Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1072: Mạo hiểm (2)

Đám học sinh đó hơi đông, đều đã uống bia vào rồi, đi trên đường thì cười giỡn với nhau rất ồn ào. Con đường này cũng không phải là đường lớn gì. Buổi tối ở đây có rất nhiều những xe đẩy hàng rong, lấn chiếm cả lòng đường.

Tôi cõng em gái say xỉn trên lưng, không muốn đụng mặt những người kia nên đã bước đi nhanh hơn, chạy đến đầu đường, bắt kịp cái đèn đỏ đó.

Em gái tôi cảm thấy không thoải mái, đưa tay đập vào đầu tôi: “Đừng chạy, em khó chịu.”

“Được được được.” Tôi đáp, sau đó bước chậm lại.

Sau khi băng qua vạch kẻ đường, tôi dần bước chậm hơn. Đèn xanh chuyển thành đèn đỏ, đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, đúng lúc tôi có thể tiếp tục đi qua đường rồi.

Lúc đi đến vỉa hè bên này, tôi bỗng cảm nhận được không khí xung quanh có gì đó rất kì lạ, tôi quay đầu nhìn lại.

Đám học sinh đó vẫn đang đi trên vỉa hè bên kia đường, có một cô gái đang xem những món đồ trang sức được bày bán ven đường, những cậu thanh niên thì tụm năm tụm bảy, quàng tay nhau đi.

Tôi nhìn lướt qua đám bọn họ, nhìn chằm chằm về phía cái cậu thanh niên đang đi ở cuối hàng kia.

Cậu thanh niên tên Vu Gia Minh đó đang đi ở cuối hàng, khoảng cách giữa cậu ta và những người đi trước cũng khá xa, cậu ta đang cúi thấp đầu, nhìn về phía cái di động của mình với ánh mắt nghi hoặc. Cậu ta bấm nút gì đó trên di động, đưa cái di động lại gần tai.

Tim tôi đập trật một nhịp, tôi nhìn thấy sắc mặt của Vu Gia Minh bỗng trở nên rất khủng bố.

Những tiếng ồn ào xung quanh không có mất đi, nhưng có một cái thứ gì đó xào xạc vang lên bên tai tôi, sau đó lại có thêm tiếng ong vo ve, những tiếng ồn bỗng trở nên mơ hồ, lúc gần lúc xa, lúc nhanh lúc chậm.

Hình như tôi có nghe được tiếng máu chảy trong những mạch máu, nghe được từng nhịp tim, từng nhịp thở. Tiếng báo hiệu của cột đèn giao thông, tiếng xe hơi nổ máy, tiếng ma sát phát ra khi đóng mở cửa ở các cửa hàng tiện lợi...

Toàn bộ những âm thanh này đều trở nên rất ghê rợn.

Tôi cắn chặt răng, không dám chớp mắt, nhìn thấy trên tay Vu Gia Minh còn đang cầm theo chiếc điện thoại di động, cả người ngã về phía trước.

“Rầm” một tiếng, mọi thứ trở lại bình thường.

Những người xung quanh bắt đầu nhao nhao cả lên, đám bạn của Vu Gia Minh cũng thấy không ổn, bắt đầu la hét.

Có rất nhiều người tập trung lại gần đó, tôi nghe thấy có tiếng gọi xe cấp cứu, tôi biết rằng Vu Gia Minh đã chết rồi. Tôi không nhìn thấy hồn ma của cậu ta, cũng không có nhìn thấy hồn ma nào xuất hiện ở chỗ đó cả.

“Anh hai...” Em gái tôi vẫn còn mơ mơ màng màng: “Làm sao vậy?”

“Không, không có gì đâu...” Tôi trả lời.

Không phải là không có gì đâu.

Đã xảy ra chuyện rồi, đã xảy ra một hiện tượng quái dị rồi, chỉ trong chớp nhoáng thôi đã có thể giết chết một mạng người.

“Á...”

Lúc này bỗng có một tiếng hét thất thanh vang lên từ trong đám đông, tiếp theo đó, một vài cô gái cũng hét lên, đám đông bắt đầu tản ra.

Đám đông tản ra, tôi mới có thể nhìn rõ được tình hình ở bên kia, ngoại trừ Vu Gia Minh đang nằm dưới đất ra thì còn có một cậu thanh niên đang quỳ dưới đất và nôn thốc nôn tháo. Chỉ là cái thứ mà cậu ta nôn ra hình như có gì đó không bình thường, những người đứng gần đó biểu hiện ra vẻ mặt vô cùng kinh khủng.

Một lúc sau, cái cậu thanh niên đang quỳ kia cũng ngã nằm xuống đất, nằm im bất động.

Tôi đứng ở phía xa xa nhìn về bên đó, cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Hai người...

Rốt cuộc là thứ gì vậy?

Tôi ôm chặt em gái, đang muốn rời khỏi đó nhưng lại không dám.

Tôi vẫn chưa biết rốt cuộc cái thứ đó là cái gì, lúc nãy Vu Gia Minh có đi qua tiếp xúc với chúng tôi, không biết là “thể chất” của hai anh em tôi có chọc phải rắc rối gì không?

