Thư của phủ thừa tướng, Lưu Khám cũng không đưa ra toàn bộ. Phân tích
“Điền Tam phân” trong thư cũng giống như phân tích của Thúc Tôn Thông.
Thúc Tôn Thông đi nhiều nơi, lại là người Tề, lại sinh ở Tiết quận, biết đến việc này tất nhiên không khó.
Thế nhưng điều này cũng nói rõ, Thủy Hoàng Đế đối với việc quản chế Sơn Đông chưa bao giờ từng thả lỏng.
Trách không được, khi Thủy Hoàng Đế chưa chết, mọi nơi đều rất bình an… Lưu Khám sinh ra một ý niệm trong đầu: Thủy Hoàng Đế không chết, y
tuyệt đối không thể sinh lòng khác thường. An phận làm việc cho Lão Tần
đi! Chỉ cần có thể tự bảo vệ mình, nếu như Lão Tần có thể trường cửu,
coi như là hoàn thành mục đích của mình rồi. Về phần sau đó, đi bước nào tính bước đó thôi…
Bất tri bất giác, Lưu Khám ngẩn ra.
- Đô úy, đô úy!
Tiếng của Khoái Triệt làm Lưu Khám phục hồi lại tinh thần, không khỏi có chút xấu hổ, thẹn thùng nói:
- Xin lỗi, đang nghĩ chút việc, hơi phân tâm rồi!
Ngô Thần nói:
- Vừa nãy Hà Công phân tích, nhận định việc phát sinh ở Lương Phụ Sơn
khẳng định không thoát khỏi quan hệ với Điền An ở Doanh Ấp. Cho nên, nếu Đô úy muốn tra việc này, hãy bắt tay từ Điền An ở Doanh Ấp.
Lưu Khám gật gật đầu:
- Đã như vậy, ta lập tức mệnh Phùng Kính đi trước đến Bác Dương, truy bắt đồng đảng của Điền An.
Đêm về khuya…
Nhóm người Khoái Triệt đều cáo từ, trong thư phòng chỉ còn lại một mình Lưu Khám. Khốn ý vây quanh, Lưu Khám dựa ở trường kỷ, không khỏi cảm
thấy hơi buồn ngủ. Cũng khó trách, mấy ngày bôn ba không thể không làm
hắn cảm thấy mệt mỏi. Tuy nói rằng tố chất thân thể không tệ, nhưng cũng không thể chịu được đi đường mệt nhọc như vậy. Từ Giang Dương đến Lạc
Dương đi không ngừng nghỉ, sau đó lại lập tức xuất phát đi tới quận Tể
Bắc. Hơn tháng nay, không giây phút nào hắn không trong trạng thái căng
thẳng, người làm bằng sắt cũng không chịu được.
Việc ở quận Tể Bắc, hôm nay đưa ra được phương án, cuối cùng cũng kết thúc được một nỗi băn khoăn.
Lúc này tâm thần buông lỏng, tất nhiên khó tránh khỏi mệt mỏi. Lưu Khám đứng dậy, vươn người một cái, cất bước đi ra khỏi phòng chuẩn bị về
phòng nghỉ ngơi. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc chạm tay vào cửa, có một
loại cảm giác kỳ dị đột nhiên nảy lên trong lòng. Chính là một loại cảm
giác không nói được rõ ràng. Cảm giác này làm cho Lưu Khám trong nháy
mắt rút tay lại, lui về phía sau một bước. Không chờ hắn đứng vững, cửa
phòng bỗng bị một người phá ra, một bóng người nhanh như gió cuốn vào
phòng.
- Tần cẩu, chết đi!
Bóng đen này nhanh như
gió đánh về phía Lưu Khám, nếu không phải vừa lui ra phía sau một bước,
Lưu Khám chắc chắn bị một đòn giết chết. Khi đó, chỉ một bước cũng đã
cứu được Lưu Khám. Thân hình hắn cao lớn nhưng lại cực kỳ linh hoạt.
Nhìn thấy người nọ ra chiêu, Lưu Khám nghiêng người bước lướt đi, lùi về phia sau né tránh, chỉ nghe một thanh âm vang lên, một thanh thiết chùy nặng trịch hung hăng đập xuống mặt đất.
Ánh lửa bắn tung khắp nơi…
Lưu Khám cũng nhìn thấy rõ, người đến là một nam tử mặc quần áo đen,
nhưng không che mặt, hốc mắt hãm sâu, da thịt trắng trẻo, thân cao gần
một trượng, lưng hùm vai gấu. Nhìn thấy một kích thất bại, người đó cũng không nổi giận, không nóng nảy. Không lùi mà tiến tới, một cây thiết
chùy nặng chừng mười cân, dài bốn tấc bị gã đâm tới, một chiêu quét
ngang. Một chùy này sức càng ngày càng mạnh, vút một cái nhanh giống như thiểm điện.
