Hình Đồ

Chương 471: Tranh đoạt Cửu Nguyên (8)

Cũng không

biết vì sao, ta cảm thấy tâm tình có chút bất an. Bởi Lưu Khám trước kia có thể sử dụng mấy trăm người ngăn cản mười vạn quân dân tộc Hung Nô. . .

Ô Tín cười cười:

- Lão gia, đây là chuyện từ thời đại nào rồi hả?

Ta thường nghe ngài nói, trước khác nay khác, tám năm trước Lưu Khám chỉ là một gã Lâu Thương lệnh nhỏ nhoi, đương nhiên còn phải liều mạng cướp lấy công danh; nhưng hiện tại thì sao, hắn có thanh danh, có địa vị,

không còn dũng khí như tám năm trước, ta cảm thấy cũng không có vấn đề

gì.

Ngài không phải thường nói, danh lợi phú quý là thứ giết người không đao sao? Thử nhìn ngài trước kia tại xã Ôn Nhu, anh hùng ra sao? Vậy mà

hiện tại hầu như không còn.

Tám năm trước Lưu Khám có thể dũng cảm hơn người, nhưng không có nghĩa tám năm sau, Lưu Khám hắn cũng là anh hùng!

Ô Thị Khỏa cười cười!

Dùng đôi tay to lớn, vỗ vỗ bả vai Ô Tín.

- Ô Tín a, lão gia thực sự không uổng phí tâm tư, lời này của ngươi đã đi vào trong lòng ta.

Ta sợ gì chứ? Lưu Khám hắn lợi hại, Ô Thị Khỏa ta cũng không kém. . .Kinh doanh hai năm trên Cửu Nguyên, chẳng lẽ còn sợ hắn?

Đến nơi này, hắn là Long cũng phải cuộn tròn; hắn là hổ cũng phải nằm sấp.

Thượng tướng quân cho chúng ta chỗ dựa, ta ngược lại muốn xem xem, Lưu

Khám hắn có thể to gan đến đâu. . .Ah, Đình Uy đã trở về chưa?

- Phong tuyết lớn như vậy, Tôn thiếu gia khẳng định đã dừng chân trên đường.

Ô Tín vội vàng nói:

- Nếu không, đợi tới khi trời sáng, sau khi gió tuyết giảm đi một chút, ta sẽ phái người đi nghênh đến, được chứ?

Ô Thị Khỏa nhìn nhìn gió tuyết bên ngoài đại sảnh, nhẹ nhàng gật đầu:

- Đành vậy thôi, tới khi trời sáng, thì ngươi đi.

- Rõ!

Ô Thị Khỏa uống hai ly rượu nóng, cuối cùng tinh thần ổn định lại một chút.

Bản thân e là lo lắng không giải quyết được vấn đề gì!

Y bưng chén rượu, lắc lắc đầu nhếch miệng cười đắng ngắt. Nhớ năm đó, y

dựng nghiệp bằng đôi bàn tay trắng, tại sao phải nhìn trước ngó sau?

Nhưng khi cơ đồ càng ngày càng lớn, tâm tư so với trước kia lại mệt mỏi

hơn nhiều, thậm chí ngay cả nhi tử của mình, so ra còn kém hơn một chút

rồi. Nếu là trước đây, kẻ hèn Lưu Khám sao có thể đáng để Ô Thị Khỏa y

bận tâm? Ha ha, cái này thực sự hợp với câu nói kia, năm tháng giúp

người ta già dặn hơn!

Chỉ là, tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, Ô Thị LôKhỏa lại cảm thấy, thực sự cần cảm ơn Lưu Khám.

Lúc trước nếu không nhờ Lưu Khám nghĩ kế cho y, để y từ Ô Thị dời đến

quận Cửu Nguyên. . .Vậy sao có thể phát triển lớn như ngày hôm nay?

Không đến Cửu Nguyên, quả thực không biết trên khối đất hoang vu này, ẩn chứa vô số cơ hội.

Quận Cửu Nguyên chết tiệt này, ngược lại giúp sự nghiệp của Ô Thị Khỏa nâng thêm một tầm cao mới.

