Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1073: Mạo hiểm (2)

Cái đoạn ghi âm cuộc gọi mà Ngô Linh phát cho tôi nghe đến đây cũng đã coi như là kết thúc rồi, đoạn tiếp theo chỉ còn nghe thấy những tiếng bước chân, tiếng giẫm phải thuỷ tinh, tiếng khóc, tiếng nôn oẹ... Hầu như đều là tạp âm và sau mười giây thì kết thúc hẳn.

Ngô Linh lên tiếng: “Chuyện này vốn không liên quan gì đến chúng tôi.”

Tâm trí tôi vẫn còn đang chìm đắm trong những âm thanh ồn ào và hỗn loạn đó, đột nhiên nghe thấy lời này của Ngô Linh thì liền sững cả người: “Ý của cô là...”

Không phải là tôi không hiểu Ngô Linh đang muốn nói gì. Đúng vậy, chuyện này vốn không liên quan đến bọn họ. Do tôi bắt gặp được chuyện này, nói cho họ biết, sau đó họ tiến hành điều tra. Nam Cung Diệu có một thiên phú rất đặc biệt, vì vậy mà chỉ trong một đêm, thậm chí còn chưa tới một đêm, chỉ trong vài tiếng đồng hồ thôi, anh ta đã mò ra được cuộc điện thoại cầu cứu này, chuyện này cũng đã điều tra được sơ sơ rồi.

Nếu là trước đây, lúc họ mở phòng nghiên cứu hiện tượng quái dị, nếu như không có ai tìm đến nhờ họ giúp đỡ, thì hầu như họ cũng sẽ không đi lo chuyện của người khác.

Nếu là vậy thì trên đời này thật sự có quá nhiều chuyện cần phải lo, ngay cả những vụ uỷ thác họ tiếp nhận, có rất nhiều vụ vẫn chưa được giải quyết xong, họ cũng không mãi chấp nhất một chuyện này, nhất định phải điều tra đến cùng mới thôi.

Đây là một vấn đề về hiệu suất làm việc, cũng là vấn đề về giá trị của bản thân.

Tôi có thể hiểu được ý của Ngô Linh, cũng đã đoán được sơ sơ tiếp theo đây cô ấy sẽ nói gì.

Tôi cũng đang đắn đo dữ lắm.

Chuyện này cũng không liên quan gì mấy đến tôi cả, tôi không quen biết gì với những người đã thiệt mạng kia, chỉ là do tôi xui xẻo, hoặc nên nói là số mạng không tốt nên mới đụng phải chuyện này. Nếu như được thì tôi cũng sẽ lập tức quay đầu bỏ đi.

Nói đúng hơn thì tôi không có chơi những trò chơi kiểu mạo hiểm hay nói thật gì đó, những người quen của tôi cũng không chơi trò này. Cái thứ đó, cho dù nó là một loại linh hồn mới hay là một thứ mới lạ gì đó thì nó đều không thể làm hại đến tôi. Ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn, nó chưa thể làm gì được tôi. Đợi đến khi nó tiến hoá tới một mức nào đó có thể làm hại đến người nhà và bạn bè của tôi, tôi cũng không biết là lúc đó tôi còn sống hay là đã chết từ lâu rồi. Lúc này đã bắt đầu lo lắng cũng không giúp ích được gì.

Nhưng, suy cho cùng thì tôi cũng đã tận mắt chứng kiến cả quá trình đó, tôi đâu thể quên chuyện này một cách nhanh như vậy được.

Những ý nghĩ này lướt qua trong đầu tôi, đầu dây bên kia Ngô Linh đã lên tiếng nói tiếp.

“Tuy rằng chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi, nhưng tôi cảm thấy đây là một điềm báo không tốt.” Ngô Linh nói ra những lời này khiến tôi cảm thấy rất bất ngờ.

Tôi vẫn chưa hiểu: “Điềm báo gì cơ?”

“Điềm báo cho cái việc thế giới này đang dần trở nên ác hóa. Tôi đã nói qua với cậu rất nhiều lần rồi. Trước đây, những người trong nghề đều cảm giác được cái thế giới này đang dần trở nên đen tối, rất nhiều người đã cảm thấy bất ổn, nhưng cái tốc độ và phạm vi ảnh hưởng này thật sự là quá nhanh và quá rộng. Cậu vẫn còn nhớ vụ việc của Nam Cung chứ? Lúc đó các phần mềm game rất được ưa chuộng, linh hồn được sinh ra trên thế gian này có một cỗ sức mạnh rất to lớn, nhưng đồng thời nó cũng chịu rất nhiều trói buộc. Có thể nói theo cách như vậy, sự ra đời và quy tắc hoạt động của nó có ảnh hưởng lẫn nhau. Được sinh ra từ game nên nó cũng phải tuân thủ những quy tắc trong game. Nó có suy nghĩ riêng, nó có thể làm ra một vài trò gì đó, nhưng không được làm trái với những quy tắc đó.”

