Hiền Thê Khó Làm

Chương 94

Gần đây, vài hạ nhân trong Túc vương phủ mẫn cảm phát hiện,
không khí giữa Vương gia và Vương phi không được tốt lắm, dường như cãi nhau?

Phỏng đoán này khiến bọn hạ nhân trong phủ không khỏi nơm nớp
lo sợ, đặc biệt là các tỳ nữ hầu hạ ở nhà giữa, ngay cả hô hấp cũng chậm lại,
chỉ sợ bản thân không cẩn thận bị bão quét.

Đương nhiên, cũng có vài người tò mò, tưởng tượng không ra
Vương gia sủng Vương phi như vậy, sao lại cãi nhau được? Hơn nữa chuyện này dường
như không có điềm báo trước nha.

Kỳ thật, nói cãi nhau cũng không hoàn toàn đúng, chỉ có bạn
Vương phi tự mình đơn phương giận dỗi, bạn Vương gia nên làm gì thì làm đó, vẫn
nghiêm túc nhìn không ra chút thay đổi cảm xúc nào.

Đương nhiên, đó là người không quen hắn thấy thế.

Trên thực tế, gần đây hắn hơi khó xử và sốt ruột.

“Vương gia, ngài cãi nhau với Vương phi à?” Ôn Lương quan
tâm hỏi.

Sở Bá Ninh lạnh lẽo liếc mắt nhìn hắn, vì thế bạn quân sư
quy củ ngồi, coi như vừa rồi mình không có hỏi gì hết.

Nghiêm Luật đứng trước sa bàn vừa quan sát vừa nói: “Vương
gia, nghe Luật đi, nữ nhân thôi mà, dỗ dành chút là được. Chỉ cần dụng tâm,
ngài sẽ phát hiện các nàng rất dễ dỗ.”

(Sa bàn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Sa_b%C3%A0n)

Ôn Lương vừa nghe, cười nhạo: “Nghiêm tướng quân, ngươi nói
cứ như ngươi có rất nhiều kinh nghiệm vậy. Đừng ên, tướng quân ngươi đã một đống
tuổi mà vẫn còn độc thân, không biết làm cho Nghiêm đại nhân Nghiêm phu nhân sốt
ruột bao nhiêu, chỉ thiếu hận không thể trực tiếp trói một cô nương đến hôn lễ
bái đường ~~”

Nghiêm Luật cũng cười, khuôn mặt trẻ con cười rộ lên đặc biệt
đáng yêu, “Quân sư nói sai rồi, Luật dù chưa cưới vợ, nhưng có hai thị thiếp,
biết nữ nhân chính là như vậy. Không giống quân sư, ngay cả một nha hoàn cũng
trị không được.” Nghiêm Luật nói xong, ý cười càng sâu, có lẽ là đã hiểu lý do
lần trước bạn quân sư lo lắng, toàn bộ vì một nha hoàn.

“Ai nói ta không thu phục được? Nha đầu kia đã nói sẽ cân nhắc,
tin tưởng ta cố gắng hơn nữa là có thể cưới nàng về làm ấm ổ chăn.” Ôn Lương
không khách khí phản kích.

Nghiêm Luật không cãi với hắn, chỉ nhìn Sở Bá Ninh cười nói:
“Cho nên, Vương gia, ngài xem đó, nữ nhân chính là phải lừa đến.”

Sở Bá Ninh không hé răng.

Lần này không phải dỗ là xong, mà là nàng hiếm khi phát tác
tính tình. Sở Bá Ninh nhớ lại phản ứng của A Nan sau khi nghe hắn nói, lòng
cũng không dễ chịu.

Đêm đó, đối thoại của hai người như sau:

“Ngoan, sinh con là chuyện rất nguy hiểm, chúng ta có Sở Sở
là đủ rồi.”

“Nếu đã có Sở Sở là được, vậy thì lên giường làm gì? Sau này
chàng đừng chạm vào thần thiếp!”

Người nào đó bạo phát ra những lời này sau, không thèm tắm lại,
trực tiếp kéo chăn ngủ, hoàn toàn xem hắn như không khí. Đương nhiên, cuối cùng
cũng bị hắn kéo trong lòng ôm ngủ, bất quá đây là lần duy nhất nàng không nhu
thuận mặc hắn ôm, hắn phải phí thật lớn sức lực mới cố định nàng ở trong lòng.

