Hiền Thê Khó Làm

Chương 95

“Vương gia…..”

Tiếng khóc nức nở vang lên, mềm mại nhu nhược lại càng kích
thích dục tính nam nhân trên người, khiến hắn tiến vào càng sâu.

Nàng dụi đầu xuống, ngón chân khép lại, hai tay bám chặt đệm
chăn dưới chân, cứ như làm thế sẽ có thể kháng cự khoái cảm ngày càng nhiều
trong người. Bất quá, tay nàng nhanh chóng bị hắn kéo ra, gắt gao giao với ngón
tay thon dài hữu lực của hắn. Dưới thân là cự vật của hắn không chút lưu tình
ra vào, luật động nguyên thủy.

Quả nhiên, nam nhân không thể nhịn, nghẹn lâu sẽ hóa thành s

Hắn tiến gần, muốn hôn môi nàng. Nàng vội tránh mặt đi, ô ô
nói: “Thiếp còn chưa đánh răng……. Không đúng, chàng còn chưa đánh răng, không
cho hôn…….”

Lời còn chưa dứt, thân thể nhỏ xinh bị nam nhân thân thể cao
lớn bao phủ, trực tiếp đè xuống chặn miệng nàng, hung ác cắn mút thịt mềm trong
miệng nàng, như đang trả thù nàng vừa nói lời không nên nói, làm cho cả lưỡi
nàng tê rần.

Nhưng, nàng nói thật mà………

Mà phản ứng của bạn Vương gia là, bổn vương không ghét bỏ
nàng, nàng cũng không được ghét bỏ bổn vương!

Khi mọi thứ chấm dứt, A Nan nằm trên giường, đầu trốn rỗng
thật lâu mới khôi phục thần trí.

Sau đó, nàng cảm thấy nam nhân phía trên căng cứng, tiếp theo,
là cảm giác hạ thân rõ ràng lấp đầy.

A Nan kinh ngạc, hắn… không rút ra? Ở trên giường, bình thường
hắn đều tính toán kỳ an toàn của nàng —- đừng nghi ngờ, cổ nhân cũng có cách
tính của bọn họ, chỉ là người nào đó không hiểu những thứ văn ngôn cổ đọc líu
lưỡi đó — nên trong thời kỳ rụng trứng của nàng, vị gia này dù chưa tận hứng
cũng không gấp, ở thời điểm mấu chốt tuyệt đối sẽ làm động tác nhổ củ cải.

Vì thế, hành vi này của hắn chứng tỏ, lần đầu tiên kháng chiến
của nàng giành thắng lợi, rốt cục làm cho người cố chấp này thỏa hiệp?

A Nan thấy chuyện này thật bất khả tư nghị, lúc trời tờ mờ
sáng, nàng còn chưa tỉnh ngủ đã bị người nào đó quấy rối tỉnh, sau đó, đôi mắt
như phát sáng, không nói hai lời, trực tiếp lột sạch quần áo của nàng, □ tiến
vào. Thân thể nàng thực thuận lợi cho hắn tiến vào, chứng tỏ trước khi nàng tỉnh,
hắn đã khiến nàng ẩm ướt đầy đủ, thừa dịp nàng đang ngủ làm tiền diễn, trong
lúc nàng nửa ngủ nửa tỉnh căn bản không có cách phản kháng……….

A Nan nghĩ không ra, nàng nghe người ta nói qua, nam nhân
bình thường đều có phản ứng X vào sáng sớm, nhưng Sở Bá Ninh thích lăn lộn trên
giường buổi tối, ban ngày phần lớn đều duy trì bộ dạng chính nhân quân tử
nghiêm túc, cứ như nam nhân thuộc hệ cấm dục, hôm nay sao lại trực tiếp ăn rồi?
Là nàng nghẹn hắn mười ngày nên không nhịn được?

