Hình Đồ

Chương 215: Trận quyết chiến Hà Nam Địa (6)

Phía đông ló

ra ánh bình minh màu trắng xanh. Vòng nguyệt quế nhàn nhạt vẫn được treo ở phía tây thiên đình, từng đội kỵ binh Hung Nô, đã đến cánh đồng bát

ngát ba mươi dặm ở Thành Chiêu Dương miệng núi Hoàng Sơn.

Đầu Man thống lĩnh thủ lĩnh quý tộc, trèo lên cồn cát. Truy kích suốt

đêm, chém giết hơn nghìn quân Tần, sở bộ của Dương Hùng nhếch nhác trốn

vào thành Chiêu Vương. Lúc này, trên đồng cỏ bao la có một lớp sương mù

mờ ảo, chuyển động nhẹ nhàng trong không trung.

- Đại Thiền Vu, phía trước phát hiện quân Tần.

Đầu Man cười khẩy kiêu ngạo:

- Tần mọi rợ định quyết một trận tử chiến với chúng ta đây! Truyền lệnh

xuống dưới, đại quân bày trận, chuẩn bị phát động tấn công.

Lệnh được truyền xuống, trên đồng cỏ hoang vang vọng lại tiếng kèn lệnh

kéo dài. Đầu Man trấn thủ trung quân, không ngừng chỉ huy binh mã chuyển động. Không biết tự lúc nào, trời đã sáng rõ...

Sương sớm dần dần tan ra...

Đầu Man ngồi trên thần tuấn Vương Chi Tinh, nhìn xa xa. Nhưng vừa nhìn,

đã khiến lão giật mình. Chỉ thấy vùng đất rộng lớn dưới thành Chiêu

Vương ở miệng núi Hoàng Sơn, một mảng đen sì, toàn bộ đều là quân trận

bộ hạ của Tần quân ùn ùn kéo đến. Lặng ngắt như tờ, như một rừng rậm

tĩnh mịch đứng sừng sững trước mặt đại quân Hung Nô. Một mảng màu đen

ngòm che phủ cả vùng đất màu vàng.

Tê!

Những binh mã này, ít nhất cũng đến mười vạn!

Đầu Man kéo mái che, tỉ mỉ quan sát. Chỉ thấy quân Tần xếp thành một

phương trận chỉnh tề, bốn mặt phương trận chặt chẽ vững chắc, mặt trước

là trận địa, hai cánh trái phải đều là ba hàng chiến xa xếp thành lá

chắn, giống như hàng rào của hậu thế. Cờ quạt phấp phới trong gió sớm,

mâu giáo thành rừng, hư hư thực thực, khiến người ta không có cách nào

nhìn được đến cuối, xe vọng lâu cao hơn mười ma trượng dựng đứng ở giữa

các đội hình.

Tên Mông Điềm này, quả nhiên là danh tướng!

Quân Tần này, đúng là duệ sĩ sức mạnh vô địch. Quân trận bố trí vô cùng

nghiêm chỉnh, trong trận có mười vạn đội quân, nín thở, lặng ngắt như

tờ. Nhưng chính trong không gian tĩnh mịch khiến người ta kinh hồn bạt

vía này, lại ẩn chứa một sát khí vô cùng nặng, khiến Đầu Man trong lòng

sợ hãi.

Vấn đề là... Bọn Tần mọi rợ này từ đâu ra?

Thủy Hoàng Đế triệu tập ba mươi vạn đại quân, chinh phạt Hung Nô. Bây

giờ quân tinh nhuệ đều tập trung hết ở Vân Trung quận, đã là một tin tức được chứng thực rồi. A Lợi bị quân Tần tinh nhuệ công phạt ở núi Kê

Đầu, nhân số quân Tần hơn mười vạn người, điều này chắc cũng không sai.

