Cửa Đông thành Bình Dương lửa cháy bốc lên. Các loại vật tư chất đống
trong thành đều bị lửa lớn đốt cháy. Ánh lửa cao ngút trời làm cả vùng
như trong biển lửa. Trong không khí mù mịt, mùi hôi hám nồng nặc cộng
với mùi máu tươi tràn ngập ở cổng thành, làm cho mọi người cảm giác
không thể thở nổi.
Một đại hán vạm vỡ cao khoảng tám thước,
cầm trong tay một cây trường thương dài sáu thước, to bằng cổ tay, màu
đen đang tung hoành trong đoàn người. Y mặc hủy bì giáp màu đen, đầu cài truy kế, ngực đen bóng, trong ánh lửa hiện ra một màu tím quỷ dị, bên
má, râu cứng như thép, mắt trợn tròn như hổ, hô lớn, trường mâu tung bay như giao long rời biển, nhanh như gió, tạo nên từng vệt sáng. Mỗi lần
xẹt qua, chỉ thấy cắt ngang máu thịt, mỗi lần tàn ảnh bay ra lại mang đi một tính mệnh.
- Bành Việt Cự Dã ở đây, người ngăn cản ta… chết!
Theo tiếng sấm ầm vang, trường mâu đen nhanh như chớp đâm ra, đánh một tên quân tốt ngăn cản trước y bay ra ngoài.
Bành Việt quát lớn, vẻ mặt dữ tợn, trong ánh lửa càng lộ sát khí đáng
sợ. Phía sau y, bảy tám mươi thanh niên khỏe mạnh cầm trong tay những
lưỡi dao sắc bén, như hổ xông vào bầy dê. Quân tốt canh giữ ở cửa Đông
mặc dù muốn ngăn cản nhưng đột nhiên thấy đám người Bành Việt xuất hiện, sau đó lửa lớn hừng hực làm cho mọi người hoảng loạn. Mấy trăm người bị bảy tám mươi người đánh lui về phía sau, trong nháy mắt, đại hán đã dẫn người xông lên thành lâu, song phương hỗn chiến chém giết cùng một chỗ
rất ác liệt.
Cùng lúc đó, lại có ba bốn mươi thanh tráng dưới sự chỉ huy của một người Hồ, hốc mắt hõm sâu, xương gò má nhô ra, hướng phía cửa thành đánh tới. Toàn bộ cửa Đông tiếng kêu la rung trời. Chỉ
nghe thấy những tiếng kêu thê lương kèm theo tiếng binh khí va chạm
nhau, quanh quẩn trong không trung.
Mà quân Tần ngoài thành, trong nháy mắt khi xuất hiện lửa cháy cũng bắt đầu công kích Bình Dương.
Ngoài cửa Đông vốn có khoảng bảy tám trăm người đóng quân, trên lý
thuyết mà nói hoàn toàn có thể bảo vệ toàn bộ cửa thành nhưng mà lúc này lại có vẻ như đang lấy chứng chọi đá. Cùng lúc bị đám người Bành Việt
quấn lấy, lại vừa phải ngăn cản sự công kích của quân Tần. Kết quả là,
toàn bộ cửa Đông trở nên hỗn loạn.
Đến khi Lý Tả Xa dẫn người tới, thế cục ở cửa Đông đã khó có thể khống chế.
- Trời đã bỏ chúng ta. Trời đã bỏ chúng ta.
Lý Tả Xa ngồi trên xe ngựa, không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài. Cục
diện tới bước này, nếu như một lần nữa không thể khống chế được cửa
Đông, thành Bình Dương đã không có khả năng cứu vãn được nữa. Trong
ngoài bức bách, sĩ tốt Bình Dương bị đối phương đánh cho tan tác, muốn
khống chế cửa Đông, dễ như vậy sao? Triệu tập nhân mã từ Tây thành sang? Nhưng vấn đề ở chỗ, bên ngoài cửa Tây lại có lão Bi đang nhìn chằm
chằm.
Quay đầu nhìn thoáng qua hơn trăm thân tín đang đi theo sau, Lý Tả Xa cắn răng một cái, rút ra bảo kiếm.
Việc đến nước này, chỉ có tử chiến!
- Các huynh đệ, theo ta tiêu diệt Tần cẩu, đoạt lại cửa Đông!
- Giết Tần cẩu tử, giết Tần cẩu tử!
Các sĩ tốt giơ lên binh khí, cao giọng hô vang.
