Hình Đồ

Chương 472: Tranh đoạt Cửu Nguyên (9)

Ai cũng không nghĩ tới, trong một đêm gió tuyết, Lưu Khám sẽ đột nhiên phát động đột kích Ô Thị Bảo tại thành Ngũ Nguyên.

Ngay việc đi đến được Đô thành cũng là vấn đề, vậy thì tập kích như thế nào?

Nhưng Lưu Khám vẫn cứ làm như vậy.

Khi gió tuyết nổi lên, Lưu Khám không phải là không nghĩ tới ngừng tiến công.

Nhưng Lưu Cự lại vô tình nhắc nhở hắn một câu:

- Khí trời ác liệt như vậy, có quỷ mới mong hành quân chiến đấu.

Chuyện ngay cả quỷ đều không muốn làm, như vậy người Ô Thị bảo chẳng

phải là càng như thế? Chắc hẳn thủ vệ Ô Thị bảo hiện giờ nhất định là vô cùng thư thả. Đã như vậy, thần binh của mình xuất hiện như trời giáng ở trước Ô Thị bảo, chẳng phải là hiệu quả kì binh lại càng thêm cường

liệt hay sao?

Trong lịch sử cũng không phải là không có những trận tập kích trong đêm mưa tuyết thành công tiêu biểu!

Lưu Khám không nhớ rõ, nhưng trong ấn tượng kiếp trước, trận chiến điển hình như vậy quả thật là có.

Nghĩ tới đây, Lưu Khám lập tức lệnh cho bộ khúc dưới trướng, vượt qua

gió tuyết mà tiến lên. Lộ trình hai trăm dặm, cứ như vậy bị hắn mạnh mẽ

chạy tới. Lúc đến Ô Thị bảo, sắc trời đã khuya, cơ hồ tất cả chiến mã

đều mệt đến không thể nhúc nhích được, càng đừng nói trên đường đi đã có tổn thất ít nhất bảy tám trăm người. Nhưng mục tiêu đang ở trước mặt,

Lưu Khám cùng đám bộ khúc vẫn là vô cùng hưng phấn.

Hắn chọn ra hơn trăm tên tráng sĩ thân thủ nhanh nhẹn, mạo hiểm gió tuyết leo lên tường thành.

Tại thành đầu của Ô Thị bảo lại không có một người nào thủ vệ, tất cả

binh sĩ đều trốn trong phòng ngủ ngon, bị Lưu Khám xông vào, lập tức

giết chết. Cứ như vậy, dùng cái giá tổn thất tám trăm người, Lưu Khám cơ hồ không phí chút sức lực, liền đã khống chế Ngũ Nguyên thành.

Căn cứ theo lời nhắn của Ô Đình Uy, tư binh của Ô Thị bảo phần lớn đều tập trung ở binh doanh thành nam.

Mà phủ đệ Ô gia, có chừng hai ba trăm hộ vệ phụ trách. Lưu Khám chia

binh làm hai đường, cho Lưu Cự mang theo hơn ngàn người tiến đến khống

chế binh doanh. Hắn đích thân mang theo hơn năm trăm người, theo đường

lớn trong Ô Thị bảo thẳng đến phủ đệ Ô gia. Không thể không nói, Ô Thị

Khỏa đích thực là chuẩn bị an cư lạc nghiệp tại Cửu Nguyên, có thể thấy

được điều này từ những con đường rải đá vụn, chất lượng so với đường cái ở Lạc Dương còn tốt hơn.

Cửa lớn phủ đệ đóng chặt, nhìn bên trên yên tĩnh lạnh lẽo.

Lưu Khám còn chưa hạ lệnh cường công, lặp lại chiêu cũ, sai người bay qua đầu tường, vào trong phủ đệ, mở cửa phủ đệ ra.

Rồi sau đó, năm trăm quân tốt cùng nhau tiến lên, lần lượt đến từng phòng tra soát.

Lưu Khám ra lệnh, không phân biệt nam nữ lão ấu, chỉ cần thở mạnh một hơi, một người cũng không để lại, giết sạch toàn bộ.

Có thể ở trong phủ đệ này, chắc chắn đều là người thân cận hoặc là gia

nhân của Ô Thị Khỏa. Đã xé rách da mặt, vậy thì cũng không còn gì để nói nữa.

Lưu Khám đã hạ lệnh động thủ, cũng liền sẽ không lưu tình.

Một hồi giết hại máu tanh, cứ như vậy vô thanh vô tức triển khai, rất

nhiều người gị giết trong giấc mộng, cũng có người chợt tỉnh, nhưng

không kịp phản kháng đã bị phanh thây thành muôn mảnh. Trong mỗi phòng

đều tràn ngập máu tươi, máu đặc chảy ra bậc cửa, nhuộm hồng cả tuyết

trắng. Mà bão tuyết gào thét, làm biến mất vô số tiếng kêu khóc của

người sắp chết.

Lưu Khám một tay kéo xích kỳ, một tay cầm phương chùy, giết vào trong.

Dọc đường có vài người lao tới ngăn cản, nhưng đều bị hắn giết chết ngay tại chỗ.

Miệng xích kỳ vẫn còn chảy xuống máu tươi.

Trên đầu phương chùy, vẫn còn dính máu óc thịt, còn có cốt tủy trắng xóa.

Hắn cười lớn, đi vào phòng khách.

Ô Thị Khỏa với khuôn mặt mập mạp tròn tròn, cố nặn ra một nụ cười:

- Thật là Lưu Quân hầu!

- Ô Quân hầu, từ biệt mấy năm, lại không nghĩ gặp lại ở nơi nghèo nàn

này… Nhưng nhìn bộ dạng này của Quân hầu, giống như là không chào đón

Lưu mỗ a!

- Ha ha ha, nói gì vậy, Quân hầu đến đây, Ô Thị Khỏa cao hứng còn không kịp, thế nào không chào đón Quân hầu đâu?

Tim Ô Thị Khỏa đã chìm đến bụng, mặc dù có chút chấn kinh, nhưng ngoài mặt không chút nào bối rối, la lớn:

- Người đâu, mang rượu lên!

Một tiếng này, cơ hồ là gào lên!

Lưu Khám đứng tại cửa đại thính, lẳng lặng nhìn y, không nói một lời.

- Người đâu, có ai không!

- Aiz!

Lưu Khám than nhẹ một tiếng:

- Ô Thị quân, ta đã đứng ở đây, ngươi cho rằng trong phủ này sẽ còn có người nghe mệnh lệnh của ngươi sao?

Ô Thị Khỏa một khuôn mặt đầy thịt run rẩy một hồi, vẫn không tin hô:

- Ô Tín, Ô Dũng…

- Ô Tín… Vừa rồi lúc đến đây, tựa hồ có vài người nhảy ra, ý đồ ngăn trở ta. Nhưng những người đó đều bị ta giết rồi!

Nói xong, Lưu Khám buông phương chùy xuống, từ cửa phòng quơ lấy một cái ki, đi đến bên cạnh lò sưởi cũng tiến vào.

Lửa than, đột nhiên nóng sáng lên.