Nói như vậy, Thượng Quận chỉ còn lại nhiều nhất hai ba vạn binh mã. Hơn

nữa trong mấy lần thăm dò trước, Đầu Man cũng đã chắc chắn... Thế nhưng, mười vạn quân Tần này lại ở đâu mà ra? Nếu như là mới điều động, tại

sao lại không nghe thấy một chút tin tức nào? Chuyện gì xảy ra vậy?

Y Nha Tư và Độc Long Kỳ đến tụ hợp cùng Đầu Man.

- Đại Thiền Vu, tình hình hình như có chút không ổn!

Độc Long Kỳ tuy rằng là một người lỗ mãng, nhưng cũng không phải là một

tên không có đầu óc. Lão nhìn thấy đại trận của quân Tần phía trước,

không nén được hỏi. Phí lời, ai cũng có thể nhìn thấy tình hình không ổn mà!

Thế nhưng có thể làm sao bây giờ?

Lui binh. Tuyệt đối không thể nào. Với trận thế này của quân Tần cho

thấy, một khi người Hung Nô lui binh, bọn chúng chắc chắn se thừa cơ

đánh lén. Sĩ khí lúc tăng lúc giảm. Người Hung Nô tuyệt đối không phải

là đối thủ. Kế sách bây giờ, duy chỉ có tiến công... Dựa vào khí thế lúc trước, khoa trương thanh thế để đánh bại quân Tần. Hoặc là sẽ tử thương nghiêm trọng, nhưng kết quả, vẫn còn hơn là bây giờ rút lui. Đúng, tấn

công, cũng chỉ có tấn công!

Đầu Man vô ý nắm chặt tay thành hình nắm đấm.

- Chúng ta mắc lừa rồi!

Giọng của lão đột nhiên cất cao lên:

- Nhưng cũng chẳng sao. Tần mọi rợ quen sử dụng quỷ kế. Nhưng dưới quân

tiên phong của ta, có thể có tác dụng gì chứ? Đại quân ta có hai mươi

vạn, đủ để đánh tan bọn Tần mọi rợ kia. Nói cho các dũng sĩ biết, lùi

một bước là chết, tiến một bước là sống. Chỉ cần chúng ta đánh bại Tần

mọi rợ, nghênh tiếp chúng ta sẽ là vàng bạc quý giá và nữ nhân xinh đẹp

nhiều vô kể của Trung Nguyên. Dã chiến, người Hung Nô ta sợ ai chứ?

Truyền lệnh, tiến công, tiến công!

Không thể không nói, Đầu Man đích thực là một người tài giỏi.

Trong tình cảnh biết rõ ràng là đã trúng kế, chỉ với mấy câu nói, đã

khiến dũng sĩ Hung Nô vốn suy sụp, một loáng đã phấn chấn lên.

- Tiến công, tiến công!

Người Hung Nô vốn đã giỏi xung kích tiến đánh, người mượn sức ngựa, ngựa mượn uy người. Một vùng rộng lớn trước mắt, vừa hay có thể phóng ngựa

chém giết. Tần mọi rợ ứng chiến ở chỗ này, há chẳng phái tự tìm đường

chết hay sao? Chỉ cần Tần mọi rợ không chống đỡ được xung kích của người Hung Nô, một khi đánh bại, vậy thì vó ngựa và cung tên của người Hung

Nô sẽ có thể đuổi kịp bọn chúng, đánh cho bọn chúng tơi bời tan tác.

Như vậy, sẽ một trận thành công.

Mông Điềm bày trận thế ở chỗ này, thế nhưng lại không phát động tấn công.

Rất rõ ràng, lão cũng biết ưu thế của người Hung Nô, cho nên không chịu

đối mặt chiến đấu ở đây, mà sẵn sàng trận địa chờ địch. Đã như vậy, vậy

cho ngươi lĩnh giáo một chút cái gì mới gọi là dã chiến thật sự!

Đầu Man đưa ra chủ ý, lập tức hạ lệnh công kích. Độc Long Kỳ dẫn binh ra trước, cùng với Y Nha Tư một trái một phải, mỗi người dẫn hai vạn kỵ

quân, lao thẳng về phía quân Tần. Còn trung quân của Đầu Man, là quân

tiên phong chủ lực, tấn công về hướng quân Tần.

