Hình Đồ

Chương 111: Nhâm Hiêu đến (2)

Kỳ ca, sau khi huynh vào thành phải để ý Lữ Trạch đó!

Lưu Khám kéo Thẩm Thực Kỳ, khẽ dặn dò:

- Đại tiểu thư đã về. Sự tình tỏ ra quá lạ, ngươi phải để ý nhiều hơn.

Thẩm Thực Kỳ đã từng lĩnh giáo qua sự thông minh của Lữ Trĩ, vừa nghe nói liền chau mày.

- Yên tâm, ta nhất định sẽ lưu ý...Một cơn gió thổi làm cỏ lay, ta cũng sẽ lập tức cử người đến báo cho ngươi. Bên phía ngươi cũng phải cẩn thận.

Lão Tào và Đạo tử dẫn theo không ít người đi rồi, trong nhà tuy có ngươi và Cự ca nhưng xem ra tình hình bây giờ người huyện Bái rất mâu thuẫn. Ung Xỉ vì đắc ý mà buông lơi việc cảnh giác. Ngươi càng phải rút ra bài học vết xe đổ mới được. Những ngày đại hỉ, đừng để người khác lợi dụng kẽ hở.

Cho dù nói thế nào thì Thẩm Thực Kỳ cũng là người mà Lưu Khám có thể tin cậy.

Lưu Khám gật đầu tỏ vẻ biết nặng nhẹ, sau khi kính Thẩm Thực Kỳ hai ly rượu, Thẩm Thực Kỳ và Vương Tín rời khỏi. Lúc sắp đi, Lưu Khám giao Võ Sơn kiếm cho Thẩm Thực Kỳ sử dụng. Thẩm Thực kỳ hiện tại cũng là công sĩ, chiếu theo luật nước Tần, được quyền mang theo binh khí.

Tiệc rượu lần này dừng lại lúc trời sẩm tối.

Tuy người không nhiều nhưng chén ly lại bừa bộn, phải thu dọn cả một lúc.

Đêm động phòng hoa trúc, khi đề tên bảng vàng. Hạn hán gặp mưa rào, đất khách gặp cố tri. Trong bốn chuyện vui lớn của con người, thì đêm động phòng hoa chúc được xếp vào hạng thứ nhất. Theo lý mà nói, Lưu Khám và Lữ Tu phải được hưởng sự vui sướng của quan hệ thân mật, nhưng đêm nay hai người họ đều không có tâm trạng.

Lữ Tu lo lắng bệnh của Lữ phu nhân, muốn về nhà xem sao.

Mà Lưu Khám thì lại lo lắng Lữ Trĩ ra tay. Vị Lữ Hậu này trong lịch sử tuyệt đối không phải là người bình thường. Còn về đêm động phòng này, đối với Lưu Khám có linh hồn hậu thế của mình từng nếm trải "vạn bông hoa" thì cũng chỉ có một tia áy náy mà thôi.

Nhưng hắn tuyệt đối không phải là người vì sự hổ thẹn mà thay đổi chú ý.

Nếu đã muốn phòng ngừa chu đáo, nếu đã muốn có chuẩn bị để thực hiện lý tưởng " Chu Công thổ bộ, thiên hạ quy tâm", có một số việc nhất định phải tạm thời phải để lại phía sau. Đây là quy tắc của trò chơi, nếu Lưu Khám đã quyết định tham gia vào trò chơi này, thì nhất định phải tuân thủ.

Đêm này dài dằng dặc khác thường.

Trời vừa mới sáng, trong nhà đã tới một vị khách không mời mà đến.

Lưu Khám nhận được thông báo, nhìn Lữ Tu vừa mới ngủ trong lòng hắn, cũng không tránh được nảy sinh một chút thương hại.

Hôn nhè nhẹ lên môi nàng, Lưu Khám đứng dậy, đắp tấm đệm mỏng cho nàng, sau đó đi khỏi phòng ngủ.

Là Tào Tham!

Lưu Khám hơi kinh ngạc, vội vàng mời Tào Tham vào thư phòng:

- Tào ca, sớm như thế đã đến tìm đệ, không biết có chuyện gì?

Có lẽ là vì gấp rút đi đường nên Tào Tham hơi thở dốc.

