Hình Đồ

Chương 112: Trấn lâu thương (1)

Nhâm Hiêu bất ngờ đến huyện Bái rốt cục là vì nguyên nhân gì?

Hay bởi nghe nói vì những chuyện đã xảy ra ở huyện Bái nên đến ngăn cản? Nếu là vì nguyên nhân này vậy ông ta hà tất gì phải dẫn cả binh mã đến chứ?

Nếu thật sự đến ngăn cản, Nhâm Hiêu chỉ cần phái một người đến, tất cả mọi chuyện có thể dễ dàng giải quyết rồi. Lý Phóng không dám hành động lung tung, Lưu Khám càng phải "ném chuột sợ vỡ đồ" (muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại). Dẫn theo năm trăm quân tần...vậy năm trăm quân tần đến làm gì?

Là bởi Bành Việt hay là vì Lưu Cự ?

Trong lòng Lưu Khám có ma, nên không khỏi giật mình sợ hãi.

Hắn nuốt khan một cái, trên trán liền tiết ra những giọt mồ hôi li ti. Nếu là vì Bành Cự thì còn dễ nói. Cùng lắm thì như vịt chết chết cãi ngang, đánh chết cũng không trả nợ. hậu thế quả rất hay: "Thản bạch tòng khoan, lao để tọa xuyên, khoáng cự tòng nghiêm, hồi gia quá niên" (Nghĩa là: Thành thật cung khai, ngồi tù thường xuyên, kháng cự không khai, về nhà ăn tết). Chỉ cần Nhâm Hiêu không có chứng cứ, Lưu Khám cắn chết cũng không liên quan với Bành Việt, chuyện này vẫn có thể xoay chuyển.

Nếu Nhâm Hiêu vì Lưu Cự mà đến...

Vậy thật sự xong đời rồi. Cơ nghiệp hiện có là chuyện nhỏ, tất cả những người này e là đều sẽ gặp nguy hiểm.

Đội quân Tần của Nhâm Hiêu đang ở ngoài thành, Lưu Khám thấp thỏm không yên cưỡi lên một con ngựa tồi.

Con ngựa tiểu hồng của Lữ không có ở nhà mà đã bị Quán Anh cưỡi đi rồi. Ngày giết Ung Xỉ đó Lưu Khám để Ung Xỉ cưỡi con ngựa tiểu hồng cùng với đội quân rời khỏi trước, sau đó nửa đường quay trở về huyện Bái. Đoàn xe tiếp tục chầm chậm tiến về phía trước, Quán Anh sau khi trợ giúp Bành Việt thủ tiêu Ung Xỉ, rồi cưỡi ngựa suốt đêm đuổi theo đoàn xe...Nếu quay đầu lại từ đây, ngựa bình thường chắc chắn không thể, cần phải có ngựa khỏe ngựa tốt thì mới có thể.

Mà ngựa tiểu hồng của Lữ là một con ngựa ngọc máu khô đến từ thành Tây. Hành trình nghìn dặm không thành vấn đề, vừa hay có thể phối hợp hành động.

Cho nên trong nhà bây giờ chỉ còn lại hai con ngựa tồi dùng để kéo xe, lúc đầu được mua về từ Tống tử.

Lưu Khám cưỡi trên lưng ngựa, chạy về hướng trại lính thân binh của Nhâm Hiêu và suy nghĩ ý đồ thật sự của Nhâm Hiêu khi đến huyện Bái.

Có lẽ không phải là vấn đề từ Lưu Cự!

Nếu không Nhâm Hiêu trực tiếp dẫn binh nhốt cả nhà của hắn, một người cũng đừng hòng chạy trốn. Nhưng không phải vì Lưu Cự. Vậy tại sao chứ?

Trên đường đi Lưu Khám hoang mang lo sợ.

Năm trăm quân Tần này không giống với quân Tần bình thường, chắc đến từ đội quân tinh nhuệ của nước Tần. Cho dù nhìn từ trang bị hay từ dáng vẻ, diện mạo của đội quân này không giống với đội quân mà Lưu Khám đã gặp từ trước. Dĩ nhiên có cái không bằng với đội quân tinh nhuệ của Thiết Ưng. Tuy nhiên, lính nào thân thể cũng cường tráng, vai rộng eo tròn, toát ra một luồng sát khí.

Nếu chưa từng tiến vào trận mạc, nếu chưa từng giết ai. Chắc chắn không thể có khí chất như thế.

Khi bước vào cuộc chiến đó sẽ làm cho người ta trở nên uy lực. Người nhát gan, nói không chừng sẽ sợ đến nỗi té đãi trong quần vì luồng sát khí đó.

Khi Lưu Khám đến doanh trại, vừa hay nhìn thấy Lý Phóng đi ra.

Nhưng không phải đi ra mà là bị khiêng ra, sắp xếp lên xe ngựa.

Lý Phóng rõ ràng là không nhìn thấy Lưu Khám. Sau khi bị thuộc hạ đặt lên xe ngựa, người đánh xe ngựa phi nhanh về hướng huyện Bái.

Lý Phóng làm sao thế?

Lưu Khám càng cảm thấy thấp thỏm không yên, không đoán ra ý đồ đến của Nhâm Hiêu.

Trong binh doanh được canh phòng nghiêm ngặt.

Trước lều lớn của chủ soái có một cái giá thẳng đứng, giống y như cái khung cửa, phía dưới lót một tấm lụa trắng. Một tên thân binh đang chỉnh sửa tấm lụa trắng, nhưng Lưu Khám có thể nhìn thấy trên tấm lụa trắng đó dính phải nhiều vết máu, nhìn thấy mà giật mình.

Khoái Triệt và Quán Anh đứng ở cửa lều lớn, thấy Lưu Khám thì gật nhẹ.

