu được, tử vong. Phan Nguyên Hải được gia đình của Bành Hàn bãi nại, giảm nhẹ mức án.

Ngày 24 tháng 8 năm 2022, trong lúc đến thăm gia đình Bành Hàn như bình thường, Phan Nguyên Hải đã ra tay tàn nhẫn giết chết bốn người thân của Bành Hàn. Sau khi trở lại nhà máy, đã dùng máy móc để tự sát, nguyên nhân tử vong giống hệt Bàng Hàn.

5…



Tôi chỉ mới xem được một phần mà đã thấy xây xẩm mặt mày.

Thông tin mà Nam Cung Diệu tra được rất đầy đủ. Bản scan hồ sơ vụ án, bản trích lúc phán quyết của tòa án, thông tin cá nhân của các đương sự đều được đính kèm đầy đủ.

Tôi nhìn các tấm ảnh của những người đã chết, chợt thấy mắt hoa cả lên.

Hình như tôi đã nhìn thấy rất nhiều hình ảnh hỗn loạn.

Hai tay tôi nắm chặt chiếc kéo, từ từ đưa về phía mắt mình. Tôi không cách nào nhắm mắt lại, cũng chẳng thể vùng vẫy, chỉ có thể trợn trừng nhìn chiếc kéo đâm sâu vào mắt mình. Mà quá trình này diễn ra rất chậm chạp, tôi có thể cảm nhận được sự cứng nhọn và lạnh lẽo của kim loại, kể cả quá trình lưỡi kéo di chuyện thế nào trong tròng mắt.

Cơn đau vẫn còn nằm trong tầm chịu đựng được của tôi. Dẫu sao tôi cũng đã trải qua chuyện của vợ Mộc Ca. Những đau đớn mà chị ta đã chịu đựng còn gấp trăm ngàn lần hiện tại.

Nhưng cái kiểu dày vò chầm chậm này, thực sự khiến người ta cực kỳ khó chịu.

Hết lần này đến lần khác, tôi không ngừng trải nghiệm cái cảm giác đau đớn ấy.

Mãi đến lúc tôi tỉnh táo trở lại, thì toàn thân đã ướt sũng mồ hôi, vô thức đưa tay chụp lấy mắt trái của mình. Bên trái mắt tôi khá tối, hệt như thực sự đã mất đi thị lực, không còn nhìn thấy nữa.

Trạng thái này kéo dài khoảng mấy phút, đến lúc tôi xem tấm hình tiếp theo, thì nó đã tốt lên.

Tiếng ầm ầm của động cơ xe ô tô thay thế mọi âm thanh xung quanh.

Thân thể tôi bị đầu xe húc vào, bị bánh xe nghiền nát, khá giống với cảm giác trước khi chết của Châu Hy Hy.

Tôi bắt đầu có cảm giác quen thuộc với cái loại tình trạng như một căn bệnh này, cơn đau lan truyền trong hệ thần kinh, nhưng không đến mức làm tôi cảm thấy đau đớn.

Mãi đến lúc trước mắt tôi xuất hiện thân ảnh của một cụ già, thì tôi mới cảm nhận được một tâm trạng lo sợ và bi thương chẳng biết từ đâu tràn đến.

Tứ chi của cụ già co quắp, bị thương rất nặng. Máu trên người ông ta chảy xuống, nhuộm đỏ mặt sàn. Đôi mắt vô hồn nhìn tôi chằm chằm, hệt như đang tố cáo điều gì đó.

“Cha! Cha ơi! Còn không còn cách nào khác cả! Con không đồng ý, dù cho tòa có xử nguyên trạng, thì cũng chỉ nhiêu đó năm thôi, cùng lắm là ông ta bị tử hình. Mà ông ta chết rồi thì sao chứ? Cha có sống lại được đâu! Ông ta chịu bỏ ra đến năm triệu lận! Gia đình ông ta chịu bồi thường cho chúng ta năm triệu, còn cho mình một căn nhà ngay trung tâm thành phố nữa! Cháu của cha chuyển hộ khẩu qua bên ấy, là có thể vào học trường trọng điểm của thành phố rồi! Cha ơi, cha…!”

Tiếng nói của đàn ông vang lên bên tai tôi.

Thế nhưng máu vẫn không ngừng lan rộng.

Toàn bộ sàn nhà của phòng khách đều nhuốm đầy máu.

Rời khỏi phòng khách, ông già ấy vẫn cứ xuất hiện.

Luôn luôn tồn tại trong ánh mắt của cụ là lời tố cáo im lặng.