Lúc nãy Lưu Khám tránh thoát một chiêu, mắt thấy chiêu thứ hai cũng đánh tới, cũng không kịp né tránh. Lúc này trong tay Lưu Khám trống trơn, không có bất kỳ một binh khí nào. Nhìn thấy thiết
chùy đập tới liền cúi gập người xuống, kéo trường án đón đỡ thiết chùy
phản công. Bùng… một tiếng truyền đến, chiếc trường án bị thiết chùy kia đập nát bấy, vụn gỗ bay khắp nơi.
Một vệt ánh sáng lạnh chợt xuất hiện.
Thích khách thất thủ hai chiêu, tựa hồ có chút nóng nảy, thuận thế liền đến gần Lưu Khám, một thanh đoản kiếm từ trong tay áo gã chui ra, hung
hãn đâm về phía Lưu Khám. Mà Lưu Khám lúc này dường như cũng mất đi bình tĩnh, thân thể chậm lại, chỉ nghe “phập” một tiếng, đoản kiếm đâm vào
vai Lưu Khám. Máu nóng chảy ra, Lưu Khám kêu lên một tiếng đau đớn, dưới chân vừa chuyển, một giò đá ra. Một giò này của Lưu Khám đã qua luyện
tập nên khi đánh vào thân người, như nghìn cân đánh xuống.
Người bình thường trúng chiêu này đủ để gẫy xương đứt gân mà chết. Thế
nhưng đánh vào người đối phương, chỉ làm người đó hừ một tiếng, lùi lại
liền mấy bước.
Nói thì chậm, nhưng khi đó thì nhanh, trong
tay Lưu Khám đột nhiên xuất hiện một binh khí hình thù kỳ lạ, dài chừng
trên dưới nửa thước, có hình dáng giống như một cái gai nhỏ bao quanh
bốn mặt. Đen nhánh, nhìn không ra đâu là lưỡi, mặt trên khắc hoa văn như vẩy cá. Rõ ràng là có kiểu dáng giống như dao găm Tam lăng sáu thức của hậu thế trong quân đội.
Từ sau khi Bàn Dã lão hiệu lực cho
Lưu Khám, Lưu Khám liền bắt tay vào sắp xếp cho Bàn Dã lão chế tạo một
ít binh khí phù hợp để hắn sử dụng. Dao găm Tam lăng chính là binh khí
tùy thân Lưu Khám do Bàn Dã lão chuyên môn chế tạo ra. Nhưng bởi vì
nguyên nhân kỹ thuật, dao găm Tam lăng này của Lưu Khám không thể sánh
với dao găm Tam lăng “Phóng Huyết vương” trứ danh của hậu thế. Nhưng
quan trọng nhất chính là, cánh tay Lưu Khám dài. Dao găm Tam lăng dán
trên cánh tay, người bình thường khó có thể phát hiện.
Thích
khách chưa gặp qua loại binh khí cổ quái này, càng không ngờ Lưu Khám sẽ hung hãn như vậy. Rõ ràng hắn đã bị thương, nhưng vẫn hung hãn như cũ
tấn công tiếp. Ngay trong khoảnh khắc gã ngẩn ra, Lưu Khám đã nhào tới
gần gã, dao găm hung hãn đâm vào người thích khách. Cũng do Lưu Khám bị
thương, mà thích khách này võ nghệ cũng không tệ.
Dao găm Tam lăng không có đâm vào vị trí bộ phận quan trọng. Nhưng dù vậy, đau đớn
kịch liệt khiến cho thích khách đau nhức kêu lên một tiếng, máu tươi
theo vết đâm tuôn ra, thích khách đấm ra một quyền vào ngực Lưu Khám sau đó xoay người đứng dậy, phá cửa sổ bỏ chạy ra ngoài. Lưu Khám bị đấm
ngã ngồi dưới đất, gắng gượng muốn đứng lên, nhưng ngực tê rần, miệng
phun ra một ngụm máu, lại ngồi xuống đất.
Lúc này, trong viện truyền đến tiếng động xôn xao.
Hai người Lâm Tô, Lý Thành chạy ào lại, thấy dáng vẻ chật vật của Lưu Khám thì không khỏi sợ hãi.
- Đô úy!
- Không cần quan tâm đến ta, thích khách đó thụ thương rất nặng, chạy không xa…
Lâm Tô theo theo Lưu Khám đã lâu, lập tức hiểu được ý tứ của Lưu Khám. Không nói hai lời xoay người chạy đuổi theo.
Trong phòng cả một đống hỗn độn. Thiết chùy của thích khách rơi trên
mặt đất, trong tay Lưu Khám vẫn còn cầm nửa đoạn dao găm.
Xem ra, vũ khí này luyện vẫn chưa thành a!
Lưu Khám ném nửa đoạn dao găm xuống, được Lý Thành nâng đứng dậy. Dịch
quan cũng chạy tới, thấy tình hình như vậy liền ngay tức khắc hoảng
loạn. Trạm dịch này chính là gã cai quản, mà Lưu Khám là khâm sai của
triều đình, dưới sự cai quản của gã lại bị ám sát. Nếu truy cứu, có thể
là tội mất đầu.
