Thời kỳ chiến quốc, giữa các nước Tề, Lỗ, Triệu, Ngụy, Tống, Vệ, có một
khu vực tên là Lẫm Khâu. Thế lực khắp nơi xen kẽ ở đây, đồng thời đối
với các quốc gia quyền quý mà nói, dải đất này vừa sát biên giới. Cũng
vì nguyên nhân đó, trong những năm tháng các chư hầu chinh chiến, Lẫm
Khâu trở thành một dải đất mẫn cảm. Ai cũng không thể biết rõ, Lẫm Khâu
này rốt cục là dưới sự cai trị của ai. Cùng vậy, ai cũng không muốn
buông tha quyền khống chế đối với Lẫm Khâu… qua lại như vậy, Lẫm Khâu
dần dần biến thành một nơi không ai quản lý.
Pháp luật của
các quốc gia không được chấp hành ở đây. Vì vậy Lẫm Khâu trở thành một
chỗ tránh nạn, đủ loại người tụ tập ở đây, có cả người quyền quý, lại có cả giặc cỏ, đạo phỉ. Lúc Tề diệt Lỗ, Lẫm Khâu từng trở thành nơi nước
Tề nhìn trộm các quốc gia khác.
Khi đó, vào bảy mươi năm
trước, đại tướng quân Liêm Pha của nước Triệu từng xảy ra một trận chiến với đại quân của nước Tề tại bờ sông Tử Hà, phía nam Lẫm Khâu. Nước
Triệu mặc dù thắng nhưng không còn sức lực để tiếp tục đông tiến; nước
Tề mặc dù bại, nhưng vẫn có khả năng bảo vệ mình như trước. Kết quả là
song phương lần thứ hai bỏ ra Lẫm Khâu, cũng an vị thực hiện tình trạng
Lẫm Khâu không ai quản lý. Mãi đến khi Tần diệt sáu nước, tình hình ở
Lẫm Khâu mới được cải thiện…
Lý Tả Xa giục ngựa xông lên đồi
Thổ Cố, đưa mắt nhìn khắp bốn phương. Ba mươi kỵ sĩ mặc trang phục Hồ
chăm chú đi theo phía sau Lý Tả Xa, đồng loạt ghìm cương ngựa.
- Hôm nay là lượt thứ mấy người Tần mang tin tức đi?
Lý Tả Xa đột nhiên mở miệng hỏi, một tên kỵ sĩ tiến lên trả lời:
- Thiếu Quân, tính cả đoàn ngựa thồ, hẳn là nhóm thứ ba rồi!
Xem ra, Chu Câu thất bại rồi…
Lý Tả Xa vô cùng nhạy cảm, từ một đoàn ngựa thồ có thể phán đoán ra. Từ sáng sớm đến giờ, đã nửa ngày, liền đi quan ba đợt ngựa thồ. Điều này
cũng nói lên, việc Chu Câu ám sát, đã khuấy động thần kinh mẫn cảm của
người Tần.
Quay đầu ngựa, Lý Tả Xa dẫn đầu kỵ quân lao xuống
đồi Thổ Cố, nhanh chóng rời đi. Cách đồi Thổ Cố mười dặm có một khe
trũng. Mấy trăm kỵ quân tụ tập trong khe, Sài Võ cũng lo lắng cùng đợi ở đây.
Vừa thấy Lý Tả Xa, Sài Võ bước nhanh tiến lên.
- Thiếu Quân, có tin tức truyền đến không?
Lý Tả Xa lắc đầu:
- Phía Đô Quan (nay là đông nam huyện Thành Chân Sơn Đông) đến nay đã
có tin tức truyền đến. Mới nửa ngày, có ba nhóm người Tần mang tin tức
đi qua. Nhưng theo thám mã hồi báo lúc ba đợt người mang tin đến Tu
Xương, lại phân biệt đi theo hướng Huyện Lô và Bác Dương. Huyện Lô có
hai nghìn quân Tần đang đóng, mà Bác Dương thì…
Lý Tả Xa nói đến đây, đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền ngậm miệng lại.
Sài Võ không nhịn được vội la lên:
- Thiếu Quân, thế nào không nói nữa?