- Lưu Khám ngươi không phải vật trong ao tù, nếu không ta nhất định sẽ

quét dọn giường chiếu nghênh đón, giống như năm đó ở Ô Thị bảo, cùng

ngươi nâng ly một hồi. Chỉ tiếc, trên ngọn núi này không thể có hai cọp. Trên giường của Ô Thị Khỏa của ta, há có thể cho phép Lưu Khám ngươi

ngủ say?

Lưu Quân Hầu, ta thực sự xin lỗi!

Ô Thị Khỏa tự lẩn bẩm, đột nhiên cười khà khà, thoáng chốc đổ ly rượu vào lò sưởi đang cháy hừng hực.

Tiếng tí tách vang lên không dứt, tiếp đến xuất hiện một cổ sương mù trắng xóa vọt lên.

Trong đại sảnh, lập tức tràn ngập mùi rượu nồng năc. . .

Đêm đã khuya!

Tới giờ tý, gió tuyết càng lúc càng lớn.

Sau khi Ô Thị Khỏa uống vài chén rượu, rốt cuộc ổn định tâm thần, trở về phòng nằm ngủ.

Chỉ là, Ô Thị Khỏa không ngủ say như chết, mà trong giấc mộng, lại không ngừng hiện lên khuôn mặt Lưu Khám. Khoảng chừng tới giờ sửu, y đột

nhiên hô lớn một tiếng, bật dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tiểu

thiếp thiên kiều bá mỵ kia cũng bị Ô Thị Khỏa y làm thức tỉnh.

- Lão gia, ngài sao vậy?

Trái tim Ô Thị Khỏa đập thình thịch, nhắm mắt lại, cố hít thật sâu vài

hơn, rồi sau đó thở dài, trên khuôn mặt hiện ra vẻ chán nản.

- Không có gì, chỉ là giấc mộng mà thôi!

Y khoác áo, nói:

- Nàng ngủ đi, ta đi ra ngoài một chút.

Cũng không quan tâm ả tiểu thiếp kia phản ứng thế nào, Ô Thị Khỏa khoác

chiếc áo trên vai mà đi. Y cũng không nói cho tiểu thiếp kia biết, y gặp ác mộng, mộng thấy Ô Ứng Nguyên và Ô Đình Uy máu me dầm dề tiến về phía y, sau đó Lưu Khám xuất hiện, cầm lưỡi dao sắc bén trong tay, cười gằn

áp bức y.

Ngày suy nghĩ, đêm gặp ác mộng.

Chắc hẳn vì nguyên nhân này. . .

Ô Thị Khỏa đi ra khỏi phòng ngủ, một mình ngồi trong đại sảnh trống rỗn, nhìn ánh lửa trong lò sưởi trước mặt dần dần mờ nhạt.

- Cái ai không, mang thêm chút than lửa đến đây?

Y lớn tiếng gọi, thế nhưng không có ai đáp lại.

- Có ai không, cho ta thêm chút than lửa!

Vẫn yên tĩnh như trước, không ai đáp lại. Theo lý mà nói, trong phủ nhất định phải có người trực đêm, vì sao không ai đáp lại?

Mặc dù đang ngủ, hoặc vì gió tuyết quá lớn, không nghe được, cũng không thể lạnh lẽo như vậy.

Trong lòng Ô Thị Khỏa đột nhiên trào lên một cổ dự cảm không hay.

Y hô lớn:

- Có ai không?

Lời nói còn chưa dứt, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm lạ lẫm, nhưng lại có chút quen tai:

- Ô Thị Quân, xin hỏi có gì sai bảo?

Ai cũng không nghĩ tới, trong một đêm gió tuyết, Lưu Khám sẽ đột nhiên phát động đột kích Ô Thị Bảo tại thành Ngũ Nguyên.

Ngay việc đi đến được Đô thành cũng là vấn đề, vậy thì tập kích như thế nào?

Nhưng Lưu Khám vẫn cứ làm như vậy.

Khi gió tuyết nổi lên, Lưu Khám không phải là không nghĩ tới ngừng tiến công.

Nhưng Lưu Cự lại vô tình nhắc nhở hắn một câu:

- Khí trời ác liệt như vậy, có quỷ mới mong hành quân chiến đấu.

Chuyện ngay cả quỷ đều không muốn làm, như vậy người Ô Thị bảo chẳng

phải là càng như thế? Chắc hẳn thủ vệ Ô Thị bảo hiện giờ nhất định là vô cùng thư thả. Đã như vậy, thần binh của mình xuất hiện như trời giáng ở trước Ô Thị bảo, chẳng phải là hiệu quả kì binh lại càng thêm cường

liệt hay sao?

