Hiệp sỹ Lagadere

Chương 9

Một lát sau, vương phi de Gonzague trở lại đầu giường con gái.

Dona Cruz đứng đợi bên cửa. Người mẹ và con gái đối mặt nhau. Vương phi vừa mới ra lệnh thắng xe.

Dona Cruz bất giác lại gần.

- Hôm qua, - vương phi nói, - mẹ là kẻ thù của Lagardère. Con có biết tại sao không? Anh ta đã lấy đi con gái của mẹ, và mọi dấu hiệu bề ngoài thốt lên với mẹ: "Nevers đã ngã dưới lưỡi gươm của hắn!" Mẹ đã đọc các ký ức của con.

Đó là một sự biện hộ hùng hồn. Người mang trái tim trong sạch đến thế suốt hai mươi năm trời dưới mái nhà mình không thể là một kẻ sát nhân. Người đã đem trả lại cho mẹ đứa con mà mẹ chỉ dám mong được thấy trong những giấc mơ đẹp nhất của tình mẫu tử, hẳn phải có lương tâm không tì vết..- Con xin cám ơn mẹ hộ chàng. Mẹ không còn bằng chứng gì khác nữa sao?

- Chồng con, con gái ạ, - vương phi hạ thấp giọng nói, - không đâm Nevers, mà đã bảo vệ người.

Vương phi ra hiệu cho Flor lại gần.

- Xe đã được thắng xong. Cháu hãy đi tìm lời giải đáp cho câu hỏi của con gái ta. Hãy đi và quay về ngay. Chúng ta đợi cháu.

Cô gái liền chạy biến đi.

Thế nhưng sau khi đi qua phòng khách của vương phi de Gonzague và đến phòng đợi thì một tiếng động lớn vọng đến tai dona Cruz.

Người ta đang cãi vã ầm ĩ ngoài cầu thang.

- Ngài say rồi! - Những người hầu nói.

- Mẹ kiếp, lũ vô lại! - Tiếng người bị vây quanh hét, - vấn đề là thế đấy! Để ra khỏi nơi ta vừa mới thoát ra, người ta không nghĩ đến chuyện đó đâu! Đồ hỗn láo! Hãy đi nói với chủ các ngươi rằng em họ bà, hầu tước de Chaverny yêu cầu được gặp bà ngay lập tức.

- Chaverny! - Dona Cruz ngạc nhiên lặp lại.

Cuối cùng thì mọi người cũng nhận ra hầu tước de Chaverny, mặc dù vôi vữa vấy bẩn hết chiếc quần vải nhung của chàng.

Chàng đóng sập cửa sau lưng chúng và chốt lại. Lúc quay ra, chàng nhận ra dona Cruz. Cô chưa kịp lùi lại hoặc giữ thế thủ thì chàng đã nắm lấy hai tay cô và vừa hôn vừa cười.

- Nàng sẽ là bà nữ hầu tước rạng rỡ nhất đời! - Chàng thốt lên. - Tất nhiên là thế rồi.

Đừng có nghĩ là ta bông phèng. Ta đã nghĩ về điều này suốt dọc đường.

- Nhưng còn sự ưng thuận của tôi thì sao?

- Dona Cruz bác lại.

- Thôi nào, chớ có nói nhiều về một việc đã rồi. Ta mang tới đây nhiều tin quan trọng. Ta muốn gặp vương phi Gonzague.

- Không thể như thế được! - Cô gái Bôhêmiêng định nói.

- Với các hiệp sĩ Pháp thì không có gì là không thể! - Chaverny nghiêm giọng nói. - Ta không biết đường. Một người mang một lá thư viết bằng máu trên một tấm khăn tay có chỗ nào là không qua được?

- Một lá thư, viết bằng máu! - Dona Cruz lặp lại và không cười nữa.

Chaverny đã vào trong phòng khách.

- Ngài đến chỗ tôi làm gì vậy, thưa ngài? -Vương phi hỏi và tức giận đứng lên..Chàng quỳ một bên đầu gối xuống đất trước Aurore.