Tôi nhìn xung quanh một lượt, không thấy có thứ gì đứng gần đám đông cả.

Không phải ma quỷ, không có âm khí, không có hình hài xác định.

Những âm thanh mà tôi nghe được lúc nãy, có thể là do lúc đó tôi đã hoà nhập vào tâm trí Vu Gia Minh, cũng có thể là do tôi đã cảm nhận được sự xuất hiện của cái thứ đó.

Có quá nhiều thắc mắc cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, khiến cho tôi khó mà đưa ra phán đoán chính xác được, khó mà giải quyết được chuyện này.

“Anh hai, chúng ta không về nhà sao?” Em gái tôi vẫn còn đang mơ màng, không bị đánh thức bởi những tiếng ồn xung quanh.

Trên trán tôi lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh, một cơn gió thổi qua, khiến cho tôi lạnh run cả người.

Mãi cho đến khi xe cấp cứu đến đây, khiêng hai người đang nằm dưới đất kia lên xe, tôi vẫn không thấy có thứ gì khả nghi xuất hiện.

Tôi thở hắt ra một hơi, không dám lơ là, gọi em gái một tiếng.

Em gái tôi chỉ hừ một tiếng, nhích nhích cái đầu sang một bên.

Tôi quay đầu nhìn ra phía sau thì thấy em gái tôi đã ngủ gục trên lưng tôi một cách ngon lành.

Tôi liếc nhìn thấy cái sợi dây đỏ đeo trên cổ nó. Bùa hộ thân của Thanh Diệp vẫn như cũ.

Tôi cảm thấy hơi yên tâm, cõng em gái về nhà.

Sau khi về đến nhà, tôi không dám kể cho cha mẹ nghe về chuyện xảy ra trên đường lúc nãy, tôi phụ mẹ lau mặt cho nó, đắp chăn cho nó.

Cha mẹ còn lo lắng về tâm trạng của em gái, hai người họ cũng biết chuyện Dịch Hoan qua đời.

“Những đứa trẻ bây giờ...” Mẹ tôi lại bắt đầu càm ràm nào là không khí bị ô nhiễm, nguồn nước bị dơ, thức ăn không đảm bảo vệ sinh, áp lực quá lớn, thể trạng yếu... Khiến cho sức khoẻ của những đứa trẻ đều không được tốt lắm.

Mẹ tôi chỉ đơn thuần là càm ràm vậy thôi, tôi ngồi đó với mẹ một hồi, một lúc sau, cha tôi lên tiếng chen ngang những lời cằn nhằn của mẹ tôi, lúc này tôi mới quay về phòng.

Sau khi tôi quay về phòng thì lập tức liên lạc với nhóm Tí Còi và Ngô Linh.

“Tôi không biết đó là gì, nhưng tôi đã nghe thấy cái tiếng động đó. Không phải bị ảo giác mà là thật sự đã nghe thấy. Cái cảm giác đó... Có chút giống với năng lực của Cổ Mạch, nhưng lại không giống lắm, tiếng động tôi nghe được là của đồ vật vô tri vô giác.” Tôi cũng cảm thấy rất khó hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đương nhiên là nhóm Tí Còi không thể cho tôi một câu trả lời, Ngô Linh cũng không hiểu lắm về tình trạng của tôi.

“Tiếng động?” Ngô Linh hỏi một câu, hình như là quay đầu hỏi Cổ Mạch.

Tôi nghe thấy tiếng của Cổ Mạch trả lời: “Tôi không nghe thấy gì cả. Lúc nãy mọi thứ đều rất bình thường, chẳng có gì cả.”

“Vậy thì chắc phạm vi ảnh hưởng chỉ có một khu vực đó thôi.” Ngô Linh lên tiếng.

“Vậy đây được xem như là một tin tốt sao?” Tôi cười khổ.

“Chắc là vậy. Ít ra đây không phải là một linh hồn bao trùm hết cả thành phố.” Ngô Linh đáp.

Đám người Thanh Diệp không giáp mặt với cái thứ đó nên cũng không biết được đã xảy ra chuyện gì.

Tí Còi đưa ra một giả thiết: “Có khi nào là năng lực của anh Kỳ lại có sự tiến triển gì không?”

Cũng không thể loại trừ cái khả năng này.

“Anh nên đi ngủ rồi đó.” Trần Hiểu Khâu lên tiếng.

Cô ấy đương nhiên không phải muốn tôi đi ngủ một giấc bình thường rồi.

Tôi khẽ thở dài, biết rằng hôm nay mình không thể trốn tránh được.

Tôi đã tận mắt chứng kiến một hiện tượng quái dị, có người mất mạng ngay trước mặt tôi, ngoài ra còn có một người chưa biết sống chết ra sao, tối nay thế nào tôi cũng sẽ nằm mơ thấy chuyện này.

Bây giờ tôi cũng không còn tâm trạng trốn tránh, nhưng lần này trước khi tiến vào trong giấc mơ, ít nhiều gì tôi cũng phải đề cao cảnh giác.