Trong lịch sử cũng không phải là không có những trận tập kích trong đêm mưa tuyết thành công tiêu biểu!

Lưu Khám không nhớ rõ, nhưng trong ấn tượng kiếp trước, trận chiến điển hình như vậy quả thật là có.

Nghĩ tới đây, Lưu Khám lập tức lệnh cho bộ khúc dưới trướng, vượt qua

gió tuyết mà tiến lên. Lộ trình hai trăm dặm, cứ như vậy bị hắn mạnh mẽ

chạy tới. Lúc đến Ô Thị bảo, sắc trời đã khuya, cơ hồ tất cả chiến mã

đều mệt đến không thể nhúc nhích được, càng đừng nói trên đường đi đã có tổn thất ít nhất bảy tám trăm người. Nhưng mục tiêu đang ở trước mặt,

Lưu Khám cùng đám bộ khúc vẫn là vô cùng hưng phấn.

Hắn chọn ra hơn trăm tên tráng sĩ thân thủ nhanh nhẹn, mạo hiểm gió tuyết leo lên tường thành.

Tại thành đầu của Ô Thị bảo lại không có một người nào thủ vệ, tất cả

binh sĩ đều trốn trong phòng ngủ ngon, bị Lưu Khám xông vào, lập tức

giết chết. Cứ như vậy, dùng cái giá tổn thất tám trăm người, Lưu Khám cơ hồ không phí chút sức lực, liền đã khống chế Ngũ Nguyên thành.

Căn cứ theo lời nhắn của Ô Đình Uy, tư binh của Ô Thị bảo phần lớn đều tập trung ở binh doanh thành nam.

Mà phủ đệ Ô gia, có chừng hai ba trăm hộ vệ phụ trách. Lưu Khám chia

binh làm hai đường, cho Lưu Cự mang theo hơn ngàn người tiến đến khống

chế binh doanh. Hắn đích thân mang theo hơn năm trăm người, theo đường

lớn trong Ô Thị bảo thẳng đến phủ đệ Ô gia. Không thể không nói, Ô Thị

Khỏa đích thực là chuẩn bị an cư lạc nghiệp tại Cửu Nguyên, có thể thấy

được điều này từ những con đường rải đá vụn, chất lượng so với đường cái ở Lạc Dương còn tốt hơn.

Cửa lớn phủ đệ đóng chặt, nhìn bên trên yên tĩnh lạnh lẽo.

Lưu Khám còn chưa hạ lệnh cường công, lặp lại chiêu cũ, sai người bay qua đầu tường, vào trong phủ đệ, mở cửa phủ đệ ra.

Rồi sau đó, năm trăm quân tốt cùng nhau tiến lên, lần lượt đến từng phòng tra soát.

Lưu Khám ra lệnh, không phân biệt nam nữ lão ấu, chỉ cần thở mạnh một hơi, một người cũng không để lại, giết sạch toàn bộ.

Có thể ở trong phủ đệ này, chắc chắn đều là người thân cận hoặc là gia

nhân của Ô Thị Khỏa. Đã xé rách da mặt, vậy thì cũng không còn gì để nói nữa.

Lưu Khám đã hạ lệnh động thủ, cũng liền sẽ không lưu tình.

Một hồi giết hại máu tanh, cứ như vậy vô thanh vô tức triển khai, rất

nhiều người gị giết trong giấc mộng, cũng có người chợt tỉnh, nhưng

không kịp phản kháng đã bị phanh thây thành muôn mảnh. Trong mỗi phòng

đều tràn ngập máu tươi, máu đặc chảy ra bậc cửa, nhuộm hồng cả tuyết

trắng. Mà bão tuyết gào thét, làm biến mất vô số tiếng kêu khóc của

người sắp chết.

Lưu Khám một tay kéo xích kỳ, một tay cầm phương chùy, giết vào trong.

Dọc đường có vài người lao tới ngăn cản, nhưng đều bị hắn giết chết ngay tại chỗ.

Miệng xích kỳ vẫn còn chảy xuống máu tươi.

Trên đầu phương chùy, vẫn còn dính máu óc thịt, còn có cốt tủy trắng xóa.

Hắn cười lớn, đi vào phòng khách.

