Hình Đồ

Chương 216: Trận quyết chiến Hà Nam Địa (7)

Hàng vạn mũi tên bắn ra cùng một lúc!

Mấy vạn mũi tên Thương Lang Tiễn đồng thời được bắn ra, bầu trời trên

chiến trường vang vọng lại tiếng huýt gió chói tai mà chỉ có Thương Lang Tiễn mới có, như hàng vạn con sói gầm gừ.

Chiến mã hí lên bi thương, dường như bị tiếng huýt gió của mũi tên làm cho kinh hãi.

Con chiến mã dưới hông Độc Long Kỳ chân mềm nhũn, “phù” một tiếng, quỳ

xuống dưới đất. Một viên đạn đá gào rít bay tới, đập đúng vào mặt Độc

Long Kỳ. Viên đá nặng hơn nửa cân, nhờ được máy ném đá phóng ra nên lực

rất lớn. Mặt của Độc Long Kỳ bị đập đến máu chảy đầm đìa, lão kêu lên

một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống mặt đất. Mấy chục cây Thương Lang

Tiễn rơi xuống ngay sau đó, trong chớp mắt đã đâm vào Độc Long Kỳ khiến

lão trông như con nhím.

- Tả Đại tướng đã chết!

Lúc Đầu Man nghe thấy tin dữ, trong đầu trống rỗng.

- Đại Thiền Vu, mau nhìn... Hữu Hiền Vương xông vào trong rồi!

Một gã hầu cận vừa chỉ vào chiến trường vừa hét to lên. Đầu Man quay đầu thật mạnh tập trung nhìn về phía xa xa, chỉ thấy Y Nha Tư thống lĩnh

hơn nghìn tên binh sĩ Hung Nô từ một bên phá tan phòng ngự của Tần quân, sau khi vượt qua hàng rào được tạo thành từ những chiếc xe chiến, đột

nhập vào đại trận quân Tần.

- Toàn quân tấn công!

Tâm trạng chợt vui chợt buồn khiến cho Đầu Man mất đi sự trầm ổn ngày xưa.

Lão không thể nào nhẫn nại được nữa, lớn tiếng ra lệnh, nhưng lại không

phát hiện, Y Nha Tư mặc dù xông vào trong đại trận quân Tần, nhưng dù

sao nhân số cũng quá ít. Sau khi đột nhập vào trận địch, lập tức bị rơi

vào vòng vây. Mâu, giáo, kiếm, thương như rừng nhanh chóng chém giết

những tên này.

Y Nha Tư còn thảm hại hơn, bị chặt đứt một cánh tay, ngã vào trong vũng máu, đã mất đi khả năng tác chiến.

Đầu Man càng không phát hiện ra, lúc lão chỉ huy đại quân bắt đầu tấn

công, trên mặt đất xuất hiện một sự trấn động lạ thường. Từ phía sau đại quân Hung Nô vang lên tiếng sấm rền mơ hồ. Có tên Hung Nô nhanh trí

quay đầu lại xem, nhưng vừa nhìn đã sợ đến hồn bay phách lạc.

- Kỵ quân Tần mọi rợ, là Kỵ quân của Tần mọi rợ!

Bấy giờ là chính ngọ, ánh nắng rực rỡ.

Chỉ thấy một một dòng nước lũ đen ngòm xuất hiện phía sau núi, giống như mũi tên rời khỏi dây cung, nhanh chóng tiến về phía trước. Ước lượng

qua loa, nhân số ước chừng khoảng ba bốn vạn. Kỵ sĩ toàn một màu giáp

đen. Sau khi tiến lại gần, hàng vạn mũi tên đồng loạt bắn ra. Tiếng huýt gió của Thương Lang Tiễn, cùng với tiếng người hô ngựa hí hòa lẫn vào

nhau. Đầu Man nhất thời biến sắc, không nén được hét lên một tiếng:

- Tần mọi rợ gian xảo, chúng ta trúng kế rồi...

Lời còn chưa dứt, cổ họng bỗng nhiên ngòn ngọt.

Một ngụm máu tươi phun ra, Đầu Man ngã từ trên ngựa xuống.

Các thủ lĩnh quý tộc nhìn thấy thế cũng hoảng loạn...

- Lui binh, lui binh!

Lúc này đại quân Hung Nô vừa mới bắt đầu tấn công, bị tập kích bất ngờ,

lòng quân nhất thời rối loạn. Có người muốn xông lên phía trước, có

người lại muốn chạy về sau, trên mảnh đất rộng lớn thành một đoàn người

hỗn loạn. Còn xe bắn tên và máy bắn đá của quân Tần, lúc này lại phát

huy tác dụng.

Hàng vạn mũi tên đồng thời bắn ra, đá vụn như mưa giết cho người Hung Nô thi thể ngổn ngang, máu chảy thành sông.