- Một lá thư của ai? - Vương phi nhíu mày hỏi.

Aurore đã đoán ra, nàng run rẩy và biến sắc.

- Một lá thư của hiệp sĩ Henri de Lagardère, - Chaverny đáp.

Vừa nói, chàng vừa rút từ trong ngực ra chiếc khăn tay mà Henri đã viết lên mấy chữ bằng máu mình. Aurore định nhổm dậy, nhưng nàng lại ngã lả xuống trường kỷ.

- Chàng còn sống! - Nàng thì thầm.

- Anh ta ở đâu? - Vương phi hỏi.

- Ngục Châtelet.

- Vậy là anh ta bị kết án?

- Tôi không rõ.

- Ta sẽ tới nhà ngục, - vương phi nói. - Nếu có thể cứu được, ta sẽ cứu anh ta.

Hai mẹ con nhanh chóng tới ngục Châtelet và biết được bản án mà Lagardère phải chịu.

Trong gian phòng người ta tiếp họ, hai mẹ con may mắn được gặp người tử tù.

Lính canh bước vào. Hiệp sĩ Henri de La-gardè re đi giữa họ, đầu để trần, hai tay bị trói trước bụng. Một tu sĩ dòng Đôminic tay mang thánh giá tiến đến cách chàng vài bước. Nước mắt lã chã trên hai gò má vương phi. Aurore mắt ráo hoảnh và bất động. Lagardère dừng lại bên ngưỡng cửa khi nhìn thấy hai người phụ nữ.

Chàng cười u buồn và gật đầu ra hiệu như để cám ơn.

- Chỉ một lời thôi, thưa ngài, - chàng nói với viên sĩ quan cảnh sát đi kèm chàng.

- Luật lệ của chúng tôi rất chặt chẽ, - viên sĩ quan nói.

- Tôi là vương phi de Gonzague, thưa ngài, - người mẹ khốn khổ bước vội tới chỗ viên sĩ quan nói, - là em họ của quan Nhiếp chính. Xin đừng từ chối chúng tôi điều này!

Viên sĩ quan cảnh sát nhìn bà kinh ngạc.

Rồi quay về phía tội nhân, ông ta nói:

- Để khỏi phải từ chối một người sắp chết điều gì, anh hãy nói mau lên.

Ông ta nghiêng mình trước vương phi và đi vào phòng bên, theo sau là các cung thủ và vị linh mục dòng Đôminic. Lagardère từ từ đến bên Aurore.

- Chúng ta đã là vợ chồng chưa cưới hai lần, Aurore, - Lagardère nói. - Xin cám ơn bà, cám ơn mẹ của con! Con không nghĩ rằng nơi đây.người ta có thể rơi nước mắt vì vui mừng! Và giờ thì, - chàng nói tiếp, trong lúc vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi, - chúng ta sẽ chia tay nhau, Aurore.

Nàng tái đi như một xác chết. Nàng gần như đã quên.

- Không, không phải là chia tay mãi mãi, -Lagardè re mỉm cười nói thêm, - chúng ta ít nhất sẽ còn gặp nhau một lần nữa. Nhưng ta cần phải xa nàng, Aurore. Ta cần nói chuyện với mẹ nàng.

- Thưa bà, - người tử tù nói với vương phi khi Aurore đã lánh xa để họ lại một mình, - cánh cửa này có thể mở ra bất cứ lúc nào, và tôi còn có nhiều điều để nói với bà. Không còn hy vọng gì nữa. Bây giờ đã ba giờ chiều, đêm xuống lúc bảy giờ. Vào lúc chiều tà, một đội áp tải sẽ đến đây dẫn tôi tới ngục Bastille. Tám giờ, tôi sẽ được đưa tới sân hành quyết. Giữa hai nơi này là nghĩa địa Saint-Magloire.

Lagardère hạ thấp giọng hơn nữa.