Tôi đương nhiên là còn nhớ vụ việc của Nam Cung Diệu rồi, còn nhớ rất rõ nữa cơ. Bản thân tôi cũng bị cuốn vào trong chuyện đó, bị ép phải chơi “game”. Cái “trò chơi” đó cũng thật sự là quá lợi hại, có thể khiến cho một cô gái bình thường giết chết cái người đã sống hai ba trăm năm là Thiên Nhất Chân Nhân một cách dễ dàng như vậy, ngoài ra nó cũng hiểu rất rõ về thế giới hiện thực, từ đó tạo ra một phó bản cho game.

Nhưng mà cũng giống như những gì Ngô Linh vừa mới nói xong, nó có thể lợi dụng quy tắc game để giết người, lách quy tắc, nhưng đồng thời nó cũng chịu sự trói buộc từ những quy tắc game đó. Nam Cung Diệu đã từng ép nó vào chỗ chết, nó dựa vào kĩ thuật thực lực của người chơi. Còn tôi thì do may mắn thôi, dựa vào năng lực của bản thân đã tiêu diệt được nó.

Quá trình đó không hề dễ dàng chút nào, nhưng cũng không đến nỗi là quá khó.

Thiên Nhất Chân Nhân do không biết quy tắc game nên đã phải chịu thiệt thòi, nếu đổi lại, để cho Thiên Nhất Chân Nhân nắm được bản chất của “trò chơi”, chắc chắn ông ta sẽ không mất mạng một cách oan uổng như vậy.

“Ngoài ra, nó chỉ có một mình thôi, là một cá thể đơn độc.” Ngô Linh lại nói thêm một điều nữa.

Tôi gật đầu trong vô thức.

Linh hồn của “trò chơi” là một cá thể đơn độc, có suy nghĩ riêng, có tính cách riêng, vì vậy nếu nó muốn làm gì đó thì phải làm lần lượt từng việc một.

Tôi đột nhiên hiểu được ý của Ngô Linh.

“Cái trò chơi lần này thì không phải. Thật ra thì cái linh hồn trước, chính là linh hồn lợi dụng cơ thể của cô Trần đó, cũng có sự khác biệt so với những linh hồn khác.” Ngô Linh đột nhiên nhắc đến cái vụ việc xảy ra gần đây vào đêm mưa gió đó: “Gần đây chúng tôi tiến hành rất nhiều cuộc điều tra. Tối hôm đó, trong cùng một lúc có rất nhiều người thiệt mạng, mãi cho đến khi nó tìm đến phòng nghiên cứu thì mọi chuyện mới chấm dứt. Cũng tức là, tuy rằng nó là một cá thể đơn độc, nhưng nó có thể làm rất nhiều việc trong cùng một lúc, trong phạm vi ảnh hưởng, nó có thể tác động đến rất nhiều người.”

Sắc mặt tôi tối sầm lại.

Đây là sự nhảy vọt về bản chất của sức mạnh.

Vả lại cái sự nhảy vọt về chất này chắc chắn không phải là do “thiên phú” không giống nhau của mỗi linh hồn.

Suy cho cùng thì cái “hệ thống game” đó cũng không phải là một linh hồn “không có thiên phú”. Nó không giống như linh hồn ở trên thôn Núi, được sinh ra từ ý niệm của những người trong thôn. Nhìn xem tình hình của các công ty game trên toàn cầu thì cũng biết được rồi. Cho dù Nam Cung Diệu đã làm tiêu hao rất nhiều năng lực của nó, cũng không thể nào khiến cho nó trở nên “yếu ớt” như vậy.

Linh hồn đêm mưa gió có thể còn mạnh hơn linh hồn “trò chơi”, nhưng về linh hồn mới lần này, được sinh ra từ trong trò chơi nói thật hay mạo hiểm, nếu so về “thiên phú” thì làm sao có thể bì kịp với toàn bộ sản nghiệp trò chơi điện tử chứ? Cho dù game được chia thành nhiều thể loại khác nhau như là PC, điện thoại, PS… thì cũng không có lí nào sẽ thua một cái trò chơi tụ tập nhiều người như vậy được.

Như vậy thì tức là cái thế đạo này đã thay đổi rồi.

Cái “trò chơi” đó cũng xui xẻo, trước khi thế gian trở nên ác hóa hơn thì nó đã bị tôi tiêu diệt rồi.

Những linh hồn trò chơi sau thì khá may mắn, thế đạo này có lợi cho chúng, chúng vừa mới được sinh ra thì đã lớn mạnh hơn “tiền bối” rồi.

“Cô cảm thấy tình hình sẽ càng trở nên tồi tệ hơn sao?” Tôi đau đầu hỏi.

