Hình Đồ

Chương 283: Ai thông minh hơn ai? (2)

Trong đầu Điền Đô chợt “ông” một tiếng, cả người đều như mộng.

Điều này làm sao có thể…

Hôm qua còn nghe người ta nói Đô Úy Tứ Thủy còn đang chỉnh đốn và sắp

đặt tại Hà Khâu. Hơn nữa sứ giả của Lỗ huyện cũng vừa hôm nay rời khỏi

Bình Dương, cũng không nghe nói có dấu hiệu quân Tần có điều động. thế

nào thoáng cái quân đã đến dưới thành. Chẳng lẽ Lão Tần Nhân mời được

thần binh?

Điền Đô vẫn còn ngỡ ngàng, nhưng Lý Tả Xa lại rất tỉnh táo.

- Lão quản gia, có biết quân Tần có bao nhiêu binh mã? Chủ tướng là người nào không?

- Huyện trưởng phái người nói, binh Tần cẩu chia làm hai đường, từ Lỗ

huyện và Hà Khâu mà đến. Quân Tần ở cửa đông, chủ tướng hình như là Tiết quận úy, khoảng chừng hai ba nghìn người; mà chủ tướng ở cửa tây hình

như họ Lưu, người đông nghịt, cũng không rõ lắm có bao nhiêu binh mã.

Nhưng có người nói, tiên phong là một đội kỵ quân, khoảng chừng như là

hai ba trăm người. Bộ tốt vô số, nhất thời không nhìn rõ lắm. Huyện

trưởng cho người hỏi nên làm thế nào cho phải?

Lưu Khám tới!

Trong lòng Lý Tả Xa không khỏi lộp bộp một chút. Mặc dù có hoảng loạn,

nhưng lại cảm thấy vô cùng tò mò. Y rất muốn gặp Lão Bi - người lập

chiến công hiển hách ở Bắc Cương, đồng thời có thể phát minh ra giấy

viết đến tột cùng là nhân vật như thế nào. Đầu tiên là cho sứ giả đến

chinh ích Điền Đô, nhanh như chớp suất lĩnh binh mã, thần không biết quỷ không hay đến Bình Dương, mưu kế này thật không đơn giản. Mà quan trọng nhất là, Lưu Khám tạo ra mưu kế này chỉ sợ cũng là mới nghĩ ra.

Người như vậy, đến tột cùng là có bộ dáng gì đây?

Lý Tả Xa nghĩ tới đây liền cảm thấy hưng phấn. Y đấy Điền Đô một cái, nhẹ giọng nói:

- Yển Công, chúng ta lên thành nhìn xem?

- A, nên làm như thế, nên làm như thế!

Điền Đô cũng phản ứng lại, lập tức sai người mang giáp trụ và bảo kiếm

tới, cùng Lý Tả Xa đi ra đại trạch. Lúc ra khỏi cửa, Điền Đô đột nhiên

nhớ tới cái gì, quay sang lão gia nhân dò hỏi:

- Tử Phòng tiên sinh đâu?

- Dạ?

Lão gia nhân lúc đầu ngẩn ra, sau lại lắc đầu nói:

- Chưa thấy Trương tiên sinh… Sau bữa cơm tối, hình như Trương tiên sinh về phòng nghỉ ngơi, cũng không có xuất hiện.

Điền Đô nhíu mày thầm nghĩ: Đến lúc này rồi, thế nào lại không thấy cái bóng của Trương Lương ngươi?

Điền Đô này một khi cảm thấy thành kiến với người khác thì bất kệ đối

phương làm cái gì cũng đều thấy không vừa mắt. Nhớ lúc đầu, khi Trương

Lương mới đến Bình Dương nói chuyện với Điền Đô, Điền Đô nghĩ Trương

Lương giống như thần nhân, mà hôm nay thì sao? Nghĩ thế nào cũng thấy

Trương Lương không hay ho gì.