Trong binh doanh này đầy rẫy một luồng khí xơ xác tiêu điều. Giống như tất cả mọi người đều là người câm, rất yên tĩnh khiến người ra nhút nhát.

- Khởi bẩm đại nhân, Lưu Khám đã đến!

Thân binh bên ngoài lều lớn của chủ soái bẩm báo, chỉ nghe thấy tiếng của Nhâm Hiêu từ bên trong truyền ra:

- Cho tên tiểu tử đó báo môn mà vào.

Cái gọi là báo môn mà vào chính là bước một bước phải báo lên tên của mình một lần, là cách để làm nhục người ta của đời này.

Do đó có thể nhìn ra, Nhâm Hiêu vô cùng bất mãn với Lưu Khám.

Lưu Khám do dự một chút, nhìn lén Triệt Khoái và Quán Anh. Thấy hai người họ hoàn toàn không có biểu thị gì, thì trong lòng biết chuyện này không lớn.

Hắn hít sâu một hơi:

- Lưu Khám người Đồng Hương Tần Dương Đông bái kiến Quận thủ đại nhân!

Vừa nói vừa bước một bước.

Khoảng cách từ chỗ này đến lều lớn chủ soái khoảng mười mấy bước, Lưu Khám một bước một báo, khi đến cửa lều lớn, lúc này mới nghe Nhâm Hiêu nói:

- Cho vào!

Thời tiết vô cùng nóng, cửa lều lớn trep một tấm mành trúc hành quân.

Lưu Khám vén mành tiến vào trong lều, phát hiện trong lều hoàn toàn không có người nào. Nhâm Hiêu một mình ngồi xổm sau án thư, ánh mắt long lanh nhìn Lưu Khám.

- Sao không tiến vào nữa? Mấy ngày nay, nhà ngươi không phải rất oai phong hả...lại còn thành thân nữa, lại còn giết người, tin tức này làm ầm ĩ đến nỗi những huyện kế bên đều truyền ra: huyện Bái có người tài, giết người không chớp mắt, là nhân vật bản lĩnh... Ngươi đúng là xuất sắc!

Nhâm Hiêu càng nói càng tức, cuối cùng không chịu nổi đứng trước bàn gào thét.

Theo lý mà nói, Lưu Khám nên sợ hãi, nhưng không biết vì sao Nhâm Hiêu gào thét như thế ngược lại hắn cảm thấy yên tâm hơn.

Kiếp trước sinh ra trong nhà quân nhân, Lưu Khám cũng có chút ít hiểu biết.

Giống như tiếng gào thét của Nhâm Hiêu, phần lớn thời gian là xuất phát từ tấm lòng quý trọng.. Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép? Đại khái là ý này.... Nếu bình tĩnh mà nói, ngược lại sẽ gặp phiền phức. Cha của Lưu Khám kiếp trước cũng thường la hét Lưu Khám như thế.

- Sao không nói gì? Câm điếc rồi hả?

Nhâm Hiêu trừng mắt nói với Lưu Khám:

- Nghe nói tối hôm đó ngươi "răng nhọn miệng sắc" làm cho Lý đại nhân bị ngươi nói cho cứng họng. Hôm nay ngươi làm sao thế? Sao không nói gì?

Lưu Khám lại cười khà khà!

- Cười hả, ngươi dám cười hả!

Nhâm Hiêu phẫn nộ nói:

- Đừng tưởng ta không có chứng cứ thì không làm gì được ngươi, có tin ta chặt đầu ngươi không?

- Tin, đương nhiên tiểu dân chứ!

Lưu Khám vội nói:

- Chỉ là loáng qua đã hơn một năm, vẫn chưa được nghe lời giáo huấn và răn dạy của đại nhân, bỗng chốc, làm cho tiểu dân cảm thấy, cảm thấy...đại nhân một năm nay người vẫn khỏe chứ? Tiểu dân đã vài lần muốn đến thăm người, nhưng lại luôn cảm thấy không thích hợp.

Nhâm Hiêu thật sự rất muốn chửi rủa Lưu Khám.

Nhưng nghe Lưu Khám nói xong lời này, không biết tại sao không thể chửi được nữa...

Tay bất giác nắm thành nắm đấm. Rất lâu sau Nhâm Hiêu nói:

- Tên khốn nhà ngươi, tại sao không thể an phận hơn?

Nói xong, y không nhịn được nên cười!

- Ngồi đi!

Nhâm Hiêu ngồi xuống, ra hiệu cho Lưu Khám ngồi ở kế bên:

- Thật ra đầu đuôi ngọn ngành của chuyện này ta đã biết rõ rồi... Cũng không thể trách ngươi, tiểu nhân quấy phá. Chẳng qua là thủ đoạn của ngươi quá nham hiểm, cho dù là tự vệ đi nữa cũng không thể...ây! Chuyện này dừng ở đây đi, chớ để làm ồn ào nữa. Nếu không Lý Phóng sẽ không có kết cục tốt, ngươi cũng sẽ giống như thế.

Vừa tồi, ta đã trách mắng Lý Phóng, đồng thời đã phạt hắn.

Trước khi xuất phát, ta còn phái người đến Hàm Dương thường xuyên trình báo. Từ nay về sau, danh hiệu Đỗ Lăng lão tửu tất cả sẽ thuộc về Lưu gia ngươi. Sau khi ngươi chết, con trai ngươi sẽ kế thừa, cháu trai ngươi kế thừa...khi nào đời sau của ngươi không còn ai kế thừa nữa, lúc đó triều đình mới thu lại danh hiệu Đỗ Lăng lão tửu. Bất kỳ ai tự tiện chiếm gia nghiệp của nhà ngươi đều sẽ bị triều đình phạt nặng.