- Không hay rồi!
Lý Tả Xa sắc mặt đại biến:
- Thân phận của Điền An đã bại lộ, việc Chu Câu ám sát chỉ sợ là vì nhỏ mất lớn, chưa đánh được rắn, đã bị kinh động… A Võ, ngươi phải phái
người hành động trước người Tần, chạy về Tồ Lai Sơn, báo cho thúc phụ
sớm chuẩn bị. Phía Doanh huyện không hề đề phòng, nếu là bị người Tần
đánh sẽ trở tay không kịp, chẳng những Điền An đánh mất tính mệnh. Sợ
rằng ngay cả thúc phụ cũng gặp nguy hiểm.
Sài Võ vừa nghe những lời này lập tức luống cuống.
- Thiếu Quân, chúng ta lập tức quay trở lại.
Thế nhưng Lý Tả Xa tỉnh táo lại, giữ cánh tay Sài Võ:
- A Võ, chúng ta không thể đi bây giờ.
Đi, là Lý Tả Xa nói; không đi, cũng là Lý Tả Xa nói. Nếu như đổi thành
một người khác, Sài Võ lão đại đã sớm cho một bạt tai rồi.
Nhưng Lý Tả Xa là cháu của Lý Mục, mà Sài tướng quân từng là quan quân
dưới trướng Lý Mục. Đối với Lý Tả Xa, Sài Võ trước sau vẫn luôn kính nể. Không chỉ là bởi vì quan hệ với Lý Mục, quan trọng hơn, Lý Tả Xa đích
xác có chỗ để gã kính nể. Mặc kệ là về mưu lược hay là binh pháp, Sài Võ đều mặc cảm không bằng. Nếu như nói, gã có chỗ nào lợi hại hơn Lý Tả
Xa, chỉ sợ cũng là vũ lực của gã. Chí ít tại Cức Bồ quân, không ai có
thể ngăn được mười chiêu của Sài Võ.
- Thiếu Quân, có kế gì không?
Lý Tả Xa nhíu mày trầm ngâm trong chốc lát:
- Hiện tại chúng ta trở lại, chưa chắc đã có thể đuổi kịp… Lưu Khám
không tới, các bộ binh mã cũng sẽ không tự ý hành động. Kế hiện tại là
phải cầm trụ Lưu Khám. A Võ, ngươi lập tức quay về Tồ Lai Sơn, báo cho
thúc phụ sớm khởi sự. Ta dẫn người ở lại, thuận tiện phái người đi Bình
Dương, báo cho Tử Phòng tiên sinh, nếu có cơ hội, chúng ta diệt trừ Lưu
Khám luôn. Tử Phòng tiên sinh cũng sẽ khởi sự ở Bình Dương. Chỉ cần Bình Dương loạn, Tiết quận sẽ loạn. Như vậy phòng bị của nước Tần đối với
Doanh huyện tất buông lỏng. Thúc phụ nhân cơ hội đánh chiếm Bác Dương,
cùng Tiết quận hô ứng. Hơn nữa, Điền Phúc Lâm Truy chế trụ quân Tần ở
Giao Đông và Lang Gia quận. Quân Tề tất nhiên hỗn loạn, đại sự sẽ thành.
Nhiệm vụ của đám người Sài Võ chính là muốn gây nên sóng gió ở đất Tề, dẫn dụ quân Tần lên phía bắc.
Chủ ý của Lý Tả Xa có lẽ có chút vội vàng, cải biến kế hoạch vốn có. Nhưng hôm nay xem ra đó, cũng là một kế sách tốt.
- Ta để lại năm trăm Hồ đao kỵ sĩ cho ngươi!
Sài Võ suy nghĩ một chút, cầm tay của Lý Tả Xa:
- Thiếu Quân, đại sự có thể thành công hay không không quan trọng, quan trọng là phải giữ lại được tính mệnh. Nếu thấy việc không thành công,
ngàn vạn lần không nên miễn cưỡng. Thất bại lúc này, chúng ta liền lui
về Cức Bồ, tương lai có thể làm lại.
- Điều này, ta hiểu được!