Nằm trên giường, tôi chuẩn bị đón tiếp cảnh mộng đến.

Nhưng suốt cả đêm nay tôi bị mất ngủ, nằm trên giường rất lâu rồi lại không ngủ được, đương nhiên cũng chẳng nằm mơ được. Vào khoảng ba bốn giờ sáng, tôi mới mơ màng chuẩn bị ngủ, sau đó lại bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức trong điện thoại.

Không có cảnh mộng.

Tôi nằm trên giường một hồi lâu, mãi cho đến khi tiếng chuông báo thức vang lên lần nữa, tôi mới ngồi dậy từ trên giường.

Thức trắng suốt cả đêm như vậy, bây giờ tôi cảm thấy rất mệt mỏi, uể oải.

Em gái tôi vẫn chưa tỉnh giấc, còn cha mẹ thì đều dậy cả rồi.

Hai người họ hỏi tôi có phải tối qua tôi cũng uống hơi nhiều bia rồi không.

Tối qua tôi không uống nhiều bia lắm, không say, dáng vẻ bây giờ hoàn toàn là do suy nghĩ nhiều về chuyện tối qua.

Lúc đến phòng làm việc, nhóm Tí Còi nhìn thấy cái bộ dạng thảm hại này của tôi còn tưởng là do tôi mới chiến đấu quyết liệt với con ma quỷ nào đó trong giấc mơ nữa, sau khi nghe tôi nói là không nằm mơ thấy gì cả, thì họ đồng loạt nhìn về phía tôi với ánh mắt nghi ngờ.

“Anh Kỳ, có phải anh bị mệt mỏi quá độ không? Gần đây quá nhiều việc, quá căng thẳng?” Tí Còi hỏi.

Tôi khẽ lắc đầu.

Lúc tối hôm qua chắc chắn không phải do tôi bị ảo giác, tôi cảm nhận được một cách rõ ràng có một hiện tượng phi khoa học, một hiện tượng quái dị xảy ra ngay trước mặt tôi.

Điện thoại bỗng reo lên, Ngô Linh gọi đến cho tôi.

“Lâm Kỳ, tối qua Nam Cung đã tính toán được một vài số liệu.” Ngô Linh nói một câu cụt ngủn như vậy. Nhưng cái ý trong câu nói này của cô ấy thì đã rất rõ ràng rồi.

Cô ấy nói: “Tối hôm qua, số lượng xe cấp cứu và xe cảnh sát ra ngoài làm nhiệm vụ có hơi tăng lên, đa số đều là những người thanh niên, vả lại những người thanh niên này đều mới đi họp mặt xong hoặc đang đi ăn mừng. Nam Cung tìm được một file ghi âm cuộc gọi...”

Cô ấy vừa dứt lời, ở đầu dây bên kia bỗng vang lên những tiếng khóc và tiếng kêu gào thảm thiết.

“Có người chết rồi! Bạn tôi chết rồi! Các anh mau đến đây đi! Hức...”

“Á... Á...”

“Mau đến đây! Mau bảo bọn họ đến đây...”

“Cô à, bạn cô đang ở đâu? Bây giờ cô đang ở đâu vậy?”

“Trong nhà cô ấy, tôi đang trong nhà cô ấy.”

“Mọi người đừng nhìn nữa!”

“Khiếp! Lưỡi cũng đã bị cắn đứt rồi!”

“Các anh mau đến đây đi, cầu xin các anh...”

“Này! Các cậu...”

“Á!”

“Á... Á...”

“A Hào!”

“Hức hức... Oẹ...”

“Mẹ kiếp! Không phải chứ... A Hào...”

“Oẹ... Oẹ... Á...”

“Hức... Hức...”

Cộp cộp cộp cộp...

Rầm...

Loảng xoảng...

“Cô vẫn còn ở đó chứ? Cô vẫn ổn chứ?”

“Tôi bảo các anh mau đến đây đi... Ở đây là khu dân cư Cây Phong, mau đến đây đi, cầu xin các anh...”

“Được rồi, chúng tôi đã cử xe cứu thương đến đó rồi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có người bị thương hay là bệnh cũ tái phát?”

“... Phù... Có hai người, có một người thì tự nhai nuốt lưỡi của mình, còn có một người thì bị vấp ngã... Bị cái móc áo đâm xuyên qua miệng... Cầu xin các anh đấy, mau đến đây đi!”

“Hả, được. Chúng tôi đã gọi xe cứu thương đi rồi, một lát nữa sẽ tới khu dân cư Cây Phong thôi.”

“Tôi nói... Tôi nói này, lúc nãy hai người họ còn từ chối hôn nhau, trò chơi kết thúc thì...”

“Này, cậu muốn nói gì đó?”

“Chính là... Quá... Các cậu không cảm thấy như vậy sao?”

“Oẹ... Đừng nói nữa. Không được rồi, tôi không thể ở trong này được nữa rồi.”

“Chúng ta đi ra ngoài hết đi...”