Hiền Thê Khó Làm

Chương 6

Tiệc rượu chưa
xong, một phòng tân khách đang dài cổ ngóng về hướng tân phòng chờ tin tức, và
còn thỉnh thoảng ngắm ngắm Thừa tướng gia vài lần.

Ở đây đều là quan
viên, mọi người hàng ngày đều gặp mặt nhau, dù là đồng liêu hay là đối thủ đều
biết ý nghĩ và tâm tình của nhau vào thời điểm này, chỉ có thể vùi đầu tự mình
cười trộm. Mà Lục Thừa tướng thì cứng người thừa nhận ánh mắt thương cảm đồng
tình của bạn đồng liêu, trong lòng co rút mãi.

Ông mới không tin
A Nan dễ dàng chết như vậy.

Ở trong lòng Lục
Thừa tướng, A Nan một đứa bé đặc biệt.

Bởi vì khó sinh,
lúc A Nan sinh ra tuy yếu ớt chẳng khác gì chú mèo con, dường như bất cứ lúc
nào cũng đều có thể đi đời nhà ma. Nhưng A Nan vẫn là chậm rãi trưởng thành,
bình thản lớn lên, không gây chuyện, trở thành tiểu thư ngoan ngoãn nghe lời nhất
trong phủ Thừa tướng. Hơn nữa A Nan hiếu thuận tri kỷ, gương mặt tròn trịa như
quả táo đỏ hồng mềm mịn, khi cười rộ lên ngọt ngào đến mức có thể làm mềm lòng
bất cứ ai, lúc mở đôi mắt to đen giống chú mèo con nhỏ nhìn ai, thì lại chẳng
khác nào chú mèo con mơ màng mới vừa tỉnh ngủ, làm người ta vô cùng yêu mến.

Ba đứa con gái
chính thất của Lục Thừa tướng, từ nhỏ đều là cực có chủ kiến, chỉ cần không
vui, bất cứ lúc nào cũng sẽ lớn tiếng cãi lại người làm cha như ông, nhưng tính
Thừa tướng đại nhân lại không có cách nào quản giáo bọn họ, thường bị Lục Thừa
tướng nhắc đi nhắc lại là mấy đứa con này thật bất hiếu chẳng biết thương ông,
chỉ có A Nan ngoan ngoãn nghe lời mới có thể làm cho ông hướng thụ một chút vui
vẻ của việc làm cha. Thật vất vả A Nan trưởng thành, ông còn đang đau lòng vì
xuất thân của con bé, nghĩ nhất định phải chọn cho nàng một nhà có gia thế
trong sạch để gả, sống bình an thoải mái vui vẻ đến trọn đời, ai biết Thái hậu
đột nhiên xuất hiện, lại chấm trúng A Nan, hạ chỉ đem A Nan gả cho Túc vương,
đó là một gã khắc thê, bất cứ lúc nào cũng sẽ chết, làm cho người làm cha như
ông thật đau lòng mà.

Gương mặt của A
Nan tròn như chiếc bánh bao, tính tình cũng hiền lành, lại luôn ở trong tình huống
ngây ngô, ít suy tính sâu xa, làm sao có thể đối phó được với những thân bằng
quyến thuộc hoàng thân quốc thích âm hiểm xảo trá kia chứ? Nghĩ thôi mà đã rầu
thúi ruột rồi!

Lục Thừa tướng
đanh mặt, trợn mắt nhìn đám đồng liêu đang mang theo vẻ mặt chờ xem kịch vui,
trong lòng cũng thập phần sốt ruột chờ đợi tin tức từ tân phòng.

Lúc A Nan bị người
nào đó lay tỉnh, ngửi được mùi hương thức ăn sực nức, làm cho nước miếng của
nàng nháy mắt tràn ra.

Đói quá, đói quá
đi à……

“Tiểu thư, Vương
gia có dặn dò đầu bếp làm chút đồ ăn, ngài mau thức dậy ăn đi.” Tiểu Thúy ôn
nhu nói xong, đỡ A Nan đứng dậy.