Nhưng trên biểu hiện, Điền Đô cũng coi như khách khí.

- Nhanh chóng báo cho Trương tiên sinh, mời y lên thành hội hợp.

Nói xong, Điền Đô và Lý Tả Xa leo lên xe ngựa nhanh chóng hướng cửa

thành lao đi. Trên thành đầu, Huyện trưởng Bình Dương sắc mặt tái nhợt

như tờ giấy, căng thẳng đứng ở ngoài thành.

Lúc Điền Đô và Lý Tả Xa lên thành, Huyện trưởng mau chóng bước lên phía trước chào:

- Yển Công, là quân Tần… là quân Tần đóng ở đại doanh Dịch Sơn.

- Đại doanh Dịch Sơn?

Lại chính là quân Tần ở căn cứ địa Tiết quận. Không nghĩ tới, tốc độ

của Vương Khác lại nhanh như vậy, một mặt phái người đến chiêu mộ, che

tai mắt của người khác; một mặt cũng đã điều động bên đại doanh Dịch

Sơn.

Điền Đô dựa vào lỗ châu mai, nhìn ra ngoài thành. Dưới

thành sáng rực, một mảnh đuốc sáng, nhìn từ xa giống như biển lửa, đao

thương dưới ánh lửa, sáng lấp lánh. Điền Đô không khỏi hít một ngụm khí, cắn môi, giây lát không nói lên lời.

- Yển Công, bằng không… Chúng ta hàng đi thôi!

Huyện trưởng Bình Dương là người Tiết quận chính gốc, cũng thông thi

thư, tuy năng lực không đặc biệt xuất chúng nhưng rất có mắt nhìn người. Ban đầu, lúc Điền Đô mượn sức gã, đã vẽ ra một quang cảnh tuyệt vời,

Huyện trưởng đại nhân không khỏi động lòng, lại thêm vì tình cảm quê

hương, vì vậy đạt thành hiệp nghị với Điền Đô. Nhưng hiện tại, khi gã

thấy quân Tần, không khỏi sinh ra sợ hãi.

Cẩn thận suy nghĩ

lại, năm đó trăm vạn quân Tề uy vũ biết bao? Thế nhưng dưới công kích

của nước Tần, cũng quá ư sợ hãi, nhanh chóng tan tác. Trăm vạn quân Tề

còn như vậy, hôm nay chỉ dựa vào hai ngàn người Bình Dương, thực sự có

thể ngăn được quân tiên phong của Lão Tần quân sao? Dù sao cũng là một

thư sinh, dưới tình huống như vậy, Huyện trưởng đại nhân không khỏi có

chút hối hận.

Thần sắc Điền Đô bình tĩnh, đối với cảnh tượng

dưới thành, giống như không nhìn thấ nhìn thoáng qua huyện trưởng, chỉ

là mỉm cười:

- Thiếu Quân, Điền mỗ có một thỉnh cầu quá đáng, mong rằng Thiếu Quân có thể hỗ trợ.

Lý Tả Xa gật đầu:

- Mời Yển công phân phó.

- Bên ngoài thành là Vương Khác suất lĩnh quân của đại doanh Dịch Sơn…

Ta lĩnh tám trăm người ở đây quan sát. Nhưng Tần cẩu tử ở cửa Tây còn

cần Thiếu Quân để tâm nhiều hơn. Nếu đi đến bước này, hiển nhiên nước

Tần đã nhìn ra kẽ hở. Hiện tại chúng ta xin hàng, chỉ sợ cũng rơi vào

cảnh đầu rơi máu chảy. Tần cẩu tử tàn bạo, chỉ có dốc sức chiến đấu may

ra còn có một đường sống.

Lý Tả Xa chắp tay nói:

- Nguyện ý nghe sai phái của Yển Công.