Đầu Man đau buồn tỉnh lại, trong lòng biết đại thế đã mất, không khỏi than lên một tiếng:

- Rút binh, lập tức rút binh!

Lúc kỵ binh do Phù Tô thống lĩnh xuất hiện, Mông Điềm cũng đã biết, trận này đã kết thúc rồi. Lão luôn quan sát động tĩnh của người Hung Nô, khe khẽ gật đầu, tay nắm thành nắm đấm, giơ lên thật mạnh, rít lên bốn chữ:

- Toàn quân, xuất kích!

Tùng tùng... tùng tùng tùng...

Trăm nghìn tiếng kèn lệnh đồng thời được thổi lên, vô số mặt trống trận rung động, vang vọng cả bầu trời.

Đó thật sự là đất rung núi chuyển, người nhát gan một chút, sẽ bị tiếng

trống, tiếng kèn lệnh dọa cho hồn xiêu phách lạc. Còn tướng lĩnh Tần

quân lại nhiệt huyết sôi trào, tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng

ngực, không nhịn nổi hò hét ầm ĩ, binh khí đập vào binh khí, sát khí tận trời.

Trong chớp mắt, đội hình trở thành đội ngũ tiến công.

Dưới sự chỉ dẫn của mấy nghìn chiếc xe chiến, mười vạn bộ binh trong

mảnh đất rộng lớn giống như một tòa núi lớn màu đen đè về phía người

Hung Nô.

Cuồng nhiệt, dũng mãnh...

Quân Tần đã kìm nén cả một buổi trưa, đồng thanh hò hét, giống như những con mãnh hổ.

Tiếng trống trận, tiếng hò hét, kinh thiên động địa.

Phù Tô đã tách hậu quân của người Hung Nô ra. Tướng lĩnh dưới trướng Đầu Man, thống lĩnh kỵ quân điên cuồng xông lên liều chết, định phá vòng

vây để tạo thành một lỗ hổng cho nhân mã đại quân Đầu Man. Trong tiếng

chém giết bốn phía, dưới sự tập kích của mũi tên đạn đá, kỵ trận Hung Nô rút lui đã hoàn toàn mất kiểm soát, thành một đoàn người hỗn loạn. cho

dù có thủ lĩnh các bộ liều mạng tập trung lại, nhưng đã không còn cách

nào tổ chức lại thành chống cự có hiệu quả. Hơn hai mươi vạn đại quân,

giống như một bầy cừu bị xua đuổi, hoảng loạn lùi bước.

Mông Điềm chỉ huy binh mã, bắt đầu tấn công từ ba phía.

Xe vọng lâu từ từ tiến lên phía trước, không ngừng thay đổi tín hiệu cờ. Kỵ quân của Phù Tô tự động phân thành hai bộ, tiến hành tấn công từ hai phía.

Xe chiến, bộ tốt hò hét tiến lên như thủy triều. Bọn họ dựa vào binh thế to lớn, giống như những người thợ săn đang bắn giết bầy cừu đông đúc

phía trước. Một trận ác chiến từ lúc chính ngọ mãi đến tận lúc trời

chiều ngả về tây, hai đại quân dây dưa trên một đất rộng lớn đầy máu,

giết đến người rơi ngựa ngã, đất trời u ám.

Dưới sự liều mạng yểm hộ của vô số người, Đầu Man cuối cùng cũng mở ra một con đường huyết mạch vẻn vẹn chỉ ba bốn trăm người.

Song, hai mươi lăm vạn đại quân trải qua trận này, chỉ có hơn ba vạn kỵ

quân trốn ra, lui ra hơn sau mươi dặm. Sau nửa đêm, quân Tần mới coi như dừng công kích.

Dưới ánh trăng, những con chiến mã vô chủ đang hí vang.

Trên chiến trường không phải vọng lại từng đợt âm thanh rên rỉ yếu ớt,

dưới sự chỉ đạo của tướng lĩnh các bộ, quân Tần bắt đầu dọn dẹp chiến

trường, cứu chữa cho những người bị thương.

Mông Điềm và Phù Tô đứng trên xe vọng lâu, nhìn chiến trường thây chất

ngổn ngang như núi, thở một hơi dài như trút được gánh nặng.

Người Hung Nô qua trận này đã mất đi lực tái chiến.

Có thể nói, mục tiêu của Thủy Hoàng đế đã đạt được một nửa. Tiếp theo chính là chỉnh đốn binh mã, không ngừng cố gắng.

- Thượng tướng quân, bao giờ thì phát động công kích lần hai?

Mông Điềm cười cười:

- Đầu Man thất bại lần này, tất sẽ lui về Cù Diễn. Sau khi ta nghỉ ngơi

hồi phục ba ngày, sẽ bắt đầu tấn công về Cù Diễn, đánh tan hoàn toàn Hồ

mọi rợ.