Thái y đến chẩn mạch,
sau đó lấy ra giấy mực, khai một phương thuốc, sau đó nhấc hòm thuốc cúi người
chào rồi quay đi, nhưng ánh mắt lúc gần đi của ông ta. Ừm, ai nhìn cũng đều hiểu
rõ.

Mà bên ngoài một
đám tân khách đang chờ đợi tin tức—— tạm thời không đề cập tới.

A Nan trước tiên
đem đôi mắt của mình đều tập trung đến chiếc bàn đấy ắp thức ăn thơm lừng, cảm
thấy dạ dày càng đau hơn, Lúc đi học của kiếp trước, vì muốn thi đạt điểm cao,
thường xuyên đem thời gian ăn cơm dùng vào đọc sách, chờ thi đỗ đại học thì dạ
dày của nàng đã bị nàng làm cho bệnh nặng, chỉ cần ăn uống không đúng giờ, dạ
dày sẽ bắt đàu đau nhói, tật xấu này của nàng cứ đeo mãi đến khi nàng xuyên
không rồi cũng cùng nhau theo qua.


A Nan vốn dĩ còn
thật cao hứng vì mình xuyên không thành con gái của nhà Thừa tướng, phương diện
ăn, mặc ở, đi lại không có ai bạc đãi, ai biết đến khi kết hôn bởi vì Thừa tướng
phu nhân đề cập “Điềm xấu”, làm nha hoàn không dám trái lời, làm cho bản thân
đói té xỉu đâu.

A Nan thầm muốn
ăn ngay lập tức, đầu óc thiếu máu nên choáng váng không ngồi nổi, Như Thúy cũng
một lòng vì chủ, đỡ A Nan đến bàn ngồi xuống, thẳng đến khi một tiếng ho khan
vang lên, nhắc nhở đôi chủ tớ vô tâm này hình như tân lang còn đang ở trong tân
phòng. 0(^____^)0

A Nan thầm cả
kinh, vội ra hiệu Như Thúy đỡ tiến lên hành lễ, đầu gối vừa hơi nhún xuống đã bị
một đôi bàn tay to đỡ đứng lên, như vậy nàng thoát ly khỏi bàn tay của Như
Thúy, được đôi bàn tay mạnh mẽ của nam nhân xách đến cái bàn phía trước.

A Nan quẫn bách
=___=! Tuy rằng mình hơi yếu một chút nhưng cũng không cần thiết bị ai đó xốc
lên giống như xách con mèo vậy chứ!

Túc vương yên
tĩnh đưa cho nàng một đôi đũa, sau đó nhìn người nào đó vô cùng đói đang được
thị nữ hầu hạ dùng một loại động tác phi thường không ngừng ăn, chỉ chừa cho hắn
một cái đỉnh đầu. Túc vương thấy nàng ăn thật ngon, không biết tại sao, đột
nhiên cũng muốn ăn, đón lấy chén cơm tỳ nữ vừa đưa đến, cũng bắt đầu ăn.

Bận rộn suốt cả một
ngày, dù là tân lang hay tân nương cũng đều đói bụng.

Cái gọi là kết
hôn cũng chẳng phải giống như trong tiểu thuyết viết, tân lang khi bước vào tân
phòng sẽ nhẹ nhàng vén khăn voan đỏ cho tân nương, sau đó uống chén rượu giao
bôi, rồi tắt đèn lên giường, ngay cả răng cũng không đánh, trang sức cũng không
kịp cởi, cũng không đi ngoài, ăn ăn uống uống gì đó…….

A Nan cảm thấy kết
hôn cũng chỉ bình thường không khác gì ngày thường lắm.

Chờ các nha hoàn
ma ma thu thập xong tân phòng, hai người được nha hoàn ma ma hầu hạ hạ súc miệng
lau mặt, A Nan vẫn mặc bộ giá y đỏ thẫm, cẩn thận ngồi ở trên tân giường len
lén nhìn Túc vương, hiện tại là phu quân của nàng.