- Thềm nhà nguyện ở ngay cạnh đấy. Giá như tiểu thư de Nevers, trong bộ đồ cưới, có mặt ở đó, trên ngưỡng cửa, giá như có một linh mục mặc bộ đồ giáo chức, giá như bà có mặt ở đó, cả bà nữa, thưa bà, và những người lính áp tải cho tôi vài phút để quỳ gối trước ban thờ...

Vương phi lùi lại. Hai chân bà lảo đảo.

- Tôi làm bà sợ, thưa bà... - Lagardère vừa bắt đầu.

- Thôi đi! Xin hãy thôi đi! - Bà nói bằng một giọng đứt đoạn.

- Giá như vị linh mục, - Lagardère tiếp tục, - được sự ưng thuận của vương phi de Gonzague, ban phước lành cho cuộc hôn nhân của hiệp sĩ Lagardère với tiểu thư de Nevers...

- Em xin thề, - Aurore de Caylus ngắt lời chàng, nàng dường như lớn lên, - chàng sẽ được toại nguyện.

Viên sĩ quan cảnh sát tiến đến, cây gậy trong tay.

- Thưa ngài, - ông ta nói, - tôi đã vượt quá quyền hạn của mình, yêu cầu ngài theo tôi.

Aurore lao tới hôn vĩnh biệt chàng. Vương phi ghé tai người tử tù nói nhanh:

- Hãy tin ở ta! Nhưng ngoài điều đó ra, không còn gì để mưu tính nữa sao?

Lagardère ngẫm nghĩ, chàng đã quay đi để đến bên viên sĩ quan cảnh sát.

- Bà hãy nghe đây, - chàng nói, - đây không hẳn là một cơ may, nhưng tòa án gia đình họp.lúc tám giờ. Tôi sẽ ở ngay gần đấy. Nếu như có thể làm sao cho tôi được đưa tới trước mặt quan Nhiếp chính, ngay giữa phiên tòa...

Vương phi siết chặt tay chàng và không đáp.

Aurore đau đớn nhìn theo Henri, bạn nàng, bấy giờ đã lại bị các cung thủ vây quanh, tiếp đến là cái nhân vật u ám mặc bộ đồ của các tu sĩ dòng Đôminic. Đoàn người biến mất sau cánh cổng dẫn tới Tháp Mới.

Vương phi nắm tay Aurore kéo nàng đi.

*

Hoàng thân de Gonzague có một mình trong phòng làm việc, nơi chúng ta đã thấy ông ta lần đầu tiên tiếp dona Cruz. Thanh kiếm trần của ông ta để trên bàn la liệt những giấy tờ. ông ta đang mặc một trong những bộ áo giáp mắt lưới nhẹ, loại áo giáp có thể mặc bên trong áo khoác ngoài, mà không cần đến sự trợ giúp của một người hầu phòng nào.

áo giáp đã cài rồi, hoàng thân mặc áo vét, thắt dây đeo huân chương rồi khoác chiếc áo choàng hẹp tà, sau đó ông ta tự gài lược lên mái tóc trước khi đội tóc giả.

- Còn cái tên ngốc Peyrolles này nữa! - ông ta vừa nói vừa nhún vai khinh bỉ. - Nó đâu rồi?

Vừa lúc đó, có ba tiếng gõ nhẹ vào cửa phòng thư viện.

- Vào đi, - Gonzague nói, - ta đợi ngươi đã một tiếng rồi.

Ngài Peyrolles hiện ra trên ngưỡng cửa.

- Ngài không cần phải trách mắng tại hạ, thưa đức ông, - y nói ngay vì đây thuộc về trường hợp bất đắc dĩ, - tại hạ vừa ra khỏi ngục Châtelet.

Vì Gonzague không hiểu, Peyrolles kể lại vắn tắt chuyện rủi ro của mình ở Tháp Mới, và việc bỏ trốn của hai kiếm thủ đi kèm Chaverny. Nghe đến cái tên này, hoàng thân nhíu mày, nhưng ông ta không còn thời gian bận tâm đến những chi tiết nhỏ. Peyrolles kể tiếp rằng y đã bất ngờ gặp vương phi de Gonzague ở phòng lục sự ngục Châtelet.