Điền Đô nhìn xung quanh thành đầu, đột nhiên quát lớn:

- Tần cẩu bạo ngược, nếu không tử chiến, cả thành đều mất. hôm nay Điền mỗ khởi sự, là vì phục hưng vinh quang của Đại Tề, các ngươi đều là

người Tề, tất nhiên phải anh dũng mà chiến đấu. Chỉ cần mấy ngày, các lộ nghĩa quân chắc chắn sẽ đến đây trợ giúp. Đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, có thể đem Tần cẩu một lưới bắt hết. Đại trượng phu cầm Thanh phong ba

thước lấy công danh cả một đời… Nay Điền mỗ lấy tên tổ tiên tuyên thệ,

nhất định phải cùng Tần cẩu tử huyết chiến tới cuối cùng.

Keng

Lúc tiếng Điền Đô nói xong, tiếng rút kiếm chém lên. Bảo kiếm mang theo ánh hào quang lạnh lẽo, chợt lóe giữa không trung, màu máu hiện ra.

Huyện trưởng đó chưa kịp kêu một câu, đầu đã rơi xuống đất, máu phun ra

như suối bắn lên trên đại kỳ đang bay phấp phới ngay bên cạnh.

- Người nào nói hàng, giết chết ngay lập tức.

- Huyết chiến đến cuối cùng, huyết chiến đến cuối cùng…

Trên tường thành vang lên tiếng hô của quân Tề, trong trời đêm vang

vọng không ngừng. Trong lúc đó, quân Tần dưới thành không bị ảnh hưởng

chút nào, hành động đâu vào đấy như trước. Trên tường thành, khóe mắt Lý Tả Xa hơi giật giật, trong lòng có chút kỳ quái. Quân Tần công thành,

đầu tiên là dùng tên, như thế nào lúc này lại không có chút động tĩnh

nào? Lẽ nào nói, đêm nay, quân Tần cũng không muốn công thành sao?

Không đúng, chỉ sợ phương diện này, có quỷ kế…

Lý Tả Xa nghĩ tới đây, đang chuẩn bị nhắc nhở Điền Đô chú ý thì chợt có tiếng vó ngựa truyền đến, lão quản gia của Điền Đô phóng ngựa tới, xông lên trên thành. Xoay người xuống ngựa, lão gia nhân kinh hoàng chạy tới bên người Điền Đô, ghé vào tai y thấp giọng nói nhẹ mấy câu.

Sắc mặt Điền Đô lập tức thay đổi, trở nên cực kỳ khó coi, trong mắt lóe ra sát khí.

- Ngươi xác định?

- Lão nô xác định… Lão nô đã tìm trong phủ mấy lần cũng không tìm được. Tên sai vặt ở cửa ngách nói, tiệc tối qua đi, hình như thấy Trương tiên sinh đi ra. Nhưng cụ thể là đi đâu, tên sai vặt kia cũng không rõ ràng

lắm. Lão gia, người xem có cần phải cho người tìm xem không?

- Không cần!

Điền Đô hung tợn nói.

Lý Tả Xa ở phía trước, nhẹ giọng hỏi:

- Yển Công, xảy ra chuyện gì?

Điền Đô nghiến răng nghiến lợi, hạ giọng nói bên tai Lý Tả Xa:

- Trương Lương chạy rồi… Sau tiệc tối, có người thấy y rời khỏi trạch

viện. Ta đoán chừng, y cảm thấy tình huống không ổn, vì vậy sớm chạy

trốn… Hừ, cái gì anh hùng hào kiệt, nếu Điền mỗ gặp lại y, nhất định

phải lấy đầu y.

Trương Lương chạy rồi, trong lòng Lý Tả Xa không khỏi hoảng loạn.