Gien của con cháu
nhà hoàng gia thật là ưu tú, bề ngoài của Túc vương đúng là không tệ, thoạt nhìn
nhã nhặn tuấn tú, đúng chuẩn thư sinh cổ đại. Chỉ là nét mặt quá mức nghiêm
túc, dáng dấp hiên ngang uy dũng, toát ra vẻ sang trọng quý phái của con cháu
hoáng gia, làm cho người ta không dám đối diện, hình tượng thư sinh suy giảm mạnh,
có loại cảm giác sâu không lường được.

Hi vọng hắn không
phải là quỷ râu xanh……

A Nan đang miên
man suy nghĩ, chuyện tới trước mắt phát hiện tự dưng mình trở nên khẩn trương
không thể đè nén được, cũng không phát giác nét mặt ái muội của một đám ma ma
lúc rời đi, càng không có phát hiện nha hoàn cận thân là Như Thúy bị một nha
hoàn nhanh tay lẹ mắt lôi ra khỏi tân phòng.

“Như Lam tỷ tỷ,
tiểu thư không có em sẽ không ngủ được …”

“Đứa ngốc này, em
làm loạn gì vậy, tiểu thư có thêm em mới ngủ không được đó!”

“A a, Như Lam tỷ
tỷ, em nói thật đó, tướng ngủ của tiểu thư không tốt, khi ngủ luôn thích ôm người
khác, không có em làm ấm giường…”

“A phi, ngốc nghếch,
không cho làm bẩn thanh danh của Vương phi! Hôm nay là đêm tân hôn của Vương
phi, rốt cuộc em có hiểu hay không?”


“A…”

Mấy bạn nha hoàn
hồi môn khác, không kiềm nổi kiên nhẫn liền xông đến bịt miệng mang bạn Như
Thúy không hề biết thức thời lôi đi.

A Nan cúi đầu thật
thấp, thật thấp, gương mặt tròn trịa như qủa táo đỏ bừng, dáng vẻ như không còn
mặt mũi để nhìn ai.

Có mờ mịt ngu ngốc
này, thật không biết là phúc hay họa.

Túc vương mím mím
môi, nỗ lực đem nụ cười đã lên đến miệng, cố gắng đè nén xuống, phát hiện đôi
chủ tớ này thú vị lạ thường. Lúc này nhìn tân thê tử đang ngồi ở bên giường nỗ
lực thu nhỏ lại tồn tại của bản thân, thấy gương mặt tròn tròn của nàng đỏ bừng
lên như quả táo chín mọng, mông chuyển đến chuyển đi dáng vẻ vô cùng bất an, thập
phần có tinh thần, xem bộ dáng buồn cười của Vương phi nhà mình, phỏng chừng
ngày mai rất nhiều người sẽ gặp rủi ro.

Túc vương khụ một
tiếng, “Vương phi, đi ngủ đi!”

A Nan thiếu chút
nữa bật đứng dậy, rốt cục ngẩng đầu nhìn nam tử đứng ở trước mặt, đang dang tay
ý bảo giúp hắn cởi áo tháo thắt lưng. A Nan nguyền rủa xã hội phong kiến nam
tôn nữ ti này, nhưng vẫn chầm chậm đứng dậy, chầm chậm đi qua, chầm chậm đưa
đôi tay run rẩy giúp nam nhân cởi áo tháo thắt lưng.

A Nan thật sự rất
sợ hãi a! Nghe nói làm chuyện đó rất đau! Đặc biệt lại là nam nhân này còn rất
xa lạ! Không biết hắn có biết làm hay không! Nghe nói hắn là người đồng tính,
có phải sẽ bởi vì đâm nhầm chỗ mà chết oan chết uổng hay không! Có phải hắn sẽ…

Vâng, bạn đọc
không sai đâu, cô nương này đã tự dọa mình sợ tới mức mặt không có chút máu.