- Tại hạ đã đến Hoàng Cung vài ba giây trước phu nhân, - y nói thêm. - Thế cũng đủ!

Quan Nhiếp chính đã từ chối tiếp chuyện các quý bà.

- Tốt, - Gonzague nói. - Phần còn lại?

- Phần còn lại đã xong xuôi. Ngựa trạm để đi lúc tám giờ. Người đưa tin đã báo để các trạm chuẩn bị ngựa cho tới tận Bayonne..- Tốt, - Gonzague lặp lại và rút từ túi ra một tấm giấy da.

- Cái gì vậy? - Peyrolles hỏi.

- Giấy chứng chỉ ta là phái viên bí mật đang thực hiện nhiệm vụ của hoàng gia. Bọn họ tin tưởng ta hơn bao giờ hết, - Gonzague nói. - Ta đã thu xếp được việc này.

- Có thật là, - Peyrolles hỏi, - quan Nhiếp chính cần phải chủ trì tòa án gia đình?

- Ta đã buộc ngài vào việc đó, - Gonzague trơ tráo đáp. - Bởi vì ông ta đánh lừa cả linh hồn bị đày đọa của mình.

- Thế còn dona Cruz, ngài có thể trông cậy vào cô ta không?

- Hơn bao giờ hết. Cô ta đã thề với ta là sẽ có mặt tại phiên tòa.

Peyrolles nhìn thẳng vào mặt ông ta. Gon-zague mỉm cười nhạo báng.

- Nếu như dona Cruz đột nhiên biến mất, - ông ta nói thầm, - thì ta biết làm gì? Ta có những kẻ thù mong muốn điều đó. Cô ta đã tồn tại, cái con bé ấy, thế là đủ; các thành viên dự phiên tòa đã nhìn thấy cô ta.

- Vậy là, - Peyrolles khúm núm nói, - đức ông chắc chắn là sẽ toàn thắng chứ?

Gonzague chỉ đáp bằng một nụ cười cao ngạo:

- Trong trường hợp này, - Peyrolles cố gặng hỏi, - tại sao lại phải gọi tới cả một bầu đoàn?

Tại hạ đã gặp trong phòng khách của ngài tất cả những người của chúng ta nai nịt sẵn sàng, mẹ kiếp!

- Bọn chúng được lệnh đợi ở đó, - Gonzague đáp.

- Vậy là ngài sợ sẽ xảy ra đánh nhau?

- ở đất nước Italia của ta, - Gonzague nói giọng nhẹ nhàng, - những thuyền trưởng vĩ đại nhất không bao giờ lơ là phía đuôi tàu mình.

Ngộ nhỡ ra thì sao? Những vị này là hậu quân của ta. Bọn họ đợi đã lâu chưa?

- Tại hạ không rõ. Họ đã nhìn thấy tại hạ đi qua và không hề nói gì với tại hạ.

Gonzague lắc chuông. Một người hầu xuất hiện.

- Hãy để cho các quý ông đang đợi vào! -ạng ta nói. Rồi quay sang Peyrolles đang sợ chết khiếp, ông ta nhắc thêm: - Ta tưởng là ngươi, anh bạn, đã có lần nói trong cơn hăng hái: "Thưa đức ông, khi cần bọn tại hạ sẽ theo ngài xuống.tận địa ngục!" Chúng ta đang dấn tới, hãy vui vẻ dọn đường!

- ông anh họ, - Navailles bước vào đầu tiên nói, - chúng tôi lại một lần nữa ở đây đợi lệnh ngài.

Gonzague gật đầu ra hiệu vẻ tươi cười và che chở. Những người khác chào với những cung cách quen thuộc biểu lộ sự kính trọng. Gonzague không mời họ ngồi. ông ta đảo mắt nhìn khắp lượt.

- Có chuyện gì vậy? - Nhiều giọng hỏi cùng một lúc.