Điền Đô nói:

- Thiếu Quân, hôm nay tất cả các gia tộc quyền thế ở Bình Dương đều tụ

tập trong phủ ta, ta phải đi về trấn an một chút. Nhìn tư thế của quân

Tần, tối nay khả năng sẽ không công kích. Vậy làm phiền Thiếu Quân để ý. Nếu quân Tần có động tĩnh khác thường, Thiếu Quân có thể chạy thẳng đến Tây thành, đồng thời phái người báo cho ta biết… Việc cho tới bây giờ,

mọi người chỉ có đoàn kết, liều mạng với Tần cẩu tử... Thiếu Quân có thể trợ giúp ta?

- Tả Xa sao dám không theo mệnh?

Lý Tả Xa vội vã đồng ý, Điền Đô cũng dẫn người xuống thành, lên xe đi.

Trên tường thành, quan sát một hồi hướng đi của quân Tần, Lý Tả Xa xác

định nhận quân Tần không có ý đồ công kích, liền mang nhân mã đi Tây

thành. Dọc theo đường đi, y không ngừng tự hỏi, vì sao quân Tần không

lập tức công kích? Tuy không hạ được Bình Dương, nhưng đủ để thành Bình

Dương vốn rối ren càng trở nên hoảng loạn. Bọn họ vây mà không công, là ý đồ gì đây?

Nếu như chỉ là Vương Khác, Lý Tả Xa có lẽ sẽ không lo lắng.

Vương Khác chỉ là một tên thư sinh, không thông hiểu chiến sự. Đáng

quan tâm chính là đối phương còn có một Lão Bi Phú Bình… tên kia chính

là nhân vật đã dùng kế mà đánh bại Hung Nô. Tuy rằng Lý Tả Xa chưa gặp

qua, nhưng vô cùng hiểu rõ người Hung Nô hung hãn như thế nào. Mấy vạn

người, thậm chí là hơn mười vạn người lại bị diệt toàn quân bởi lão Bi.

Một đối thủ như vậy, tuyệt đối không thể khinh thường. Quân Tần càng

bình tĩnh, lại càng có âm mưu.

Lý Tả Xa sợ hãi, lúc lên thành Tây, loại sợ hãi này càng thêm mãnh liệt.

Ngoài thành, chỉ nhìn thấy một mảnh đông nghịt, không thấy điểm đầu của quân Tần nên cũng không rõ lắm đến tột cùng là có bao nhiêu nhân mã,

chỉ có thể nghe thấy tiếng cờ bay phần phật trong gió, loáng thoáng, còn có thể nghe được tiếng ngựa hí. Lấy tay che ánh nắng nhìn về xa xa phía trước, chỉ có thể thấy một mảnh bóng đen, giống như khói bụi, giống như quỷ ảnh… Lý Tả Xa quan sát một lát, cảm thấy dựng tóc gáy, không tự chủ được rùng mình một cái.

Thật muốn mặt đối mặt với lão Bi đánh một trận a!

Nếu như có thể đánh chính diện, nói không chừng lại có thể nhìn ra được ít manh mối.

Nhưng quân Tần càng không có động tĩnh gì, lại càng có vẻ huyền bí, Lý

Tả Xa lại càng cảm thấy sợ hãi. Nói vậy chẳng lẽ, lão Bi đó chuẩn bị lúc hừng đông sẽ tiến công Bình Dương sao? Không đúng, không đúng, nếu đơn

giản như vậy, Lưu Khám đó làm sao có thể lập công được ở Phú Bình? Có

quỷ kế, có âm mưu! Lý Tả Xa nghĩ tới đây, tự nhủ lại càng phải cẩn thận, lệnh cho sĩ tốt trên thành chú ý quan sát động tĩnh của quân Tần.

Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua…

Những sự hoảng sợ mà quân Tần mang đến theo thời gian trôi đi cũng chậm rãi biến mất. Lý Tả Xa điều động vật tư đâu vào đấy, đưa ra các mệnh

lệnh. Có câu “Có tướng thì binh thêm can đảm”, những hành động của Lý Tả Xa, cũng làm cho thủ quân Bình Dương từ từ ổn định lại.