Túc vương mặt đầy
nghiêm túc, mặt không biểu cảm nhìn thiếu nữ run như cầy sấy trước ngực. Thân
hình xinh xắn lanh lợi, chỉ cao đến ngực hắn, làm cho hắn thật hoài nghi rốt cuộc
nàng có đủ cập kê không, nhưng mà nghe nói đã làm lễ cập kê, đã mười lăm tuổi rồi.
Nhưng mà nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn tròn trịa của nàng, gương mặt ban nãy đỏ
như quả táo chín mọng bây giờ trắng bệch, làm cho người ta không khỏi dâng lên
một sự thương tiếc

A Nan run rẩy
không ngừng đang giúp vị tân phu quân cởi áo tháo thắt lưng, thoát áo ngoài, chỉ
còn bộ trung y màu trắng bên trong, tơ lụa rộng rãi trên thân thể cao to của
nam tử, một bờ ngực rắn chắc vững chãi, một mùi hương tuần nam tính phả vào mặt,
dáng dấp hai người chênh lệch, làm A Nan càng sợ hãi.

A Nan vô luận là
kiếp trước hay kiếp này đều có từng xem phim nóng và xuân cung đồ, cũng biết động
phòng sẽ làm chuyện gì. Nhưng, hiểu được lý luận là một chuyện, còn phải thực
hành lại là một chuyện khác! Nàng hiện tại mới mười lăm tuổi, thân thể vẫn còn
chưa nẩy nở, nếu làm chuyện này, thì mức độ tàn phá sẽ….

Một bàn tay to giữ
chặt bàn tay không kiềm nổi của A Nan, A Nan sợ hãi ngẩng đầu lên, bên trong
ánh nến mờ ảo, nhìn gương mặt tuấn dật của nam tử, hai tròng mắt u ám, trái tim
không khỏi nhảy dựng lên —— a a a, rất quá sợ a, nàng thật sự chưa làm qua a!!!

Không cho A Nan
cơ hội thét chói tai ra tiếng, nam nhân cau mày trực tiếp bước đến, trực tiếp
đem A Nan ôm vào trong ngực, nâng đầu nàng lên, hôn lên cánh môi mềm mại đỏ hồng
kia.

Nam tử hôn có
chút trúc trắc, nhưng chỉ có thể bằng bản năng cắn cắn lung tung, nhưng làm cho
A Nan không có kinh nghiệm sợ hãi không dám nhúc nhích. Chờ A Nan ý thức được
đã xảy ra chuyện gì, chiếc màn giường thêu đôi uyên ương gáy tựa vai kề đã bị
ai đó huơ tay phất xuống, những ngọn đèn hoa chúc cũng được ai kia dùng nội
công thổi tắt, quần áo trên người đã bị lấy hết, hai người trần trụi dán sát
vào nhau.

Bờ ngực rộng rãi
rắn chắc của nam nhân áp lên bộ ngực sữa mềm mại của nàng, đôi mắt đen sâu thẳm
sáng ngời lên ánh sáng mông lung, nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ hồng của
nàng.

“Bổn vương tục
danh Sở Bá Ninh!” Thanh âm nam nhân khàn khàn, dường như đang đè nén cái gì,
“Nàng tên là gì?”

A Nan vừa nghe, cảm
thấy có chút thương tâm. Cũng đã đến nước này, người ta còn không biết tên của
nàng, thật sự là rất đả thương lòng người mà, chẳng lẽ đây là quy tắc ngầm đặc
quyền của xã hội phong kiến?

Thật sự là rất
quá đáng mà!

“Lục Thiếu Thất,
nhũ, nhũ danh A Nan…” A Nan toàn dựa vào bản năng trả lời, ngay cả nhũ danh của
chính mình cũng run rẩy khai huỵch tẹt luôn.

“A Nan…” Túc
vương thì thào, rồi cúi đầu hôn lên đôi mắt đen long lanh của nữ tử trong lòng.