Trước đây tôi thường nghe được, thường hay nhắc đến những câu như là thời thế không tốt, nào là học cái chuyên ngành thì không có tương lai, trình độ cử nhân không có đủ xài, không thể bì kịp với cái thời thế tốt đẹp hai ba mươi năm trước nữa rồi, hoặc là về những cái như là đi làm, môi trường làm việc, kết hôn sinh con đẻ cái...

Con người ta bây giờ không còn tốt như trước đây nữa nên mới thường xuyên nhớ về những điều tốt đẹp trước đây, đây là điều mà hầu như mọi người đều tán thành.

Nhưng đây chỉ là những lời than thở bình thường thôi.

Ngô Linh đang nói đến là những hiểm hoạ thật.

Có thể là cả đời này tôi đều không thể nhìn thấy những thứ như là trái đất dần nóng lên, mực nước biển dâng cao, nguy cơ hạch nhân, hành tinh va vào Trái Đất, nhưng thật không ngờ rằng có thể tôi sẽ được chứng kiến một cái cảnh tận thế còn thảm thiết hơn nữa.

Tôi cảm thấy rất bất an, nhưng cũng đành hết cách.

Giọng Ngô Linh vẫn bình tĩnh như trước: “Hôm nay chúng tôi sẽ liên lạc với chủ nhân của cuộc gọi đó và bạn bè của những nạn nhân khác, để điều tra rõ đầu đuôi mọi chuyện là như thế nào. Chúng tôi cũng phải liên lạc với những người trong nghề. Đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu. Gần đây cậu phải cẩn thận hơn đấy.”

Ngô Linh nhắc nhở tôi như vậy, tôi cũng đem những lời này nhắc nhở cho đám Tí Còi.

Nếu nói là “phải cẩn thận hơn” thì cùng lắm là không chơi trò nói thật hay mạo hiểm thôi.

Tuy rằng vẫn còn lo lắng về tương lai sau này, nhưng vào lúc này, chúng tôi cũng không cần lo lắng nhiều như vậy đâu.

Đám người Thanh Diệp điều tra mọi chuyện rất nhanh, lúc tôi tan ca đi về nhà thì thấy Ngô Linh gửi đến cho tôi một file ghi âm. Cái này cũng khá giống như đang ngồi xem những tập hồ sơ của Thanh Diệp vậy.

Tôi mở cái file ghi âm đó ra, nghe được giọng nói quen thuộc của Ngô Linh và giọng của một cô gái trẻ khác. Ngô Linh nói, cô gái này là bạn của những nạn nhân kia, cô ta đã tận mắt chứng kiện toàn bộ vụ việc và cũng là người gọi điện kêu xe cấp cứu.

Giọng cô gái đó run rẩy, nức nở, nghe vẫn còn rất sợ hãi.



“... Tối hôm qua chúng tôi tụ họp gặp mặt, năm tư tốt nghiệp rồi, đều đã tìm được công việc... Chúng tôi chơi chung một nhóm, suốt cả bốn năm đại học, quan hệ rất tốt. Nhà tôi ở đây, nhà cũng khá rộng nên tôi mời họ đến chơi, trước đây cũng vậy mà... Hức... Uống bia, đánh bài, ca múa, đặt món ăn... Trước đây chúng tôi cũng chơi vậy mà... Sau khi uống bia được một hồi thì bắt đầu chơi trò chơi, trong nhà tôi không có gì chơi cả, sau đó cả nhóm quyết định chơi nói thật hay mạo hiểm. Chúng tôi chỉ chơi vậy thôi. Quay cái chai bia rỗng, quay trúng ai thì người đó bị phạt.”

“Mới đầu thì phạt gập bụng, hít đất, hỏi có yêu chưa, có mấy người bạn trai. Chúng tôi thân như vậy rồi, thật ra có rất nhiều câu hỏi đều đã biết câu trả lời. Chúng tôi không có làm gì quá đáng cả...”

“Còn hai người kia thì bị sao vậy?”

“Cái lượt đó, anh Khang quay cái chai, quay trúng A Hào, anh ấy bảo A Hào và Hương Hương phải hôn nhau trước mặt mọi người. Hai người họ đang yêu nhau mà, bắt đầu từ lúc năm hai, chúng tôi ham vui, bảo họ hôn nhau. Hai người họ hôn nhau rồi, anh Khang kêu là chưa đủ, ít nhất phải 30 giây, chúng tôi cũng hùa theo... Hức... Chúng tôi chơi chung với nhau... Họ... Họ không chịu, Hương Hương cảm thấy ngại...”

“Ngoại trừ hai người họ ra thì những người khác đều hoàn thành xong nhiệm vụ?”

“Ừ...”

“Sau đó xảy ra chuyện gì nữa?”