- ít thôi. Hôm nay là ngày kết thúc một ván bài, ta cần đến tất cả các quân bài của mình.

Vì đám người bất giác co cụm lại, Gonzague bằng một cử chỉ đầy vẻ vương giả ra hiệu cho họ đứng xa ra. Rồi xoay lưng lại lò sưởi, ông ta lấy tư thế của một nhà hùng biện.

- Tòa án gia đình họp tối nay, - ông ta nói, - và đích thân quan Nhiếp chính sẽ chủ trì.

Những tiếng kêu ngạc nhiên thốt ra từ tất cả các lồng ngực.

- Ta không cần đến các vị ở phiên tòa, -Gonzague ngắm nhìn họ nói, - ta cần các ngươi ở chỗ khác... Dưới kia, đao phủ đang đợi một người.

- Ngài de Lagardère, - Nocé ngắt lời.

- Hoặc là ta, - Gonzague lạnh lùng nói.

- Ngài! Ngài, thưa đức ông! - Bọn chúng la hét từ mọi phía. Peyrolles lo lắng đứng dậy.

- Đừng có run, - hoàng thân tiếp tục, miệng mỉm cười càng thêm kiêu hãnh, - đâu phải tên đao phủ có quyền lựa chọn. Nhưng với một gã quỷ quái như thế, ta muốn nói Lagardère, người biết tạo ra những liên minh mạnh ngay cả trong xà lim, ta chỉ thấy có một sự an toàn, đó là lớp đất dày hai thước sẽ vùi lấp thây hắn. Một khi hắn còn sống, hai tay bị trói nhưng tinh thần tự do, một khi miệng hắn còn có thể mở và lưỡi hắn còn nói được, chúng ta cần phải đặt một tay lên kiếm, một chân trên bàn đạp, và giữ lấy đầu mình.

- Cần phải làm gì, thưa đức ông? - Mon-taubert hỏi đầu tiên. - Xin đức ông cứ ra lệnh.

Gonzague đưa tay cho gã, và hướng về tất cả nói bằng một giọng của người cha miễn cưỡng phải mắng mỏ những đứa con:

- Chúng ta có một liên minh chống lại mình bao gồm hai phụ nữ và một linh mục. Gươm của.các vị không thể làm được gì chống lại cái liên minh này. Không! Một người phụ nữ thứ ba, dona Cruz trôi nổi giữa hai bên, ít nhất thì ta cũng tin thế. Cô ta vừa muốn trở thành một bà lớn, lại vừa không muốn bạn mình gặp bất hạnh.

Một công cụ thảm hại, nó sẽ bị nghiền nát! Hai người phụ nữ là vương phi de Gonzague và người mạo nhận là con gái Aurore của bà ta. Ta cần cô gái Aurore đó, và ta cũng đã cho tiến hành một âm mưu để giao cô ta cho chúng ta. Âm mưu là thế này: người mẹ, cô con gái và vị linh mục sẽ đợi Lagardère tại nhà nguyện Saint-Magloire; cô gái đã mặc bộ đồ cưới. Ta đoán rằng, ở vào địa vị ta hẳn các vị cũng đoán vậy, đây sẽ là một màn kịch đánh vào sự khoan dung của quan Nhiếp chính, một đám cưới in extre-mis, sau đó người vợ góa sẽ đến quỳ dưới chân Hoàng thân Điện hạ. Không được để cho chuyện đó xảy ra. Đó là nửa đầu của nhiệm vụ chúng ta.

- Việc đó dễ thôi, - Montaubert nói, - chỉ cần ngăn không cho màn kịch diễn ra.

- Các vị sẽ đợi ở đó và bảo vệ cổng nhà thờ.

Bây giờ đến nửa thứ hai của công việc. Giả sử vận may xoay chiều, và chúng ta buộc phải bỏ chạy, ta đã có vàng, đủ cho tất cả các vị; về mặt này, ta xin thề với các vị, ta có lệnh của đức vua, lệnh này sẽ mở tất cả các rào chắn cho chúng ta.