Ngay từ đầu, bọn chúng thúc ngựa chạy chậm, đợi kỵ trận kéo dài khoảng

cách xong, lập tức đồng thanh hò hét, đột nhiên tăng tốc, xông về phía

quân Tần.

Giữa hai quân có khoảng cách khoảng ba bốn dặm. Năm vạn kỵ quân như ba

mũi tên sắc bén bay về phía quân Tần, tiếng hò hét, tiếng vó ngựa đinh

tai nhức óc. Cánh đồng cỏ hoang vắng, ngay lập tức cát bụi cuồn cuộn nổi lên, khuếch tán lên bầu trời.

Mông Điềm đứng trên xe vọng lâu trong đội hình trung quân. Chiếc xe vọng lâu này của lão, rõ ràng là cao hơn các xe vọng lâu khác một chút, đại

khái là có có chiều cao khoảng bốn trượng. Trên khuôn mặt trầm tĩnh lạnh lùng, lộ ra vẻ xơ xác tiêu điều. Quan cờ trống đứng bên cạnh lão, tay

cầm cờ lệnh, đợi Mông Điềm hạ lệnh.

Lấy tĩnh chế động!

Sách lược này của Mông Điềm, dựa vào thế phòng ngự để giam chân đại quân Hung Nô. Cho đến khí toàn bộ được điều động ra, mới ra một đòn chí

mạng. Nhìn kỵ quân Hung Nô xông đến, Mông Điềm không nén nổi nụ cười

nhạt uy nghiêm, từ từ giơ tay phải lên, sau đó vẫy mạnh xuống.

Quan cờ trống phía sau lập tức hiểu ý của lão. Cờ hình tam giác màu đen

trên xe vọng lâu được kéo lên, vung bốn phía, lập tức trong xe vọng lâu

của các quân trận khác cũng kéo cờ lên. Trong trận, vọng lại tiếng kèn

lệnh chỉnh tề, nhưng Tần Quân vẫn không có chút động tĩnh nào.

Lúc kỵ binh Hung Nô đang gào thét, điên cuồng lao tới, cách quân trận

tiên phong còn khoảng bảy tám trăm bước, cờ đen trên xe vọng lâu bỗng

nhiên biến thành cờ màu. Trong chớp mắt, trong các quân trận vọng lại

tiếng trống trận vang dền “tùng tùng tùng”. Tiếng trống rung trời, đại

trận Tần quân đang yên lặng bỗng nhiên thay đổi, từng chiếc xe bắn nỏ

khổng lồ được đẩy ra phía trước, một tiếng “vút” vang lên, tên khổng lồ

đã bay ra.

Xe bắn nỏ của quân Tần là sau khi tiếp thu ưu điểm của Tham Liên Nỏ Đại

Hoàng của cố Hàn, cải tiến thêm. Mũi tên cực to được đẽo gọt tỉ mỉ, có

độ dài khoảng bốn năm thước. Cự ly bắn của loại xe bắn nỏ này có thể bao phủ phạm vi năm sáu trăm mét. Khoảng cách bảy tám trăm bước, vừa hay là trong tầm bắn của loại nỏ Tần này. Hàng nghìn chiếc xe bắn nỏ được bắn

ra đồng thời. Một hàng tên cực to phá không, phát ra tiếng xé gió đinh

tai nhức óc. Loại cung tên vốn dùng cho công thành này, trong dã chiến,

càng bộc lộ sự đe dọa và lực sát thương không gì sánh nổi.

Mỗi một mũi tên khổng lồ ẩn chứa lực bằng vạn quân.

Mặc dù người Hung Nô cầm khiên chắn, sau khi bị mũi tên khổng lồ bắn trung, “đùng” một tiếng, sẽ vỡ tan tành.