A Nan rất cao hứng, lần đầu tiên mình phản kháng thế lực tà
ác có khởi đầu tốt, trong khi vui rạo rực, người nào đó phía trên nàng, thanh
âm còn hơi khàn vang lên, trực tiếp tạt nước lạnh vô mặt nàng, uổng phí nàng
vui vẻ một hồi —- thế lực tà ác chưa từng bị lật đổ, chẳng qua thế lực ác không
chấp nhặt với nàng thôi…..

Hắn nói: “Chỉ có lần này, nếu có thể mang thai thì sinh.”

A Nan tươi cười cứng ngắc, đừng đùa người ta như vậy chứ. Một
lần sao có thể cam đoan mang thai được a? Dù sao cũng phải thêm vài lần chứ?

Dưới tình thế cấp bách, A Nan làm ra chuyện thực 囧,
kéo gối đầu lót dưới mông ngăn chặn gì đó trong cơ thể chảy ra, tay gắt gao ôm
không cho hắn rời đi, thậm chí hai chân còn vòng qua thắt lưng hắn, cứ như con
nhện tinh hút máu nam nhân vậy.

Nam nhân bị huyệt bỗng nhiên co rút rên lên, vật gì đó chôn
trong cơ thể nàng lại to ta.

“Vương
gia, hôm nay thời tiết tốt, thích hợp vận động tạo người, chúng ta tiếp tục đi
~~” A Nan sáp đến, mặc kệ trời sáng, mềm mại yêu kiều quyến rũ bên tai hắn.

Đôi mắt thanh u càng tối, nam nhân bị nghẹn thảm trực tiếp
ôm nàng, dưới thân đẩy mạnh vài phần….

Đến khi hai người chấm dứt, trời đã sáng rõ.

A Nan không nhúc nhích nổi một ngón tay, cả người nằm bẹp
trên giường thở.

Trong ánh sáng rõ ràng, A Nan trơ mắt nhìn nam nhân trần trụi
chậm rãi đứng dậy, thân thể cường tráng phơi bày trước mắt nàng, tùy tiện mặc
quần áo rồi đi ra ngoài. Một lát sau, Sở Bá Ninh trở lại, ôm lấy cô gái nằm
trên giường đến phòng bên ngâm nước tắm.

A Nan ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, để hắn tùy ý giúp mình
chà lau thân thể. Nước ấm bao lấy toàn thân nàng, lỗ chân lông cả người như
giãn ra, thật thoải mái.

“Vương
gia, thần thiếp muốn sinh con trai, vậy thì Sở Sở không cần quá vất vả, thiếp
không nỡ để con bé gánh vác quá nhiều. Hơn nữa, như vậy Mẫu hậu sẽ không suy tư
đưa người đến phủ, nhất cử đa tiện, đúng không?” A Nan vừa hưởng thụ vừa nói.
Đương nhiên, nàng không nói thẳng với hắn, mẫu thân ngươi tùy thời bắt gót chân
cho nàng mang giày (Ý là bắt điểm yếu như gót chân A -sin, mang giày vào để
trói buộc). Nam nhân kẹt giữa vợ và mẹ, kỳ thật rất khó chịu, nàng không bốc đồng,
tuyệt đối không đưa ra“Mẹ chàng và ta cùng rơi xuống nước, chàng cứu ai trước”
khảo nghiệm linh tinh buộc hắn chọn lựa.

Đời trước, A Nan nghe qua một câu, tình cảm là không chịu nổi
khảo nghiệm! Người nào ngốc X đến đản đau đi làm chuyện ngu ngốc còn lấy mỹ
danh khảo nghiệm tình yêu chân thật này nọ…. quên đi, ngốc hết biết mà. Cô
nương nàng khinh thường làm!

Động tác của Sở Bá Ninh dừng một chút, thanh âm trầm thấp
nói: “Bổn vương sẽ không để Mẫu hậu đưa người qua.”