Ô Thị Khỏa với khuôn mặt mập mạp tròn tròn, cố nặn ra một nụ cười:

- Thật là Lưu Quân hầu!

- Ô Quân hầu, từ biệt mấy năm, lại không nghĩ gặp lại ở nơi nghèo nàn

này… Nhưng nhìn bộ dạng này của Quân hầu, giống như là không chào đón

Lưu mỗ a!

- Ha ha ha, nói gì vậy, Quân hầu đến đây, Ô Thị Khỏa cao hứng còn không kịp, thế nào không chào đón Quân hầu đâu?

Tim Ô Thị Khỏa đã chìm đến bụng, mặc dù có chút chấn kinh, nhưng ngoài mặt không chút nào bối rối, la lớn:

- Người đâu, mang rượu lên!

Một tiếng này, cơ hồ là gào lên!

Lưu Khám đứng tại cửa đại thính, lẳng lặng nhìn y, không nói một lời.

- Người đâu, có ai không!

- Aiz!

Lưu Khám than nhẹ một tiếng:

- Ô Thị quân, ta đã đứng ở đây, ngươi cho rằng trong phủ này sẽ còn có người nghe mệnh lệnh của ngươi sao?

Ô Thị Khỏa một khuôn mặt đầy thịt run rẩy một hồi, vẫn không tin hô:

- Ô Tín, Ô Dũng…

- Ô Tín… Vừa rồi lúc đến đây, tựa hồ có vài người nhảy ra, ý đồ ngăn trở ta. Nhưng những người đó đều bị ta giết rồi!

Nói xong, Lưu Khám buông phương chùy xuống, từ cửa phòng quơ lấy một cái ki, đi đến bên cạnh lò sưởi cũng tiến vào.

Lửa than, đột nhiên nóng sáng lên.

Lưu Khám liền ngồi chồm hỗm xuống cạnh lò sưởi, thò tay nhấc một bình rượu lên, uống ừng ực hai ngụm cười cười:

- Là rượu Giang Dương.

Giờ phút này Ô Thị Khỏa cũng đã tuyệt vọng.

Y dùng ánh mắt hung ác dừng tại người Lưu Khám, không nói một lời.

- Thực hoài niệm, năm đó uống một trận cùng Quân hầu ở Ô Thị bảo a.

Ô Thị Khỏa nhìn chằm chằm Lưu Khám, nhả từng chữ một:

- Hiện nay ta có chút hối hận, năm đó vì sao lại giúp ngươi, cái đồ vong ân phụ nghĩa này.

- Hô!

Lưu Khám thở dài một hơi:

- Quân hầu không phải là giúp ta, mà chính là giúp nước Tần.

Tuy thời gian đã qua hai năm, Khám có lời muốn hỏi, mong rằng Quân hầu

chỉ giáo: Với thế mạnh mẽ hiện nay của Quân hầu, khống chế Cửu Nguyên và Nguyệt Thị, cùng Hung Nô, Đông Hồ kết giao mật thiết, liệu còn có tâm

trợ nước Tần nữa sao?

Ô Thị Khỏa biến sắc, miệng ngập ngừng, không nói nên lời.

Y là người đã đến địa vị này, không có khả năng noi theo Lưu Bang, nói những lời vô dụng.

Ô Thị Khỏa cười lạnh:

- Năm đó ta giúp ngươi, xác thực là tận tâm vì nước Tần; lẽ nào Quân hầu hôm nay, lại tận lực vì nước Tần hay sao?

Lưu Khám lắc đầu:

- Ta chỉ tận lực vì chính mình!

- Khỏa cũng như thế!

Đột nhiên nở nụ cười, Ô Thị Khỏa vuốt áo:

- Không nghĩ tới, một phen nói hai năm trước của Quân hầu, lại làm cho

ngươi và ta hôm nay, binh đao tương kiến, thời ư? Mệnh ư? Thoạt nhìn, ta đã thua, nhưng không biết Quân hầu ngươi định xử trí Ô Thị Khỏa ta như

thế nào?

Kia ngụ ý nói là: Tạo thành cục diện hôm nay, thực ra đầu sỏ chính là Lưu Khám ngươi.