Hàng nghìn hàng vạn binh sĩ Hung Nô kêu gào thảm thiết rồi ngã xuống. Có người thậm chí cả người lẫn ngựa đều bị mũi tên khổng lồ xuyên qua.

Chiến mã hí lên thảm thiết, đem theo một vũng máu tươi. Rất nhiều người

Hung Nô bị mũi tên khổng lồ làm đứt cả cánh tay nhưng cũng không lùi

bước, cắn răng tiến về phía quân Tần.

Một lượt, hai lượt, ba lượt...

Trong khoảng cách ba trăm bước, người Hung Nô tử thương thảm trọng, thi

thể ngổn ngang đầy mặt đất. Thế nhưng, chiếc xe bắn nỏ này cũng có nhược điểm của nó. Do là một xe bắn nỏ, cần phải có bốn năm gã trai tráng mới có thể sử dụng. Tốc độ và tần suất bắn ra cũng chịu rất nhiều ảnh

hưởng. Trong khoảng cách ba trăm bước, chỉ đủ cho bọn họ bắn ra bốn năm

lượt. Mặc dù xe dẫn nỏ có thể điều chỉnh được góc độ phóng ra, nhưng cự

ly càng gần, uy lực của xe bắn nỏ càng nhỏ, thậm chí còn có thể gặp phải góc chết. Có thể nói, ba trăm bước này, là một vùng đất tử vong.

Qua ba trăm bước, tác dụng của xe bắn nỏ đối với người Hung Nô cũng theo đó mà giảm.

Người Hung Nô điên cuồng tấn công, rất nhanh đã khiến cho xe bắn nỏ mất

đi tác dụng. Đầu Man không nhịn nổi hung hãn vẫy vẫy nắm tay trong trung quân.

- Tiến công, tiếp tục tiến công...

Nhưng đúng lúc này, Mông Điềm cũng ra ứng đối.

Cờ màu trên xe vọng lâu, bỗng nhiên lắc lư tứ phía. Xe bắn nỏ lập tức

lùi lại phía sau, từng hàng máy bắn đá xuất hiện ở phía trước trận. Cái

máy ném đá này, là một loại đại sát khí mà tấn công và phòng ngự đều có

thể sử dụng. Giống như một cái khung cổng đứng sừng sững, lúc sử dụng

đem những viên đạn đá nặng hơn năm cân bỏ vào trong một cái túi da, buộc chặt túi bằng dây thừng, dưới sức kéo căng của dây thừng được nối với

một cái cần, khi cái cần đó bị lật lên, những viên đạn đá thuận thế bị

bay ra phía trước, bao phủ cự ly khoảng ba trăm bước.

Đạn đá như mưa rơi, rít lên rồi bay ra. Những viên đạn đá đổ ập lên đầu binh Hung Nô, đè lên khiến chúng gào khóc thảm thiết.

Từng hàng binh Hung Nô xông đến đầu tiên, máu chảy đầm đìa rồi ngã

xuống, chiến mã trong cơn mưa đá hí lên thảm thiết không ngừng.

Bọn người Đầu Man trợn tròn mắt nhìn tình hình chiến đấu trước mắt, một hồi lâu không có phản ứng gì.

- Đại Thiền Vu, lui thôi!

Một gã thân tín nhìn cảnh tượng máu chảy đầm đìa, không nén được khuyên Đầu Man:

- Vũ khí mà Tần mọi rợ sử dụng, quả là vô cùng lợi hại.

Một ánh sáng lạnh chợt lóe lên, Đầu Man rút kiếm sắt chém bay gã thân tín.

- Còn dám nói rút lui à, giết!

Lão sao lại không tiếc bao nhiêu dũng sĩ chết đi? Thế nhưng tuyệt đối

không thể rút lui, chỉ cần rút lui nửa bước, sẽ gây ra toàn quân tan

tác.

- Truyền mệnh lệnh của ta, tiến công, không được ngừng nghỉ, tiếp tục tấn công!