Cứ như vậy, Sài Võ đi…
Lý Tả Xa ở lại, phái người tiếp tục quan sát trên đường Lẫm Khâu, đồng
thời cho khoái mã đi Bình Dương, báo cho Trương Lương, Điền Đô sự tình
có biến.
Thế nhưng mãi cho đến buổi trưa ngày thứ hai, nhân mã của Lưu Khám trước sau cũng không có xuất hiện.
Lý Tả Xa có chút nóng lòng. Phía Đô Quan không truyền đến bất cứ tin
tức gì, nói rõ Lưu Khám không hề gặp chuyện không may. Người mang tin
tức đã đi qua, theo lý thuyết, đại đội nhân mã trong một ngày là đến.
Căn cứ tin Lý Tả Xa có được, Lưu Khám hành quân với kỵ quân là chính,
nếu như đi suốt đêm, thì sớm đã đến Lẫm Khâu, thế nhưng bây giờ còn chưa có xuất hiện, chẳng lẽ, trong đó đã xảy ra cái gì, hoặc là…
Lúc Lý Tả Xa đang lo lắng, thám mã nghe được tin tức. Hai ngày trước,
Lưu Khám đã xuất phát ở Tiền Đình, thế nhưng lúc đến Lê Đình, đột nhiên
thay đổi phương hướng, thay đổi tuyến đường, đi hướng Hà Khâu.
- Hà Khâu?
Lý Tả Xa như đang nằm mơ!
Lưu Khám lại đùa cái trò gì? Rõ ràng hắn hẳn là đi hướng Bác Dương, vì
sao được nửa đường lại đột nhiên thay đổi phương hướng? Cũng mặc kệ Lưu
Khám là xuất phát từ cái tâm tư gì, muốn phục kích hắn đã không có khả
năng rồi. Xem ra, chỉ có đi Bình Dương hiệp trợ Điền Đô khởi sự ở Bình
Dương, lại tính kế khác mà thôi.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lý Tả Xa cũng không do dự, lập tức dẫn nhân mã chạy hướng Bình Dương.
Vì sao Lưu Khám lại thay đổi tuyến đường giữa đường?
Đây cũng là kiến nghị của Thúc Tôn Thông đưa ra…
Thúc Tôn Thông cho rằng: Điền An ở Tể Bắc, không đáng quan tâm. Tuy
rằng xem đến hiện nay, mặc dù sự kiện ở Lương Phụ Sơn là do y khởi
xướng, nhưng chỗ bồn địa ở Doanh Ấp chỉ cần có chuẩn bị, quyết không có
khả năng thành đại sự. Bởi vì vị trí địa lý của Doanh Ấp đã định trước
lực ảnh hưởng của gã sẽ không quá lớn. Cho nên, Điền An ở Tể Bắc chỉ là
một mồi nhử, nguy hiểm thực sự hẳn là đến từ Điền Đô ở Bình Dương. Thậm
chí Thúc Tôn Thông còn cho rằng, nếu Điền An thực sự gặp nguy hiểm. Điền Đô cũng sẽ không cứu viện gã.
Tác dụng của Điền An chính là
đem lực chú ý đưa đến Tiết quận, đến lúc đó Tiết quận bị buông lỏng.
Điền Đô thừa cơ đứng lên, toàn bộ đất Tề sẽ rung chuyển theo. Bởi vì ở
Tiết quận, dân cư đông đảo, là một quận lớn tiếp giáp với các quận: Tể
Bắc, Nãng, Lang Gia, Đông Hải, Tứ Thủy, Lâm Truy. Chỉ chờ xuất hiện hỗn
loạn là có thể nhanh chóng lan tràn đến sáu quận xung quanh, ảnh hưởng
rất lớn. Cho nên, loạn ở đất Tề không ở Tể Bắc, mà là ở Bình Dương.
Ai nói nho sinh không hiểu chiến sự?
Những phân tích của Thúc Tôn Thông làm Lưu Khám bỗng nhiên ý thức được
vấn đề hắn đã bỏ qua. Hắn đã có chút phiến diện rồi… sự kiện phát sinh ở Lương Phụ Sơn cũng không phải chỉ đơn giản là một sự kiện mưu phản.