Đối với việc chiến trận, Phù Tô không phải là tinh thông lắm.

Hơn nữa trước khi rời khỏi Hàm Dương, Thủy Hoàng đế đã nói với y, việc

lâm trận, y nhất định phải nghe theo sự phân công của Mông Điềm, không

được tự ý can thiệp quân vụ. Nói cách khác, Phù Tô mặc dù là con trưởng

của Thủy Hoàng đế, nhưng ở đây, y chỉ là một quan quân bình thường.

Bất luận Mông Điềm thấy thế nào, Phù Tô cũng nhớ kĩ thân phận của mình.

Y khẽ nói:

- Như vậy rất tốt, có thể kết thúc trận Hà Nam Địa trước mùa thu năm

nay, phụ hoàng chắc sẽ rất vui. Trận này cũng may mà có Thượng tướng

quân bày mưu tính tế, nếu không làm sao có thể nhanh chóng giành thắng

lợi như vậy? Ha ha, ban đầu ta còn cho rằng, phải tiếp tục một thời gian nữa cơ.

Mông Điềm thở dài:

- Không phải là ta bày mưu tính kế, đúng ra là do các tướng sĩ phục vụ

quên mình. Nói thật, nếu không phải những việc Lão Bì Doanh làm ở Phú

Bình, ép ta không thể không thay đổi chiến lược, chỉ sợ đến bây giờ

chúng ta còn đang giằng co với người Hung Nô.

Chỉ tiếc những hảo hán ở Phú Bình.

Phù Tô không tiếp lời, bởi vì y không biết nên an ủi Mông Điềm như thế

nào. Y biết rõ, mặc dù giành thắng lợi, nhưng Mông Điềm e là sẽ không

vui vẻ. Lão nói không sai, trận này thắng lợi, là do lấy tính mạng của

hơn vạn người Phú Bình đổi lại. Trong đó, có người người Mông Điềm yêu

quý, còn có người Mông Điềm thân thiết nhất... Mặc dù là bây giờ Phù Tô

nghĩ đến, cũng cảm thấy vài phần hổ thẹn.

- Mông Tật, Mông Khắc bọn họ vẫn chưa có tin tức gì sao?

Mông Điềm lắc đầu, quay người, chăm chú nhìn vào chiến trường...

Đúng lúc này, một đội kỵ quân nhanh như chớp từ hướng Chiêu Vương Thành chạy tới. Kỵ sĩ trên ngựa vừa chạy như bay vừa hét lớn:

- Thượng tướng quân ở đâu? Thượng tướng quân ở đâu? Sáu trăm dặm Nghĩa

Cừ khẩn cấp, sáu trăm dặm Nghĩa Cừ khẩn câp, có quân vụ khẩn cấp, có

quân vụ khẩn cấp.

Mông Điềm ngẩn người, vội vàng khoát tay ra hiệu thân quân trả lời.

- Thượng tướng quân ở đây, sứ giả báo danh!

- Ta là Tư Mã Lý Thành của Lão Bi Doanh, có quân vụ khẩn cấp, cầu kiến Thượng tướng quân.

Lão Bi Doanh?

Mông Điềm trong lòng hồi hộp, vội vàng nói to:

- Lập tức đem Lý Thành đến gặp ta... Đại công tử, Lão Bi Doanh vẫn còn, Lão Bi vẫn chưa chết!

Cũng không rõ rốt cục đây là loại cảm giác như thế nào, lúc này Mông Điềm xúc động vô cùng.

Lão bước nhanh xuống xe vọng lâu, Phù Tô cũng theo sát sau lão. Lúc hai

người xuống xe vọng lâu, ngựa của Lí Thành đã đến trước mặt. Nhìn thấy

Lí Thành xoay ngựa từ trên ngựa nhảy xuống, lấy trong lòng ra một tấm

lụa trắng, thở hổn hển:

- Bình hầu có công văn khẩn cấp sáu trăm dặm, xin Thượng tướng quân xem qua.

Có lẽ do trên đường đã chạy đi vội vàng, Lí Thành đến tay cũng không giơ lên được. Mông Tật vội vàng đến dìu Lí Thành dậy, nhận lấy mảnh lụa

trắng trong tay y:

- Lưu Quân hầu... bọn họ vẫn sống chứ?

- Quân hầu vẫn sống, nhưng chúng ta phát hiện ra người Hung Nô có hành động không bình thường ở Cù Diễn.

Một tên thân binh đi đến đỡ lấy Lí Thành từ tay Mông Điềm. Mông Điềm mở

tấm lụa trắng, Phù Tô cầm trong tay cây đuốc đến bên cạnh lão.

Dưới ánh đuốc, Mông Điềm đọc lướt nhanh công văn khẩn của Triệu Bình.