Ông ta mở tấm giấy chứng chỉ ra và chỉ cho mọi người chữ ký của Voyer-d’Argenson.

- Nhưng ta còn cần hơn thế nữa, - ông ta tiếp tục. - Chúng ta cần phải mang theo mình món tiền chuộc sống, con tin của chúng ta.

- Aurore de Nevers? - Nhiều giọng cùng hỏi.

- Giữa cô ta và chúng ta, chỉ có một cánh cổng nhà nguyện.

- Nhưng đằng sau cánh cổng đó, - Mon-taubert nói, - nếu như vận may đổi chiều, chắc chắn là Lagardère?

- Và có ta trước Lagardère! - Gonzague trịnh trọng đáp.

Ông ta sờ thanh kiếm với một cử chỉ dữ dội.

- Đã đến lúc phải nhờ cậy thứ này! - ông ta nói tiếp. - Lưỡi gươm của ta có giá của nó, thưa các vị. Nó đã được tôi trong máu của Nevers!

Peyrolles quay đầu đi. Lời thú nhận được nói to ra này chứng tỏ rằng chủ y đã tự triệt đường lùi. Mọi người bỗng nghe thấy một tiếng động lớn từ ngoài sảnh, và những người hầu hô:

- Quan Nhiếp chính đến! Quan Nhiếp chính đến!

Gonzague mở cửa phòng thư viện.

- Các vị, - ông ta nói, - nửa tiếng nữa mọi chuyện sẽ kết thúc. Nếu mọi việc trôi chảy, các vị chỉ việc ngăn không cho tốp người tới được thềm nhà thờ. Hãy trông cậy vào đám đông, nếu cần, và la ó: "Đồ phạm thượng!". Nếu mọi chuyện xấu đi, hãy chú ý đến điều này: từ nghĩa địa mà các vị sẽ đợi ta, có thể nhìn thấy các cửa sổ căn phòng lớn của ta. Các vị phải luôn để mắt tới các cửa sổ ấy. Một khi các vị thấy một trong những cây đèn này nâng lên hạ xuống ba lần, các vị hãy phá cửa và tấn công! Một phút sau khi ra tín hiệu, ta sẽ ở bên các vị. Được chứ?

- Được ạ, - bọn chúng trả lời.

- Vậy hãy đi theo Peyrolles, ông ta biết đường, thưa các vị, và tới nghĩa địa theo lối vườn của dinh ta.

Bọn chúng đi rồi, Gonzague còn lại một mình, ông ta lau trán.

- Là người hay quỷ, - ông ta gầm lên, - cái tên Lagardère này cũng sẽ qua được!

*

Đằng sau cánh cổng khép lại của nhà nguyện Saint-Magloire, vương phi de Gonzague nắm tay con gái, nàng mặc bộ đồ trắng, đeo khăn choàng mặt của cô dâu và đội vòng hoa cam. Vị linh mục mặc bộ đồ giáo chức. Dona Cruz quỳ gối cầu xin. Trong bóng tối, họ thấy ba người đàn ông mang vũ khí. Đồng hồ nhà thờ điểm tám giờ, và họ nghe thấy từ xa tiếng chuông nhà thờ Sainte-Chapelle báo rằng người tử tù đã ra đi.

Vương phi cảm thấy tim mình tan nát. Bà nhìn Aurore, nàng còn trắng hơn một bức tượng đá cẩm thạch. Một nụ cười hằn trên môi nàng.

- Đến giờ rồi, thưa mẹ, - nàng nói.

Vương phi hôn lên trán nàng.

- Mẹ con mình phải xa nhau, - bà thì thầm, - mẹ biết thế, nhưng mẹ cảm thấy con sẽ được an toàn chừng nào tay con ở trong tay mẹ.

- Thưa bà, - dona Cruz nói, - chúng cháu sẽ trông nom tiểu thư. Ngài hầu tước de Chav-erny đã hứa sẽ bảo vệ tiểu thư tới cùng..