Sở Bá Ninh nghĩ nàng chỉ là nhất thời giận dỗi, qua hôm sau
sẽ ổn. Nhưng ai ngờ, ngày kế tiếp, người nào đó bắt đầu chiến tranh lạnh với hắn.

Người con gái ngày thường nhu thuận dịu dàng, khi phát tác
thật khiến người ta đau đầu không thôi.

Sở Bá Ninh đã bảy ngày không được ăn thịt, cũng không có được
cái ôm toàn tâm toàn ý của người nào đó, làm cho dạ dày bị A Nan sủng thành kén
chọn có chút không thoải mái. Tuy mỗi ngày A Nan vẫn chiếu cố ăn, mặc, ở, đi lại
của hắn thật thỏa đáng, nhưng, cũng chỉ vậy mà thôi. Khi ăn cơm không có khuôn
mặt tươi cười ấm áp, khi ngủ không có ai đó chủ động nhu thuận dựa vào, thậm
chí không có thịt ăn….

Sở Bá Ninh không phải người biết dỗ dành, lại càng không biết
dỗ con gái, cho nên, dù rất để ý A Nan chiến tranh lạnh, hắn thật không biết
nên làm thế nào để kết thúc chiến tranh lạnh. Đương nhiên, hắn cũng biết chỉ cần
đáp ứng nàng “sinh thêm một đứa con”, A Nan sẽ bay nhào đến hôn và tươi cười ngọt
ngào với hắn, khiến tâm hắn thật thỏa mãn tràn đầy. Nhưng, đó cũng là chuyện hắn
tuyệt đối không thể đáp ứng.

Chỉ cần nhớ đến chuyện trong phòng sinh lúc sinh Sở Sở,
khuôn mặt tái nhợt của nàng, đau đớn suy yếu khóc, còn có thể gặp nguy hiểm bất
cứ lúc nào, ép đến tâm hắn đau không thở nổi. Do đó, hắn tuyệt đối không đáp ứng.

Dù không có con trai cũng không sao, nhưng không có A Nan

thì tuyệt đối không được!

Vì thế, người nào đó không biết làm sao để chấm dứt chiến
tranh lạnh với lão bà mà nôn nóng và khó xử.

Tất nhiên, Ôn Lương mơ hồ có thể đoán ra một ít, vụng trộm
cười đã lâu. Nhưng Vương gia chưa nói, cũng không nhờ hắn giúp, hắn đành vờ như
gì cũng không biết. Đến giờ hắn còn ghi hận chuyện hắn muốn phụ trách với bạn
nha hoàn không được cho phép, Vương gia còn không giúp hắn.

Sở Bá Ninh xem văn kiện một lát, đột nhiên nói: “Tử Tu,
Nghiêm Luật, bổn vương tính hồi kinh trước.”

Nghe thế, hai nam nhân đột nhiên nhìn qua. Nghiệm Luật dù
hơi kinh ngạc, nhưng vẫn thấy bình thường. Chỉ có Ôn Lương cơ hồ nhảy dựng lên.

“Vương gia, sao lại đột ngột vậy? Ngài không phải định là
tháng sáu mới hồi kinh sao?”

Sở Bá Ninh thản nhiên nói: “Hoàng huynh gấp gáp thúc giục.”

Ôn Lương nheo mắt đánh giá Sở Bá Ninh từ đầu đến đuôi, sau
đó chậm rãi nói: “Vương gia, không phải là ngài không dỗ được Vương phi, nên muốn
dùng cách này dời đi lực chú ý của nàng? Vương gia, ngài rất…” phần sau nghẹn lại
trong ánh mắt rét lạnh của bạn Vương gia.

Ôn Lương hơi nhăn mày, xem ra hắn phải thừa dịp Vương gia
chưa rời đi, thu phục bạn nha hoàn ngốc nào đó trước.