Hít lấy một hơi, Tào Tham trầm giọng nói:

- Lưu Khám à, đệ phải chuẩn bị một chút. Giờ dần sáng nay, Huyện chủ triệu tập bọn ta đến công sở, bổ nhiệm Lưu Quý làm Đình trưởng Tứ Thủy Đình ...tuy việc bổ nhiệm đã xong nhưng Lưu Quý vẫn chưa tìm được, đệ lo liệu sớm đi.

- Lưu Quý... Đình trưởng Tứ Thủy?

Lưu Khám nghe xong không khỏi ngẩn ra, không nén được một tiếng thở nhẹ, kinh ngạc nhìn Tào Tham nói:

- Sao đột nhiên lại bổ nhiêm Lưu Quý làm Đình trưởng Tứ Thủy vậy?

Trong lịch sử, Lưu Bang đích thực đã từng làm chức Đình trưởng của Tứ Thủy đình.

Nhưng cụ thể là năm nào thì Lưu Khám lại nhớ không rõ. Nhưng chắc chắn không phải là sớm như thế, bởi vì Tứ Thủy đình xuất hiện chưa tới một năm. Vị trí của Tứ Thủy đình chính là ở bên tửu trường của Lưu Khám. Năm ngoái, Lưu Khám trước khi đi Tống tử mới chính thức thành lập. Bây giờ ngay cả công sở đình vẫn chưa xây dựng hoàn thành theo tiến độ. Hẳn là có thể hoàn thành trong cuốinăm, Tứ thủy Đình mới đươc xem là chính thức thành lập.

Lưu Bang lại trở thành Đình trưởng Tứ Thủy Đình.

Chẳng lẽ bởi vì sự xuất hiện của mình nên gã mới trở thành Đình trưởng.

Lưu Khám hơi choáng váng, những ký ức hư huyễn chân thật bỗng chốc nhùi thành một mớ!

Nhưng hắn không quên cảm ơn Tào Tham, Lưu Khám đứng dậy tạ lễ:

- Tào Tham huynh, đa tạ huynh đặc biệt báo cho đệ chuyện này.

Lưu Khám do dự một chút:

- Nhưng không biết Huyện chủ sao lại đột ngột bổ nhiệm Lưu Quý làm Đình trưởng Tứ Thủy đình?

Tào Tham dường như còn có chuyện khác muốn làm, cười gượng một cái, nói:

- Chuyện này ta không rõ nữa! Nhưng tối qua nghe nói Tiêu ca từng đến thăm Huyện chủ, sau đó Huyện chủ nhanh chóng đưa ra quyết định này. Nguyên nhân cụ thể ta cũng không rõ lắm.

Đã rất rõ rồi!

Lưu Khám một lần nữa đa tạ Tào Tham.

Tiêu Hà, rốt cục đứng bên Lưu Bang rồi ư?

Tình cảm của Lưu Khám vẫn còn rất phức tạp với Tiêu Hà. Từ trước đến nay, Tiêu Hà hoàn toàn không thể hiện tài hoa giỏi giang đến kinh ngạc, những chuyện mà y đã giải quyết đa số đều là chuyện lặt vặt. Ít nhất Lưu Khám vẫn chưa nhìn ra. Tiêu Hà trong lịch sử có rất nhiều điểm giống với Tiêu Hà lúc này, nhưng hắn có thể cảm nhận được cách rất mơ hồ, năng lực của Tiêu Hà còn vượt xa những gì hắn nghĩ.

- Tại sao chứ?

Lưu Khám nghĩ hoài mà vẫn không hiểu.

Tiêu Hà được cho là người có cặp mắt tinh tường, đáng tiếc sau này lại không tiếc dùng thủ đoạn dơ bẩn để cầu bảo toàn cho bản thân, biểu hiện ra hắn không giống người thường.

Nhưng tại sao không chịu giúp ta?

Thà đi giúp hạng người như Lưu Quý cũng không chịu giúp ta?

Là ta thủ đoạn tàn nhẫn ư? Đây chắc chắn không phải là nguyên nhân. Trên thực tế trong thời đại này, người mà có thủ đoạn tàn nhẫn hơn Lưu Khám thì có cả khối người.

Thậm chí có thể nói, cho dù là Lưu Bang cũng nham hiểm hơn Lưu Khám.

Một người có thể trước người khác khi dọa giết phụ thân của mình còn nói chia cho ta một chén canh này chẳng lẽ không nham hiểm hơn Lưu Khám sao?

Hàng trăm suy nghĩ của Lưu Khám không có lời giải.