“Thiếp
biết chàng sẽ không.” Chỉ biết đem những tiểu mỹ nhân này xem như rác rưởi

quăng ra ngoài thôi, căn bản chưa từng cho bà bà mặt mũi, “Nhưng Mẫu hậu sẽ
trách thiếp nha. Nói là thiếp không hiền đức lại ghen tị, chỉ biết độc chiếm
chàng.” Giống như độc chiếm nhà vệ sinh không giội **. A Nan yên lặng nôn trong
lòng.

Nam nhân hừ lạnh, “Bổn vương nguyện ý để nàng độc chiếm!”

“……..”

A Nan rất muốn nhéo lỗ tai hắn nói, rất nhiều việc không phải
ngươi muốn sao liền vậy! Dù ngươi có cường thế hơn cũng không thể chú ý hết thảy
a!

“Đừng
lo lắng!” hắn dùng nhiệt khí hun ẩm mặt nàng, cọ cọ, thanh âm khêu gợi nói, “Mẫu
hậu để ta nói, bà sẽ không làm gì nàng. Trừ phi….”

A Nan thấy hàn quang trong mắt hắn, đang muốn hỏi “trừ phi”
thế nào, hắn đã nâng mặt nàng, phi thường ôn tồn hôn môi nàng, nuốt hết tất cả
nghi hoặc của nàng, không để nàng lại mở miệng.

Tắm xong, Sở Bá Ninh ôm nàng về giường, tự mặc quần áo, sau
đó cúi người hôn nàng, nói: “Mệt rồi thì ngủ tiếp một lúc nữa.”

A Nan nắm tay áo hắn, làm nũng: “Chàng bồi thiếp đi ~~”

Sở Bá Ninh cười cười, ngồi bên giường, để bàn tay mềm mại của
nàng kéo bàn tay to của hắn.

A Nan thật sự mệt, túm tay hắn đặt bên gò má, khóe môi mỉm
cười ngọt ngào, chậm rãi ngủ. Trước lúc ngủ, suy nghĩ trong đầu nàng là, chỉ hy
vọng lần này có thể mang thai thì tốt rồi.

**********

Buổi trưa, A Nan tỉnh lại, dùng ngọ thiện rồi mang bánh bao
nhỏ nhà mình đến phủ thành thủ la cà, nhân tiện nói lời từ biệt với Đồng Thành
thủ phu nhân.

Hà phu nhân đã nghe tin bọn họ phải về kinh từ trượng phu,
có chút buồn nhưng vẫn cười chúc mừng.

A Nan ngây ngốc ở nơi này cũng gần ba năm, ba năm này giúp đỡ
nàng nhiều nhất là Hà phu nhân, nàng đã quen xem Hà phu nhân như tỷ tỷ, phải rời
khỏi, tự nhiên luyến tiếc. Hơn nữa bây giờ hồi kinh, không biết năm nào tháng
nào mới có thể gặp lại.

Hai ngày sau, A Nan trải qua bằng việc thu thập đồ đạc.

Rốt cục tới ngày rời đi, Nghiêm tướng quân, vợ chồng Hà
thành thủ, Ôn Lương và một ít giáo úy trong quân đến tiễn.

“Vương
gia, chờ chuyện ở đây xong, Tử Tu sẽ hồi kinh.” Ôn Lương vừa nói vừa nhìn hướng
xe ngựa.

Tất cả mọi người đều biết hắn tìm gì, chỉ là không lên tiếng,
nhìn hắn vội.

“Vương
gia, lên đường bình an!” Nghiêm Luật, Hà thành thủ chắp tay nói.

A Nan ôm con gái từ biệt Hà phu nhân, bánh bao nhỏ chưa hiểu
ly biệt là gì, chỉ yên lặng nhìn.

Cuối cùng, trước khi mặt trời lên, A Nan lên xe ngựa, ngồi
chung xe với nàng còn có Như Lam, Như Thúy, hai nha hoàn này phải giúp đỡ chiếu
cố tiểu quận chúa và người nào đó rất có khả năng say xe.