*********

A Nan chưa bao giờ là cô gái bốc đồng, dù Sở Bá Ninh nhất mực
nuông chiều nàng, cho nàng tất cả sủng ái nam nhân dành cho nữ nhân, làm cho lá
gan của nàng càng ngày càng lớn. Nhưng, về phương diện kiêu căng tùy hứng, A
Nan thật không học được bao nhiêu, cả ngày chỉ xoay quanh nam nhân của mình và
con gái, ngẫu nhiên rảnh mới ra ngoài la cà, là một hiền thê lương mẫu trọn vẹn.
A Nan rất hiếm khi giận dữ với người khác, hòa hòa thuận thuận để người ngoài
nghĩ nàng là cô nương hiểu đạo lý. Lại ôn nhu săn sóc trượng phu, lúc không đụng
đến giới hạn của nàng, việc gì cũng nghe hắn, dù chủ ý đại nam nhân của hắn khiến
người chịu không nổi, nàng cũng không cự tuyệt.

Nhưng thành thân đã ba năm, đã là vợ chồng già, A Nan lần đầu
tiên chiến tranh lạnh với lão công.

Không chiến không được, bằng không bọn họ không biết năm nào
tháng nào mới sinh thêm đứa con nữa, chưa nói tương lai của Sở Sở nhà nàng
không đảm bảo, hồi kinh rồi, nàng cũng không bảo đảm a. Vì cạy mở đầu óc chết
tiệt của Vương gia nhà nàng, A Nan quyết định quyết chiến tới cùng, xem xem ai
chịu không nổi trước.

Vì thế, A Nan ăn gan hùm, kiên quyết không cho người nào đó
chạm vào mình. Nàng phải nghẹn hắn một tháng, xem hắn có còn cường ngạnh không.
Nàng không tin nam nhân ở thời kì như hổ sói có thể nhịn được, đặc biệt Sở Bá
Ninh thuộc loại vui buồn bất định, không có việc gì sẽ muốn ăn thịt!

Bất quá, A Nan thật chán nản là, mặc cho buổi tối trước khi
ngủ trốn bao xa, khi thức dậy đều thấy mình làm ổ trong lồng ngực hắn. A Nan bối
rối, chẳng lẽ thân thể nàng đã quen như đương nhiên rồi, vô luận trước khi ngủ
làm gì, ngủ rồi sẽ tự động lăn vào lòng hắn?

Song, A Nan rất quyết tâm, nhưng quyết tâm cũng ch không lại
hiện thực đột ngột.

Trung tuần tháng năm, bọn họ phải hồi kinh.

A Nan nghe tin này, ngốc người.

Tính tính ngày, không phải là ba ngày sau sao? Sao không ai
thông báo trước cho nàng một tiếng? Không, không, không, phải nói là, bạn Vương
gia vì sao không nói trước với nàng? Chẳng lẽ hai vợ chồng chiến tranh lạnh đến
mức cả chuyện này cũng quên?

Vì thế, chạng vạng khi Sở Bá Ninh về nhà, thấy Vương phi nhà
hắn xách váy bước nhanh đến. Sở Bá Ninh vươn tay đỡ vai nàng, một tay nhẹ nhàng
vỗ về lưng nàng, tránh cho nàng vì đi quá nhanh mà sặc khí.

“Vương gia, ba ngày nữa chúng ta hồi kinh?” A Nan dán mắt vào
hắn, hỏi.

Sở Bá Ninh quen nghiêm túc, nhàn nhạt ừ một tiếng.

A Nan hồ nghi nhìn hắn, “Vương gia, sao lại đột nhiên như vậy?”
Không phải là cảm thấy chiến tranh lạnh với nàng rất không có ý nghĩa, nên hồi
kinh trước, chấm dứt chiến tranh lạnh với nàng? Dù sao trở về kinh nàng sẽ
không tự tại được, đương nhiên, càng không thể nhỏ mọn với hắn.

Sở Bá Ninh nghiêm túc: “Hoàng huynh gấp gáp thúc giục.”

A Nan gật đầu vẻ lý giải, Sùng Đức Hoàng đế đáng thương cơ hồ
mỗi tháng đều thúc giục một lần. Nàng đã quen rồi, cũng cảm thấy hắn thật đáng
thương, để cho đệ đệ không nghe lời giày vò, Thánh chỉ gì gì đó căn bản không
có tác dụng.


“Được rồi, thiếp sẽ tận lực nhanh chóng thu thập trong ba
ngày. Ừm, thuận tiện còn phải qua phủ thành thủ nói một tiếng với Hà phu nhân,
cảm tạ nàng chiếu cố mấy năm nay, còn có một ít sản nghiệp phải bàn giao…” A
Nan liên miên cằn nhằn, hoàn toàn không biết mình đang bị người nào đó nắm tay
dắt về phòng.