Trong nháy mắt phát động công kích, Lý Tả Xa nhảy xuống xe ngựa, đồng thời nói với lão quản gia:
- Quản gia, nhanh đi thông báo cho Yển Công, xin y tập kết tư binh đại
hộ trong thành đến đây tiếp viện… Còn mữa, lưu ý quân Tần ngoài thành
Tây, để ý động tĩnh của lão Bi Phú Bình. Ta dẫn người nghĩ cách ổn định
thế cục, Tần cẩu tử lẫn vào trong thành cũng không nhiều lắm, chỉ cần
tiêu diệt bọn họ, quân Tần ngoài thành sẽ khó thành đại sự.
Sắc mặt lão quản gia trắng bệch, cũng bất chấp khách sáo.
Y gật đầu:
- Tất cả liền nhờ vào Thiếu Quân…
Nói xong, y quay xe, hướng về phía đại trạch của Điền Đô chạy vội.
Lý Tả Xa hít một hơi thật sâu, trong lòng cười khổ một tiếng: Nói không chừng, tối nay Lý Tả Xa ta sẽ chết tại thành Bình Dương này rồi…
Trên tường thành, sắc mặt Bành Việt dữ tợn, trường mâu hung hăng xuyên
qua một tên quan quân, trong đầu vẫn vang lên lời nói của Lưu Khám mấy
ngày trước.
Những năm gần đây, cuộc sống của Bành Việt rất
tốt. Tuy rằng chỉ gặp mặt Lưu Khám một lần, thế nhưng dưới sự giới thiệu của Thẩm Thực Kỳ, Bành Việt đã đem nhóm giặc nước dưới trướng tổ chức
thành một hộ đội, sống những ngày của một người bình thường. Ban đầu chỉ làm nhỏ lẻ, chỉ nhận nhiệm vụ hộ vệ từ Huyện Bái đến Tiết quận, về sau
thành viên hộ đội càng ngày càng nhiều, nhân số gần một nghìn người,
phạm vi hộ tống cũng càng ngày càng rộng, làm ăn càng lúc càng phát đạt.
Được Thẩm Thực Kỳ cố ý quan tâm, đặc biệt là sau khi Tứ Thủy Hoa Điêu
nhập Thục, việc làm ăn của Bành Việt không những không bị ảnh hưởng,
trái lại ngày càng phát đạt, thịnh vượng, hàng hóa từ Thục vận chuyển đi ra sẽ tiến hành trung chuyển ở Chu huyện. Hộ đội của Bành Việt bao trùm mấy quận huyện từ Hoàng Hà đến Dĩ Nam, hiện nay ở Khâu Lý cũng là một
nhân vật có tiếng tăm. Nói thật, đối với cuộc sống hiện nay, Bành Việt
vô cùng thỏa mãn.
Nhưng mấy ngày trước Lưu Khám đột nhiên xuất hiện tại Khâu Lý.
- Hiện nay thiên hạ mọi phương đã an bình, trăm việc đang đợi thay đổi… thế nhưng lại có người chưa từ bỏ ý định, làm mưa làm gió, muốn thế đạo không được an bình. Pháp luật nước Tần tuy rằng nghiêm khắc, nhưng
triều đình dùng người không luận dòng dõi, không hỏi xuất thân. So với
sáu nước đã diệt vong, bá tánh chúng ra rất có cơ hội xuất đầu. Nước Tần chỉ bàn về công trạng, sau khi thiên hạ thái bình, muốn kiếm công trạng sợ là càng thêm trắc trở. Tiểu đệ có một cọc phú quý, lại không biết
Bành huynh ngươi có hứng thú hay không? Nếu là mong muốn, dù chưa thể
lên tướng, nhưng vài tước quân công thì không thành vấn đề. Khi bá mẫu
còn sống, vẫn mong Bành huynh trở nên nổi bật, lúc này cơ hội tới rồi,
chỉ xem Bành huynh có dám không?
Kiềm thủ là cách xưng hô của người Tần đối với bách tính Quan Đông.
Hiện nay Bành Việt thực là không lo ăn uống, ở vùng Cự Dã Trạch cũng
coi như là có chút danh tiếng. Tham vọng của người này, cũng vô cùng vô
tận, có tiền liền mong muốn có địa vị; có địa vị lại muốn có thêm một
bước. Chỉ là đối với một bách tính phổ thông mà nói, Bành Việt mặc dù có tiền, nhưng không có cơ hội có được địa vị và quyền lực. những lời nói
này của Lưu Khám làm cho Bành Việt động tâm.