Trong đó liên quan đến nhiều vấn đề, quan hệ đến nhiều mặt. Nói cách
khác, người đưa ra mưu kế này, ngay từ đầu không có đem trọng tâm đặt ở
Doanh Ấp, mà đem nơi đó trở thành phần mào đầu. Sát chiêu chân chính là ở Bình Dương, Điền An chỉ là một con tốt… Đương nhiên, nếu có thể bảo trụ thì cũng tốt.
Nhưng vấn đề chính là, phân tích của Thúc Tôn
Thông gần với suy đoán của hắn. Chí ít đến hiện nay mà nói, Lưu Khám
không có bất cứ chứng cứ gì có thể chứng minh Điền Đô cũng tham dự vào
mưu phản. Ngộ nhỡ, Điền Đô và sự kiện ở Lương Phụ Sơn không có quan hệ
gì. Điền An khởi sự, mà Lưu Khám không ở quận Tể Bắc, như vậy thì vấn đề sẽ rất lớn.
Hướng đi đã được thảo luận thay đổi, cái này
được gọi là bỏ rơi nhiệm vụ. Nếu như nói nghiêm trọng một chút, đây là
kháng chỉ…
Mặc kệ là tội danh gì, Lưu Khám đều phải rơi đầu.
Cho nên đối với Lưu Khám mà nói, phân tích của Thúc Tôn Thông làm cho
hắn rơi vào khó cả đôi đường.
Đánh cuộc hay là không đáng cuộc?
Nhiều lần suy đi tính lại, Lưu Khám rốt cục hạ quyết tâm.
- Lời của Hà Công rất đúng.
Hắn suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:
- Chỉ là, trong tay chúng ta không có chứng cứ, cũng không thể hạ thủ đối với Điền Đô.
Lúc này Thúc Tôn Thông dâng lên một kế sách:
- Đô úy không cần vì thế mà lo lắng, chỉ cần cầm ấn tín của Quận thủ
Do, mời Quận thủ Tiết quận đứng ra, chiêu mộ Điền Đô đến Lỗ huyện hỏi
chuyện. nếu như Điền Đô mưu phản, tất nhiên không dám đi. Chúng ta liền
có thể lấy tội kháng mệnh bắt y; nếu như y đến, càng đơn giản… đem y giữ tại Lỗ huyện, chúng ta đến Bình Dương tra rõ chuyện này.
Lưu Khám vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Thúc Tôn Thông.
Bỗng nhiên cười nói:
- Hà Công quả nhiên là có diệu kế… Đã như vậy, để Giả Thiệu mang theo thư của Quận thủ Do đi bái phỏng Quận thủ Tiết quận.
Chỉ là nếu Điền Đô xác thực có mưu phản, chỉ sợ bên trong huyện Bình Dương cũng đã có bố trí.
Ta có một kế, có thể thần không biết, quỷ không hay hạ Bình Dương… Hà
Công, ta cho ngươi hai trăm kỵ quân đi đến Hà Khâu đóng quân, tạo biểu
hiện giả ta đóng quân tại Hà Khâu. Từ đó, có thể làm cho Điền Đô thả
lỏng cảnh giác… Ta và Lâm Tô nghĩ cách lẫn vào Bình Dương làm nội ứng.
Thúc Tôn Thông vừa nghe, tức khắc lo lắng:
- Đô úy, sao có thể làm vậy? Ngươi là người đứng đầu, sao có thể lấy
thân phạm hiểm? Hơn nữa, nhân mã đều trong tay ta, ngươi và Lâm tư mã
....
Lưu Khám mỉm cười:
- Ai nói là chỉ có hai người chúng ta?
Hà Công yên tâm, việc này ta tự có tính toán. Thứ nhất, Điền Đô sẽ biết sự tình bại lộ mà sớm khởi sự. Ta cần ngươi làm chính là đóng quân ở Hà Khâu, âm thầm điều động binh mã. Chỉ cần Điền Đô không đi Lỗ huyện,
ngươi liền lập tức phát binh ở Bình Dương. Từ Hà Khâu đến Bình Dương chỉ mất nửa ngày. Đến lúc đó chúng ta nội ứng ngoại hợp, một lần hạ Bình
Dương.