“Nha
đầu.” Ôn Lương gọi Như Thúy lại, khi nàng quay đầu, mỉm cười, “Chờ bản đại nhân
trở về kinh sẽ cưới nàng.”

Như Thúy cong mắt cười, lộ ra răng nanh nhỏ, “Nô tỳ không vội,
Ôn đại nhân chiếu cố tốt chính mình trước rồi nói.”

Nghe được ý quan tâm, Ôn Lương mỉm cười, sau đó lùi lại để
xe ngựa rời đi.

“Bảo
trọng!”

Sở Bá Ninh xoay người lên ngựa, chắp tay hướng những người
đưa tiễn ngoài tường thành, sau đó quay đầu ngựa dẫn trước

**********

Ngồi trên xe ngựa, A Nan nhớ đến hơn hai năm trước, nàng một
mình lẻ loi đến Đồng Thành. Nay trên đường về lại có trượng phu cùng con gái,
khiến nàng cảm thấy nhân sinh thật viên mãn.

“Nương
~~”

Tiểu nha đầu lần đầu tiên xa nhà, đối với chuyện bên ngoài
vô cùng mới mẻ, tựa vào cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, thấy cái gì không biết
sẽ quay đầu kéo quần áo của A Nan, chỉ ra bên ngoài, để A Nan giải thích cho
bé.

A Nan hơi buồn cười, rõ ràng tiểu nha đầu căn bản nghe không
hiểu những thứ nàng giải thích, nhưng vẫn vui vẻ giải thích, khi nàng nói, bé mở
to đôi mắt ngây thơ nhìn người ta, vẻ mặt cái hiểu cái không, khiến người ta hận
không thể gặm nàng vài cái — đương nhiên, mỗi khi A Nan gặm tiểu nha đầu, tiểu
nha đầu trả thù cực bén nhọn.

Tiểu nha đầu bị nàng cắn nhiều, học được cắn trả, có lần in
lại dấu răng thật sâu trên mặt A Nan, công thêm da A Nan khá mềm mại không tỳ vết,
dấu răng kia vô cùng rõ ràng, làm cho người trong phủ không biết chuyện đều
nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái. Chưa hết, đặc biệt là buổi tối Sở Bá Ninh trở về
thấy, vì thế mà nhíu mày thật lâu, vẻ mặt giận dữ. Tối đó, hai mẹ con bị trừng
trị một chút.

“Vương
phi, tính tình của tiểu quận chúa giống Vương gia.” Như Lam bưng đến một dĩa
hoa quả khô cho hai mẹ con ăn vặt, cười nói: “Nghe Chương ma ma nói, Vương gia

lúc nhỏ cũng giống tiểu quận chúa an tĩnh như vậy.”

“Là
thế sao?” Như Thúy tò mò hỏi, hưng trí bừng bừng nhìn tiểu bánh bao.

Hai móng vuốt trắng noãn một lớn một nhỏ với tới hoa quả khô
trên bàn, hai mẹ con đồng thời nếm vị đường ngọt mềm, đầu tiên là dùng răng
nanh gặm gặm, thấy hương vị không tồi, híp mắt cười, nhét hết vào miệng, phồng
quai hàm nhai nhai, mặt phình ra, thoạt nhìn tựa như con ếch đang tức giận. Một
quả còn chưa ăn xong, lại duỗi móng vuốt qua…..

“……….”

Hai động tác này đặc biệt giống, sao lại cảm thấy đều ngốc
giống nhau a?

Như Lam: =__=! Ta sai rồi, tiểu tuyệt đối là con ruột của
Vương phi! Ngốc giống nhau!

“Đúng
rồi, Như Lam, lần này có bị say xe không? Có cần chuẩn bị sẵn không?” A Nan vừa
ăn vừa hỏi.