Vài năm này sống ở Đồng Thành, không phải đều dựa vào bổng lộc
của Sở Bá Ninh, bọn họ còn mua một số sản nghiệp ẩm thực và da lông trong
thành. Đồng Thành là trọng địa quân sự của Đại Sở, không hoang vắng như mọi người
vẫn nghĩ, nơi này lưng dựa núi lớn, trời xanh bướm bay, sản vật phong phú, dã
thú rất nhiều. Nếu không vì chiến tranh, tin rằng nơi này sẽ trở thành một
thành thị vô cùng phồn vinh.

Sở Bá Ninh nghe nàng dông dài, nhìn sắc trời, hạ nhân dọn
cơm.

Ăn xong bữa tối, A Nan lại đến chỗ Như Thúy.

Qua nửa tháng tĩnh dưỡng, thương thế của Như Thúy đã tốt lắm,
có điều A Nan thương tiếc nàng, vẫn để nàng nghỉ ngơi thêm. A Nan qua chỗ Như
Thúy chủ yếu là để nói với nàng ấy chuyện bọn họ phải về kinh thành, xem Như
Thúy quyết định thế nào.

Nói thật, A Nan chưa từng biết Ôn Tử Tu nhìn có vẻ cà lơ phất
phơ, thích đùa giỡn, thoạt nhìn như nam nhân thích chơi đùa nhân gian, thế
nhưng lại kiên tâm nhận định một nữ nhân. A Nan không biết đó không phải tình
yêu, chỉ cảm thấy Ôn Lương cố chấp vậy rất không bình thường. Mà Ôn Lương không
biết thẹn được xưng là quân sư thiên tài, không biết dùng biện pháp gì, lại khiến
Như Thúy dao động, cân nhắc để hắn phụ trách.

Như Thúy nghe A Nan nói, phản ứng đầu tiên là: “Nô tỳ đương
nhiên cùng Vương phi hồi kinh rồi!”

A Nan nghe thế, biết bạn quân sư cách mạng chưa thành công
a.

“Ừm, vậy cũng được, ngươi tự thương lượng với Ôn quân sư xem
sau này hai ngươi nên làm gì. Hồi kinh rồi các ngươi có thể phải đối mặt rất
nhiều chuyện.”

Như Thúy nhe răng cười, lộ ra răng nanh nhỏ đáng yêu, “Vương
phi yên tâm! Ôn đại nhân nói. nếu nô tỳ chịu gả cho hắn, sau này hắn sẽ không ở
Trấn Quốc Công phủ, mà ở nhà bên ngoài, nghe nói là sản nghiệp mẫu thân đã qua
đời của Ôn đại nhân mua cho hắn, hoàn toàn không liên quan tới phủ Trấn Quốc
Côn. nô tỳ có thể ở đó xưng vương xưng bá cũng không ai dám nói. Cho nên nô tỳ
không cần đi hầu hạ đám tam cô lục bà, huynh đệ tỷ muội, chị em dâu khó chơi
trong Trấn Quốc Công phủ.”

A Nan nhìn bộ dạng không biết đời khổ của nàng, lòng rất hâm
mộ. Nương của Ôn Lương là nguyên phối thê tử của Trấn Quốc Công, đã qua đời mười
mấy năm, Trấn Quốc Công cũng cưới vợ kế, có điều vợ kế này khá là bi kịch, chỉ
sinh được một đứa con gái không sinh thêm nữa. Nếu Như Thúy gả qua đó, trên đầu
không có bà bà chèn ép, tự do tự tại biết bao. Hơn nữa bọn họ không ở cùng người
nhà, trong phủ chỉ có vợ chồng son, không có bà bà ấm ức này nọ….. Xem ra vận
may của nha hoàn này vẫn còn dùng được.

Đương nhiên, chuyện của Như Thúy và Ôn Lương còn chưa định,
dù sao trước khi vấn đề thân phận của Như Thúy được giải quyết, A Nan sẽ không
để Như Thúy gả đi. Biết cách nghĩ của A Nan, Ôn Lương biểu tình đã tính toán kỹ
lương trước, dường như đâ không phải vấn đề, khiến A Nan nhìn mà buồn bực.