Tuy nhiên Tào Tham có thể đến báo tin thì dường như đã giải thích rõ, Tào Tham có ý cậy dựa vào mình.

Chuyện này cũng được coi là một chuyện tốt.. Lưu Khám tiễn Tào Tham về, sau đó liền đến điền viên tìm Đường Lệ thương thảo.

- Nhất định phải giết chết Lưu Quý trước.

Đường Lệ nói khẽ:

- Nếu để Lưu Quý trở về, những kế hoạch trước đây cũng sẽ theo đó mà tan tành. Lưu Khám! Không thể để Lưu Quý trở về!

Lưu Khám lại im lặng, ngồi xổm xuống trên bờ ruộng, mắt hơi lờ mờ nhìn về đằng xa.

- Lão Đường, bây giờ sắp mùa thu rồi!

- Thế thì sao?

- Huynh nói trước đây chúng ta có phải là đã quá tàn nhẫn không?

- Tàn nhẫn ư?

Đường Lệ đứng kế bên Lưu Khám:

- Nếu ngươi không tàn nhẫn, vậy thì đã bị người ta thanh toán rồi. Bây giờ thiên hạ thái bình cũng xem như là thời thịnh. Nhưng dưới bầu trời thái bình này ngươi lừa ta gạt sẽ không dừng lại. Ngươi không tàn nhẫn vậy đợi người khác tàn nhẫn với ngươi ư.

- Nhưng Tiêu Hà....

Lưu Khám thở dài một hơi:

- Ta tự nhận đã làm không sai, thậm chí còn mạnh hơn Lưu Quý gấp trăm lần, nhưng tại sao mọi người thà muốn một người không phẩm hạnh như Lưu Quý cũng không muốn chọn ta? Người bình thường cũng thôi, Tiêu Hà không phải là người bình thường sao, tại sao cũng như thế chứ?

Đường Lệ không trả lời, đứng chắp tay.

Một lát sau y đột nhiên hỏi:

- Lưu Khám, ngươi thật sự đã chuẩn bị để làm như thế sao?

Lưu Khám đứng dậy nói:

- Ta vô cùng khâm phục Tiêu tiên sinh...nhưng nếu ông ấy đã chuẩn bị làm kẻ thù của ta, vậy ông ấy sẽ phải trả cái giá rất đắt.

Lão Đường, huynh nói ta có phải đã quá ác không?

Đường Lệ cười:

- Nếu đã phân chia địch ta, thế thì không cần phải nói đến chuyện độc ác, ta cảm thấy cũng được!

Lưu Khám thở nhẹ một hơi:

- Nếu đã như thế, vậy độc ác một lần nữa đi. Cho dù trong hay ngoài, người ác như ta cũng đã là làm rồi.

Tìm người đi huyện Lưu, thông báo cho Đạo tử để hắn bí mật trở về.

Trong vòng ba ngày, ta mong có thể thấy xác của Tiêu Hà...một khi Tiêu Hà chết, người ta sẽ không đáng để nghĩ tới nữa.

Đường Lệ nghe xong, gật đầu nhè nhẹ. Ngày thứ hai, Trần Đạo Tử vẫn chưa trở về, một đám người đã đến huyện Bái, khiến cho Lưu Khám không thể không tạm dừng hành động của hắn.

Nhâm Hiêu dẫn đầu năm trăm quân Tần đến ngoại thành huyện Bái.

Tuy nhiên y lại không tiến vào thành mà lệnh cho quân Tần đóng doanh trại cách thành bốn hoặc năm dặm.

- Lệnh cho Lý Phóng và Lưu Khám lập tức đến đây gặp ta.

Nhâm Hiêu ngồi thẳng trong lều lớn của chủ soái, lúc đưa ra mệnh lệnh thì thần sắc vô cùng nghiêm túc. Hai con ngựa nhanh rất nhanh chóng xông ra khỏi doanh trại.

Một con chạy thẳng đến huyện Bái, một con thì chạy về phía Tứ Thủy.

Nhâm Hiêu ngồi trong lều lớn, mặt trầm như nước, không nói một lời nào.

Phía tay phải y, Khoái Triệt và Quán Anh trung thành đứng nghiêm chỉnh, đầu cúi xuống và cũng không hé môi.

Khoảng nửa tiếng sau, phía bên ngoài lều lớn có người vô cùng cung kính nói:

- Hạ quan là Huyện lệnh huyện Bái tên Lý Phóng, phụng mệnh đến bái kiến Quận thủ đại nhân.