Như Lam cười nói: “Nô tỳ không sao, lúc trước nô tỳ có qua
chỗ Vương thái y lấy thuốc phòng say xe, nghe nói rất hiệu nghiệm, buổi sáng ngủ
dậy ăn một viên, hiện tại rất ổn. Vương phi ngài có cần uống một viên không?”

A Nan nhún vai, “Không cần, ta vẫn bình thường, đến gần cuối
lộ trình ngươi hãy lấy ra.”

Như Lam nhớ ba năm trước các nàng đến Đồng Thành, trên đường
lận đận gian khổ, hơi ưu tư. Đặc biệt lúc A Nan say xe thật sự khiến nàng sợ
hãi tới giờ. Như Lam cũng nghĩ không ra, sao lại có người ngồi xe bình thường
mười ngày lại bắt đầu say xe chứ? Rất không khoa học a!

Lộ trình giữa kinh thành và Đồng Thành bình thường đi khoảng
nửa tháng. Bất quá vì bận tâm trên xe có phụ nữ và trẻ em yếu đuối, đặc biệt đi
chậm, đem lộ trình nửa tháng kéo dài tới một tháng.

Đoạn đường này do có thiết kỵ Sở Bá Ninh dẫn theo, một đường
thông suốt, không có sơn tặc dám đến xâm phạm. Mà mỗi lần bọn họ đi qua thành
trấn, không quản trời có tối chưa liền trực tiếp nghỉ ngơi dừng chân, đoàn người
chưa từng bỏ lỡ chỗ ngủ đêm, hành trình cứ thế mà kéo dài.

A Nan tuy cảm thấy mỗi ngày ngồi trong xe ngựa thật buồn
chán, cũng muốn xe đi nhanh hơn, bất quá nghĩ con gái còn nhỏ, đành nhịn xuống.

Ngồi xe ngựa được mười ngày, A Nan bắt đầu say xe, ói đến
thiên hôn địa ám.

Vì thế, Sở Bá Ninh giao đội ngũ cho thị vệ, bản thân bỏ ngựa
lên ngồi chung xe với A Nan, Như Lam Như Thúy ngồi ở xe ngựa khác.

Trên xe, A Nan suy yếu nằm cứng đơ trong lòng hắn, khuôn mặt
tròn mượt mà nhanh chóng gầy đi.

Sở Bá Ninh cau mày thật chặt, nửa người trên ngồi thẳng tắp,
bất động như núi, chỉ vì muốn làm cho nữ nhân trong lòng dễ chịu một chút.

A Nan tuy muốn ói cả mật ra, ăn không ngon ngủ không tốt,
nhưng vẫn biết hắn là vì mình, không nỡ để hắn ngồi vậy cả nửa ngày cũng không
nhúc nhích, làm cho nửa người cứng đ

“Vương
gia, chàng tựa vào thành xe đi, như vậy sẽ không mệt lắm.” A Nan áp vào tay hắn
uống ngụm nước, mệt mỏi đề nghị.

“Bổn
vương không sao, nàng khỏe hơn không?” Sở Bá Ninh giúp nàng lau mồ hôi trên
trán, đôi mắt tối sầm.

A Nan cơ bản có thể lý giải một chút sự thay đổi trong ánh mắt
hắn, biết hắn không vui. Nhìn hắn như vậy, bản thân không thoải mái cũng phải
trấn an hắn trước, tránh cho hắn lo lắng quá mức.

“Không
sao, thần thiếp nằm nghỉ chút là ổn thôi.” Dứt lời, A Nan nhìn về phía bánh bao
nhỏ đang ngồi một bên chơi tú cầu, hơi xấu hổ, mình vậy mà lại không bằng bánh
bao nhỏ, thật sự rất đả kích niềm tin của nàng.