Thử nghĩ, nếu không phải hai năm trước Lưu Khám đề nghị Ô Thị Khỏa

chuyển tới Cửu Nguyên, Ô Thị Khỏa hôm nay sợ còn đang ở tại Ô Thị bảo ở

Kê Đầu sơn, trải qua những ngày tiêu dao khoái hoạt. Nhưng chỉ vì một

chuyến dời đi, lại làm cho Ô Thị Khỏa sinh ra dã tâm, mới có kết cục

ngày hôm nay.

- Tôn tử ngươi, hiện đang làm khách trong phủ của ta.

Lưu Khám như không thèm đếm xỉa nói ra một câu, lại làm cho Ô Thị Khỏa giật nảy mình.

- Ô Quân hầu a, ta thật không biết nên xử trí ngươi như thế nào.

Lưu Khám thở dài một tiếng:

- Cần phải nói, ngươi từng là ân nhân cứu mạng của ta, vốn không nên

cùng ngươi giương cung bạt kiếm như thế này. Nhưng Cửu Nguyên này, ta

nhất định phải có được. Ô Thị bảo của ngươi ở Cửu Nguyên này cường thế

như vậy, thật làm cho ta cảm thấy khó xử… Ngươi nói xem, ta nên xử trí

ngươi như thế nào?

Ô Thị Khỏa nói:

- Ta có thể rời khỏi Cửu Nguyên.

Lưu Khám cười nói:

- Nếu ngươi đổi vị trí là ta, ngươi cảm thấy, ngươi sẽ đồng ý sao?

- Lưu Khám, ta đã hơn sáu mươi rồi… phúc nên hưởng, ta đều đã hưởng qua. Sống hay chết đối với ta mà nói cũng không có gì khác nhau. Ta có thể

đem tất cả tài sản của Ô thị giao cho ngươi, còn có, ở dưới Kê Đầu sơn,

ta có một bảo tàng, vốn năm đó ta vì đề phòng vạn nhất mà xây nên. Trong bảo khố có vô số tài bảo, mười vạndật hoàng kim… ta không yêu cầu gì,

chỉ mua lại một mạng của cháu ta.

Mười vạndật hoàng kim!

Trong lòng Lưu Khám chấn kinh!

Tài phú của Ô Thị Khỏa này thật là dọa người…

Nhớ năm đó, trong tay mình hơn mười nghìn dật hoàng kim, đã cảm thấy rất giàu có rồi, nhưng lão già này, nói đến mười vạn dật hoàng kim, ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái. Dưới gầm trời này, nếu người nào có thể so sánh tài phú với Ô Thị Khỏa, chỉ sợ ngoài Tần Thanh đã chết, thì

không còn ai bằng.

- Ô Đình Uy đã làm con của ta bị thương!

- A?

- Khả năng con của ta sẽ tàn tật cả đời còn lại… Lão Ô, ta thừa nhận ta

rất động tâm, nhưng là so với con của ta, chớ nói mười vạn dật hoàng

kim, coi chư là triệu dật hoàng kim để trước mặt ta, nếu như để con ta

giết Ô Đình Uy, ta cũng sẽ đồng ý với nó.

Về phần bảo tàng mà ngươi nói, ha ha, ta cũng không phải rất lo lắng.

Ngươi không nói, cũng sẽ không có ai biết đầu mối… đến bây giờ ta vẫn

không hề động thủ, cũng chỉ bởi vì phần tình nghĩa năm đó ngươi cứu ta.

Lão Ô… ngươi tự sát đi.

Chọn cách chết thể diện này, ta có thể cam đoan, sẽ đem ngươi an táng hoành tráng.

Ô Thị Khỏa nói:

- Vậy là không còn đường sống vẹn toàn rồi?

Lưu Khám lắc đầu, cười nói:

- Còn đường nào hay không, trong lòng ngươi chẳng phải rõ ràng sao?

Ô Thị Khỏa đứng vụt dậy, một lát sau rung giọng nói:

- Lưu Quân hầu, vậy xin ngươi cho ta cái chết không chảy máu đi… Nguyện

kiếp sau, lại đối địch với ngươi. Cổ nhân có một truyền thuyết, người có thể chết mà không chảy máu, có thể bảo trụ linh hồn hoàn chỉnh.

Ngược lại Ô Thị Khỏa không lộ ra một chút chịu thua, Lưu Khám cũng đứng lên, gật gật đầu:

- Lưu mỗ tiễn Ô Quân hầu đi vui vẻ.