Tiếng kèn lệnh vang vọng trong không trung, người Hung Nô lấy lại dũng khí, tiếp tục lao về hướng quân Tần.

Nhìn thấy khoảng cách với đại trận quân Tần càng ngày càng gần, rất

nhiều chiến mã đang phi nước đại bỗng nhiên phát điên. Có con quỳ xuống

dưới đất, có con lại không thuần phục nhảy loạn lên. Từng con chiến mã

ngã xuống, ngóc cái cổ lên hí lên những tiếng rên rỉ. Hóa ra, trước quân trận của quân Tần, có rắc rất nhiều củ ấu sắt, củ ấu đá bằng nắm tay.

Trên những củ ấu này bố trí rất nhiều góc sắc nhọn, chiến mã đang phi

nước đại bị những củ ấu không dễ phát hiện này chọc thương, sao có thể

không quỳ ngã, rên rỉ?

Bọn Tần mọi rợ đáng ghét này, còn dùng thủ đoạn như vậy nữa!

Mắt Đầu Man đã hoe đỏ:

- Thổ Mễ Hân, Hô Bỉ Tà... Lập tức tấn công, tấn công! Truyền lệnh của

ta, bảo hai người Y Nha Tư và Độc Long Kỳ đẩy nhanh tốc độ tiến công. Ta không tin, bọn Tần mọi rợ này còn có thủ đoạn gì nữa. Người nào giết

được Mông Điềm, phong chức Tả Hiền Vương.

Câu này vừa được nói ra, tất cả người Hung Nô như phát điên!

Từng đội kỵ binh tinh nhuệ từ trong trận xông ra, tiếp tục xông về hướng quân Đại Tần.

Những binh sĩ Hung Nô dẫm vào củ ấu sắt mà ngã xuống, ngay lập tức đứng

dậy nhào lên. Lúc đó, bọn chúng cách đại trận quân Tần còn chưa đầy trăm bước. Thế nhưng trong doanh địa quân Tần, vọng lại từng hồi tiếng mõ.

Những người bắn nỏ quân Tần sớm đã chuẩn bị sẵn sàng chờ địch, nhanh

chóng xuất hiện. từng hàng mũi tên dày đặc khiến cho những người Hung Nô xông đến bị bắn thành nhím, ngã xuống vũng máu.

Trên mặt Mông Điềm thoáng nở một nụ cười nhạt.

- Truyền lệnh, người cầm khiên tiến về phía trước.

Cờ màu vẽ thành một vòng tròn trong không trung, sau đó dao động trên

dưới. Quân trận bỗng nhiên chia ra, từng hàng bộ tốt tay cầm khiên, xếp

thành hàng xuất kích. Đây cũng là chiến thuật trường binh mà Mông Điềm

chọn dùng của Lưu Khám.

Đối phó với kỵ quân rất hữu dụng, cũng như thế, đối phó với một đám binh sĩ Hung Nô không có trận hình, hoàn toàn là tự vi chiến, càng dễ dàng

vô cùng. Lúc quân Hung Nô không dễ dàng gì lao về phía trước trận, lại

phát hiện, hàng tường khiên kín không một lỗ hở đang nghênh đón chúng.

Vừa tới gần, từ trong khe trống của khiên, vô số giáo dài đâm ra.

Quân Hung Nô chưa kịp phòng ngự bị đâm giống như tổ ong bò vẽ, theo

người cầm mâu tiến lên, trường mâu lập tức thu lại, bức tường khiên trở

thành kín không kẽ hở.

- Hồ mọi rợ, có thể chạm vào xe chiến của ra, coi như là ngươi thắng!

Đầu Man phát điên rồi!

- Toàn quân tiến công, ta xem hắn còn có thể giở trò gì!

Theo lệnh hạ xuống, đại quân Hung Nô bắt đầu hành động. Nhưng cũng đúng lúc này, nụ cười trên mặt Mông Điềm lại càng rạng rỡ.

- Trận Thương lang tiễn, xuất kích!