Khoảng chừng canh hai, trong thành Bình Dương một mảnh yên lặng. Một đội quân tốt bắt đầu tiến hành dò xét các phố lớn ngõ nhỏ của Bình Dương.

Điền Đô vẫn còn ở trong phủ đang tiến hành trấn an các hào môn tại Bình

Dương. Lý Tả Xa không có lúc nào để thở, đang ngồi trên tường thành nghỉ tạm.

- Hai ngày nay, Bình Dương có tình huống dị thường nào không?

Y thấp giọng hỏi lão quản gia bên cạnh. Điền Đô lo lắng Lý Tả Xa không quen thuộc, liền phái quản gia tâm phúc đến giúp đỡ.

- Dị thường?

Lão quản gia nghi hoặc, liếc mắt nhìn Lý Tả Xa:

- Lão gia làm việc luôn rất cẩn thận, không lộ ra nửa điểm manh mối…

Nói đến những sự tình dị thường? Thật là lão nô không nghĩ ra được.

Thiếu Quân cũng biết, Bình Dương là con đường mà từ Đằng huyện đến Lỗ

huyện nhất định phải đi qua, mấy năm trước, Tứ Thủy Hoa Điêu thịnh hành, ở đây có không ít khách thương đi qua. Nhưng hai năm gần đây lại ít đi

nhiều… A, ta lại nhớ tới một chuyện.

- Chuyện gì?

- Một ngày trước khi Thiếu Quân đến, có một thương đội vào thành.

- Thương đội?

Lão quản gia gật đầu nói:

- Chuẩn xác mà nói là một hộ đội…. Ta biết hộ đội kia, chủ nhân tên là

Bành Việt, là người ở Cự Dã Trạch Triệu Vương Đình. Năm xưa từng là đầu

lĩnh giặc nước nổi danh ở Cự Dã Trạch, sau không biết như thế nào lại có quan hệ với Tứ Thủy Hoa Điêu, cho nên chuyển nghề, ngày trước là giặc

nước, nhanh chóng biến thân trở thành hộ đội hộ tống hàng hóa. Buôn bán

rất phát đạt, nhiều năm trước vẫn đi qua đây.

Nhưng hai năm

gần đây, việc buôn bán của họ càng ngày càng lớn, danh tiếng càng ngày

càng vang. Bành Việt cũng sẽ không tự áp tải hàng hóa nữa đi… Ngày đó

khi hộ đội vào thành, ta nhìn thấy Bành Việt cũng ở đó. Khoảng chừng

trên dưới một trăm người, mang hơn hai mươi chiếc xe nặng vào huyện

thành. Lúc đó lão nô còn cảm thấy kỳ quái, chút hàng hóa như thế, sao

lại phiền Bành Việt phải xuất mã?

Lý Tả Xa giật nảy mình, trừng mắt nhìn lão quản gia, đột nhiên hỏi:

- Quản gia, Bành Việt hiện nay có còn ở trong thành không?

- Hẳn là vẫn còn ở… chiều tối hôm qua, ta còn thấy người của hộ đội đang uống ở quán rượu.

- Trời ạ, không hay rồi!

Thoáng cái, tóc gáy Lý Tả Xa dựng hết cả lên, lớn tiếng quát dẹp đường:

- Có biết hộ đội đó đang dừng chân ở chỗ nào không?

- Đương nhiêu biết!

- Nhanh đưa ta đi đến… Người đâu, lập tức đi tìm Yển Công, nói Tần cẩu tử đã ẩn nhập vào thành Bình Dương rồi!

Lý Tả Xa dứt lời, lôi lão quản gia lên xe.

Đột nhiên, nghe thấy hướng Đông Môn truyền đến một tiếng kêu kịch liệt, sau đó là ánh lửa ngút trời, có người cao giọng la lên:

- Địch tập kích, địch tập kích… Tần cẩu tử đánh vào thành rồi!