Có lẽ tiểu bánh bao phát hiện tầm mắt của nàng, quay đầu
nhìn nhìn nàng, sau đó buông đồ vật trong tay đi đến, bò vào lòng nàng, vươn
bàn tay béo vỗ vỗ ngực nàng, thanh âm non nớt trong trẻo hỏi han: “Nương, vỗ vỗ
~~” vỗ vỗ ngực, biểu hiện không có việc gì.

Nháy mắt, lòng A Nan mềm nhũn, ôm tiểu nha đầu vào lòng, hôn
nhẹ khuôn mặt hồng nhuận của bé, “Nương không sao, Sở Sở có mệt không? Bồi
nương ngủ nha?”

Tiểu nha đầu kiên định lắc đầu, tránh ra ngồi ở một bên phụ
thân đang ôm nương sinh bệnh.

A Nan xoa đầu tiểu bánh bao, cười nói với Sở Bá Ninh: “Vương
gia, Sở Sở giống chàng.”

Sở Bá Ninh câu môi cười, ôm nàng áp vào trong lồng ngực, “Ngủ
thêm chút nữa, một lát sẽ đến thành trấn.”

Thấy hắn kiên trì, A Nan thuận theo dựa vào lồng ngực hắn. Kỳ
thật nàng ngủ không được, đầu choáng váng, ngực muốn ói, bệnh trạng tiêu chuẩn
của say xe. Chỉ tiếc viên thuốc Vương thái y làm nàng uống không tác dụng. Nếu
nói Vương thái y làm thuốc không tốt, nhìn Như Lam kìa, sắc mặt như thường,
ngay cả buồn nôn cũng không có, cho nên nàng chỉ có thể ảo não làm ổ trong lòng
Vương gia nhà nàng mới cảm thấy đỡ hơn.

***********

Sau đó, mức độ say xe của nàng ngày càng nghiêm trọng, ban
ngày ở trong xe choáng váng nặng nề, cứ nằm bẹp một chỗ, không bệnh cũng nghẹn
ra

Đến một ngày A Nan không nhịn được, đề nghị: “Vương gia, chàng
cưỡi ngựa ôm thiếp đi.”

“Không
được!”

Như sở liệu, Sở Bá Ninh trực tiếp cự tuyệt.

A Nan biết hắn băn khoăn cái gì, thương lượng nói: “Bằng
không thì lúc đi qua vùng hoang vu không người, chàng cưỡi ngựa ôm thiếp, nếu đến
thôn xóm thành trấn, thiếp trở lại xe ngựa. Vương gia, xin chàng mà, không thì
chưa tới kinh thành thiếp đã “treo” rồi!”

“Treo?”
Sở Bá Ninh nhất thời không hiểu ý tứ của từ này.

“Là
chết mất a —- ô ô ô…..”

Nàng chưa nói xong đã bị bàn tay to ngăn chặn.

“Không
cho nói từ chết!” Sở Bá Ninh tức giận nói, thanh âm cũng lạnh vài phần.

A Nan thấy khuôn mặt hắn trầm xuống, rất muốn thở dài. Nam
nhân này đối với nàng luôn nghiêm túc như vậy, coi lời của nàng là thật, căn bản
không hề có tế bào hài hước. Rất nhiều chuyện A Nan chỉ có thể YY trong đầu,
tránh không cẩn thận thì họa từ miệng mà ra.

A Nan nhìn qua tiểu nha đầu nhà mình, thấy bé rất chuyên tâm
chơi, gan to ra, an ủi hôn lên khóe môi, tiếp tục “mài” hắn.

“Mài”
nửa ngày, Sở Bá Ninh rốt cục đáp ứng.

A Nan được Vương gia nhà nàng ôm vào lòng cưỡi ngựa, hô hấp
không khí trong lành, mồ hôi đầy mặt, rốt cục có loại cảm giác “sống lại”. Mà
bánh bao nhỏ đáng thương nhà nàng bị cha mẹ vứt bỏ, quăng cho nha hoàn ma ma
chiếu cố.

Bệnh say xe của bạn Vương phi đã được giải quyết như thế.