Cuối cùng, tôi chịu hết nổi rồi. Tôi cảm thấy mình đang rơi tự do, thân thể đổ rầm xuống sàn nhà cứng ngắc, thì tất cả kết thúc.

Ý thức được phục hồi, tôi thở phào một hơi, qua khóe mắt nhìn thấy một tấm ảnh khác.

Trong đêm khuya yên tĩnh, còn nghe thấy những âm hưởng ghê rợn. Tiếng kêu la, tiếng đánh đập, cuối cùng là tiếng gào thảm thiết. Tôi đang run cầm cập, nhưng vẫn cố gắng di chuyển về phía cửa phòng, khóa trái cửa lại, rồi đẩy bàn ghế đến chèn lên cánh cửa.

Tôi nín thở chờ đợi, hồi lâu sau thì nghe thấy có người tông cửa, sợ đến mức tim muốn lọt ra ngoài. Lát sau nữa, tiếng bước chân đã rời đi, tiếng mở rồi đóng cửa vang lên. Tôi lắng tai nghe thấy nhiều tiếng động hơn.

Hàng xóm đã báo cảnh sát, cảnh sát nhanh chóng có mặt.

Vô số hình ảnh lướt qua trước mắt tôi, rồi dừng lại trên một bản hợp đồng bảo hiểm.

Một nhóm người đang ngồi quanh bàn, chỉ tay lên bản hợp đồng tranh cãi.

“Chuyện này chắc chắn được bồi thường.”

“Đúng vậy, chết người là được bồi thường.”

“Chẳng phải tai nạn mới được bồi thường sao? Trong khi hai vợ chồng A Mai bị người ta giết mà.”

“Bị giết thì cũng là tai nạn. Lê Lê, con gọi điện đến công ty bảo hiểm hỏi thử xem, số này.”

“Hỏi cái gì nữa chứ. Liên lạc kêu họ bồi thường ngay là được rồi. Cảnh sát đã bắt được hung thủ, lúc này không thoát được.”

Những tiếng tranh cãi dần lùi xa.

Một đêm tối tăm lại đến. Cánh cửa đang đóng chặt bị tông dữ dội. Kẻ ở bên ngoài không hề bỏ đi, mà hết sức lì lợm, không ngừng tông cửa. Ổ khóa phát ra tiếng động lớn, rồi bung ra. Bàn ghế chắn trước cửa chà sát lên mặt sàn, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc. Khe cửa từng chút một mở to, một con dao sáng loáng từ bên ngoài thò vào, trên lưỡi dao vẫn còn dính máu. Đằng sau khe cửa không thấy người cầm dao đâu, chỉ thấy trên sàn nhà có hai cái xác, một nam một nữ. Đôi mắt họ như phát sáng trong bóng tối, nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt không cam tâm và phẫn nộ.

Tim tôi bỗng nhiên ngừng đập, chỉ trong chốc lát mà cứ như tôi vừa trải qua một lần chết.

Ngay sau đó, căn phòng lại biến hóa. Tôi ngửi thấy mùi khí gas, nhưng lại chẳng thể nào nhấc nổi người lên. Rồi tôi nghe thấy mùi cháy khét, nhưng bị kẹt trong đám khói đen, không thể nào thoát ra được.

Tôi hệt như đã chết đi sống lại những mấy lần, mãi đến lúc những mùi vị ấy biến mất, thì một công xưởng sáng sủa hiện ra trước mặt.

Tôi nhấn một chiếc công tắc, guồng máy trước mặt bắt đầu vận hành, mấy phút sau thì ngừng lại, đèn báo động bật sáng đỏ chói. Tôi bực mình, tắt máy rồi khởi động lại lần nữa. Lần này đèn báo động còn bật sáng nhanh hơn nữa.

Tôi lại tắt máy, đứng dậy men theo đường ống nước đi kiểm tra.

Đang đi thì chợt nhìn thấy một nửa cánh tay đang bị mắc kẹt trong guồng máy.

Tim tôi đập dữ dội, bước chân chậm lại, đến bên cạnh cánh tay đó.

Trong guồng máy là một xác chết đã bị nghiền dẹp lép, không còn nhận ra là ai nữa.

Trước mắt tôi chợt tối xầm lại, rồi lại bừng sáng lên. Tôi đang quỳ trên đất khóc lóc đau khổ, trước mắt nam nữ già trẻ đều đang ôm đầu than khóc.

“Được rồi, chúng tôi hiểu rồi, anh cũng không cố ý. Chuyện này… xem như Bành Hàn nhà tôi xui xẻo. Là do nó xui xẻo… Hu hu…”