- Không liên quan tới dịch quan, thích khách
này không phải là người Trung Nguyên, hình như là có huyết thống của
người Hồ. Có khả năng là lẫn vào trong dịch quán…
Một thân binh đang hoảng loạn muốn băng bó vết thương cho Lưu Khám, Lưu Khám xua tay ý bảo dịch quan buông ra.
Mấy người Ngô Thần, đang ở bên cạnh thiết chùy tỉ mỉ quan sát.
- Đô úy, người này có thể là lực sĩ. Nhìn thiết chùy này ít ra cũng
phải năm sáu mươi cân. Có thể sử dụng được binh khí này tất nhiên không
phải người bình thường.
Thúc Tôn Thông cau mày, trầm giọng nói:
- Lập tức phái người tìm hiểu, người có thể sử dụng loại binh khí này không nhiều lắm, hẳn là không khó tìm.
Mà Ngô Thần lại cầm cái đoản kiếm đã đâm bị thương Lưu Khám, quan sát
một lúc, mắt đột nhiên sáng ngời, chỉ vào một cái ký hiệu hình cá khắc
trên chuôi kiếm nói:
- Ký hiệu này hình như ta đã gặp ở chỗ nào đó… A, trong tay sư huynh có một thanh kiếm cũng có ký hiệu này.
- Sư huynh?
Sư huynh của Ngô Thần chẳng phải là quận thủ quân Tam Xuyên Lý Do sao?
Vô số ánh mắt nhìn thẳng vào Ngô Thần, Lưu Khám nhẹ nhàng lắc đầu:
- Điều này sao có thể, Quận thủ đang yên lành, phái người ám sát ta làm chi?
- Tại hạ không phải nói sư huynh muốn ám sát đô úy, mà là nói… thanh
kiếm của sư huynh tên là Uyên Hồng, là danh kiếm đương thế. Vốn là bội
kiếm của đại sư kiếm thuật Cái Nhiếp. Cái Nhiếp do việc của Kinh Kha mà
đã bị liên lụy, bị bệ hạ bắt, Uyên Hồng sau đó rơi vào trong cung. Về
sau, sư huynh với công chúa thành thân, lễ vật bệ hạ tặng trong đó có
Uyên Hồng. Sư huynh rất yêu thích thanh kiếm này, vì vậy luôn mang bên
người. Có một lần, y từng chỉ vào ký hiệu trên chuôi kiếm nói với ta, ký hiệu Thanh ngư này là ký hiệu của Cái Nhiếp.
Thúc Tôn Thông nhịn không được bèn nói:
- Vậy thì thế nào, Cái Nhiếp hiện nay chẳng phải là ở trong đại lao Hàm Dương sao, sao có thể chạy tới ám sát Đô úy?
Ngô Thần nói:
- Ý của ta là, nếu trên binh khí của thích khách này có cái ký hiệu
giống như của Niếp Chái, nói vậy tức là bọn họ quen biết nhau. Sao không phái người đến Hàm Dương thẩm vấn, chỉ cần tìm Cái Nhiếp hỏi, tự nhiên
có thể biết được thích khách này đến tột cùng là có lai lịch gì.
Lúc này Khoái Triệt lại nói:
- Không cần như vậy, nơi đây là Tần Đình, hướng đông đến Tu Xương chính là địa phận của quận Tể Bắc. Chỗ này xảy ra chuyện như vậy, làm cho
người ta suy đoán được ngay. Đông chủ, chắc là trong quận Tể Bắc này có
người không muốn ngươi đến. Có lẽ nói, có người căn bản không hy vọng
ngươi đi tới quận Tể Bắc. Hắc hắc, bọn họ chột dạ rồi cho nên mới phái
người cản trở ngươi đi quận Tể Bắc. Nói theo cách khác, những kẻ khởi sự đang ở ngay trước mắt.
Thúc Tôn Thông cũng có chút tán thành ý kiến của Khoái Triệt.
- Không sai, không cần quá phí tâm tư vào chuyện thích khách, đương
nhiên cũng cần phải nhanh một chút thẩm tra… Như vậy đi, ta cùng với
Thành Tư Mã dẫn người đuổi bắt. Tần đình trưởng thông báo đến phủ nha
Đốn Khâu, xin quan phủ bản địa phối hợp. Đông chủ có thể dẫn người lập
tức đi quận Tể Bắc, thừa dịp những tặc thủ kia chưa kịp nhận được thông
tin thì bắt lại. Chỉ cần bắt được kẻ đầu sỏ, ổn định đại cục, đến lúc đó tìm đến tận gốc rễ, bắt toàn bộ.
Lưu Khám cử động thử cánh tay, cảm giác cũng không có quá trở ngại, lập tức đứng lên, trầm giọng nói:
- Làm theo chủ ý của lão Khoái… lập tức gọi Lâm Tô trở về, chúng ta suốt đêm xuất phát đi quận Tể Bắc.