Phải về kinh, A Nan thay vì chiến tranh lạnh với Sở Bá Ninh,
bắt đầu thu thập đồ đạc.

Sở Bá Ninh thấy nàng bận rộn vội vàng, có chút không vui, trực
tiếp kéo nàng vào lòng, hôn nhẹ khóe môi nàng, nói: “Việc vặt giao cho hạ nhân
là tốt rồi, nàng an tâm xem qua một chút là được.”

“Vương gia, làm gì có đạo lý mọi việc đều giao cho hạ nhân
làm?” A Nan hơi buồn cười nói: “Ít nhất chủ tử cũng phải theo nhìn xem, tránh
cho vài nô tài không cẩn thận làm rơi mất đồ quý trọng gì đó.”

Phản ứng của Sở Bá Ninh là, gắt gao ôm nàng trong lòng ngực,
không cho nàng nhúc nhích.

Vì thế, A Nan chỉ có thể bất đắc dĩ giao cho bọn hạ nhân đi
sắp xếp, nàng chỉ cần canh chừng trượng phu và con gái không làm chậm trễ là được.

Buổi tối, Sở Bá Ninh tay cầm sách, trơ mắt nhìn người nào đó
hong khô tóc tự bò lên giường, nằm xuống, cuộn mình trong chăn dán vào phía
trong giường ngủ.

Hình như, vẫn còn cáu…………

Sở Bá Ninh ném đi quyển sách trong tay, đi theo lên giường,
ôm người nào đó tránh bên trong giường vào lòng.

“Làm gì?” A Nan nheo mắt nhìn hắn, khuôn mặt có chút mỏi mệt.

Sở Bá Ninh sờ sờ mặt nàng, “Hôm nay làm gì?” Sao lại mệt như
vậy?”

“Chơi với con gái chàng. Bé đặc biệt biết giày vò, mới biết
đi đã muốn chạy, chơi đùa khắp nơi trong sân, không chơi với bé, bé sẽ không
vui, cầm tay ta không cho ta đi, còn dùng đôi mắt mong chờ nhìn ta….” A Nan
ngáp một cái nói. Tiểu hài tử tinh lực vô tận, lúc ngủ đáng yêu như thiên sứ,
nhưng lúc giày vò người chính là tiểu yêu quái. Trẻ con có ngoan hơn nữa cũng
khó thoát tính trẻ con, nàng là người lớn, vậy mà tinh lực còn thua em bé mười
mấy tháng.

Sở Bá Ninh không nói gì, bắt đầu kéo đai lưng của nàng, một
bàn tay linh hoạt tiến vào trong vạt áo, cần một bên đẫy đà của nàng vuốt ve.

Nghẹn đã mười ngày, có thể bỏ lệnh cấm được rồi?

“Đừng náo loạn, thiếp hôm nay mệt chết đi, ngày mai còn phải
đến bái phỏng Chử gia tỷ tỷ ở phủ thành thủ.” A Nan bắt tay hắn, chỉnh lại quần
áo, tìm tư thế thoải mái trong lòng hắn, chậm rãi ngủ.

Sở Bá Ninh ôm người con gái rốt cục chịu ngoan ngoãn dựa vào
lòng hắn, chậm nửa nhịp mới nghĩ đến, chiến tranh lạnh kết thúc?

Nhưng…… vẫn không có thịt ăn.

Hắn cúi đầu, mặt cọ cọ khuôn mặt trắng noãn của nàng. Da thịt
nàng trước giờ trơn nhẵn mềm mại, không có chút tỳ vết, sờ lên mềm mại tinh tế,
khiến người ta yêu thích không buông. Đặc biệt, trên người nàng có thịt, xúc cảm
thật tốt. Sở Bá Ninh không biết nữ nhân khác có giống người trong lòng bạch ngọc
không tỳ vết không, nhưng hắn quả thật có loại mê muội thật sâu với thân thể
nàng, cứ như thế nào cũng muốn không đủ.

Bất quá…. nhìn khuôn mặt yên bình an tĩnh của nàng, dục niệm
có lớn cũng luyến tiếc đánh thức nàng, chỉ có thể cúi đầu hôn nhẹ môi cánh hoa,
ôm nàng ngủ.