Trường mâu đánh
bay một tên giáp sĩ, Bành Việt tự nhủ một tiếng: Lại thêm một tước quân
công! Phía trước là thiên cân áp, chỉ cần kéo được cái thiên cân áp này
lên, phía dưới Lâm Tô có thể mở được cửa thành, việc này cũng tính là đã đại công cáo thành.
Nghĩ tới đây, Bành Việt càng cảm thấy cả người thêm khỏe, hét lớn một tiếng, dưới chân bước đi như bay, trường
mâu bay lượn, cách giết càng thêm hiểm ác.
Lúc này Lý Tả Xa
đã ổn định thế cục dưới thành, nhóm người của Lâm Tô bị nhốt trong hốc
cửa thành, đang trong tình trạng nguy cấp. Chỉ cần giết chết những tên
Tần cẩu tử dưới thành, sau đó lại xuất thủ thu thập Tần cẩu tử trên
thành. Khi đó, thế cục cửa Đông có thể được ổn định lại. Nhưng những tên Tần cẩu tử này quả nhiên là dũng mãnh, phe mình nhân số tuy nhiều,
nhưng trong chốc lát không cách nào làm gì được đối phương. Hi vọng Điền Đô nhận được tin tức, nhanh chút dẫn người đến trợ giúp…
Lý Tả Xa suy nghĩ trong lòng, trên
tay cũng không chậm, hiện lên một thanh trường mâu, vừa chuyển chân, tay nâng kiếm chém, đem một người chém xuống đất.
Đừng xem Lý Tả Xa xuất thân là văn sĩ, thân thủ cũng cực kỳ linh hoạt, kiếm pháp không tầm thường.
Dù sao cũng là con cháu của Võ An quân, tuy rằng võ dũng không thể sánh bằng tổ phụ, nhưng cũng đã từng học võ thuật. Văn sĩ thời đại này đại
đa số đều là văn võ cùng luyện, hầu hết đều không giống văn nhân, tay
trói gà không chặt. Lúc Lý Tả Xa chém bay một người,đang định lệnh cho
bộ hạ công kích đến cuối cùng. Chỉ nghe một trận tiếng động, chỉ thấy
lưới sắt sau cửa thành chậm rãi kéo lên.
Không tốt rồi!
Thiên cân áp bị kéo lên, cửa thành khó có thể bảo toàn rồi.
Không đợi Lý Tả Xa hạ lện công kịch, Lâm Tô đang ở trong hốc cửa thành
đã lén di chuyển đến cửa thành, đồng thiêu trong tay đánh bay then cửa,
liền la lớn:
- Các huynh đệ, ngăn cản phản tặc. Đợi ta mở cửa thành, đón đại quân vào thành.
- Ngăn y lại, ngăn y lại.
Lý Tả Xa hổn hển, tay lôi ra một thanh trường cung.
Giương cung cài tên, nhắm ngay Lâm Tô đang một mình tiến lên. Lực chú ý của Lâm Tô đều tập trung tại then cửa nên không kịp né tránh bị trúng
mũi tên ngay giữa lưng.
Gã kêu lên một tiếng đau đớn, hai mắt trợn tròn, hai tay cố sức, kéo thanh then cửa ra.
Cửa thành, mở rộng!
Tiếng hô vang vọng đất trời, quanh quẩn trên không trung.
Lý Tả Xa không khỏi thầm than một tiếng: xong rồi…
Cửa thành vừa mở ra, thế cục này cũng vô pháp vãn hồi. Kế sách bây giờ, chỉ có là mở một đường máuv chạy trốn khỏi Bình Dương, làm lại dự tính
khác.
- Đứng vững, đứng vững cho ta!
Binh mã trong thành Bình Dương, trong nháy mắt khi cửa thành mở rộng, dường như bay
mất hồn phách, cũng không cách nào tổ chức phản kích lại.
Cũng may cửa thành không lớn, quân Tần dũng mãnh vào trong cũng khó ngay lập tức thi triển ra, mười mấy tên thân tín dây dưa một chỗ với sĩ tốt
Bình Dương, che chở Lý Tả Xa liên tục lui về phía sau. Nhưng giờ Bình
Dương đã rơi vào hoảng loạn, nên đi theo hướng nào? Lý Tả Xa vừa đánh
vừa lui, trong lòng thầm hỏi: Yển công đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đến
giờ còn không có xuất hiện? chẳng lẽ đã gặp phiền phức?
Đôi khi, loại trực giác này khiến người ta cảm thấy sợ hãi.